Biệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,…

Chương 51 22

Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,…  Lúc này, Lý Đường không có nhìn ra Kim Trạch Tuấn cảm xúc không đúng, mà là ngẩng lên đầu, dùng lỗ mũi nhìn người: “Hắn chẳng những đả thương Thiên Diệp đại thiếu, hơn nữa còn đả thương ta!”” Hắn thế mà còn dám kêu gào, muốn phế tứ chi Thiên Diệp đại thiếu còn chưa đủ, còn muốn phế chi thứ năm Thiên Diệp đại thiếu, triệt để thiến Thiên Diệp đại thiếu!”“Người như vậy, quả thực là bất chấp vương pháp, phách lối bá đạo!”” Biểu ca, hãy dạy cho hắn một bài học cả đời khó quên!”Nghe Lý Đường nói, quần lót Kim Trạch Tuấn đều ướt đẫm, có thể nói là khó coi đến cực hạn.Toàn thân hắn cứng ngắc, muốn quỳ xuống ngay lập tức, nhưng thân thể cứng đờ vì sợ hãi, nhất thời không khuỵu gối xuống được.Bùi Nguyên Minh cười mà không phải cười nhìn xem Kim Trạch Tuấn, thản nhiên nói: “Không sai, sự tình đều là ta làm.”“Có chuyện gì vậy?”“Kim gia nhị thiếu, ngươi có ý kiến sao?”Ngạo mạn!Độc đoán!Nổ tung trời!Đây là cảm giác lúc này của Bùi Nguyên Minh cho mọi người.Thiên Diệp Đại Hùng còn cười lạnh liên tục, nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, thầm kêu Đại Hạ, sao có nhiều người ngốc như vậy.Hắn hiện tại, liền phải nhìn xem chó cắn chó, xem ngu xuẩn đánh chết ngu ngốc.“Họ Bùi, còn chưa quỳ xuống!”Giờ phút này, Lý Đường chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, cáo mượn oai hùm.“Ngươi muốn chọc giận biểu ca của ta sao !?”” Ngươi có biết, một khi biểu ca ta tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng hay không?”Nói đến đây, Lý Đường thậm chí giương nanh múa vuốt, nghiến răng nghiến lợi, một vẻ muốn đem Bùi Nguyên Minh rút gân nhổ xương.Ở đây, không ít nữ nhân đảo quốc có mặt, đều tỏ ra rất khó chịu với vẻ ngu bò của Bùi Nguyên Minh.Bọn hắn đều cười trên nỗi đau của người khác nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, chờ Kim Trạch Tuấn đứng ra, đem mặt Bùi Nguyên Minh đều đánh lệch ra.” Ngậm miệng!”“Vương bát đản!”“Câm miệng cho Lão Tử!”Kim Trạch Tuấn lúc này mới định thần lại, không dám làm gì Bùi Nguyên Minh, ngược lại quất vào mặt Lý Đường một cái.“Bốp-”Lý Đường mất cảnh giác, giờ phút này bị đánh cho một cái lảo đảo, ngay cả quầng mắt cũng đen kịt, cả người không kịp phản ứng.

Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,…  Lúc này, Lý Đường không có nhìn ra Kim Trạch Tuấn cảm xúc không đúng, mà là ngẩng lên đầu, dùng lỗ mũi nhìn người: “Hắn chẳng những đả thương Thiên Diệp đại thiếu, hơn nữa còn đả thương ta!”” Hắn thế mà còn dám kêu gào, muốn phế tứ chi Thiên Diệp đại thiếu còn chưa đủ, còn muốn phế chi thứ năm Thiên Diệp đại thiếu, triệt để thiến Thiên Diệp đại thiếu!”“Người như vậy, quả thực là bất chấp vương pháp, phách lối bá đạo!”” Biểu ca, hãy dạy cho hắn một bài học cả đời khó quên!”Nghe Lý Đường nói, quần lót Kim Trạch Tuấn đều ướt đẫm, có thể nói là khó coi đến cực hạn.Toàn thân hắn cứng ngắc, muốn quỳ xuống ngay lập tức, nhưng thân thể cứng đờ vì sợ hãi, nhất thời không khuỵu gối xuống được.Bùi Nguyên Minh cười mà không phải cười nhìn xem Kim Trạch Tuấn, thản nhiên nói: “Không sai, sự tình đều là ta làm.”“Có chuyện gì vậy?”“Kim gia nhị thiếu, ngươi có ý kiến sao?”Ngạo mạn!Độc đoán!Nổ tung trời!Đây là cảm giác lúc này của Bùi Nguyên Minh cho mọi người.Thiên Diệp Đại Hùng còn cười lạnh liên tục, nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, thầm kêu Đại Hạ, sao có nhiều người ngốc như vậy.Hắn hiện tại, liền phải nhìn xem chó cắn chó, xem ngu xuẩn đánh chết ngu ngốc.“Họ Bùi, còn chưa quỳ xuống!”Giờ phút này, Lý Đường chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, cáo mượn oai hùm.“Ngươi muốn chọc giận biểu ca của ta sao !?”” Ngươi có biết, một khi biểu ca ta tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng hay không?”Nói đến đây, Lý Đường thậm chí giương nanh múa vuốt, nghiến răng nghiến lợi, một vẻ muốn đem Bùi Nguyên Minh rút gân nhổ xương.Ở đây, không ít nữ nhân đảo quốc có mặt, đều tỏ ra rất khó chịu với vẻ ngu bò của Bùi Nguyên Minh.Bọn hắn đều cười trên nỗi đau của người khác nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, chờ Kim Trạch Tuấn đứng ra, đem mặt Bùi Nguyên Minh đều đánh lệch ra.” Ngậm miệng!”“Vương bát đản!”“Câm miệng cho Lão Tử!”Kim Trạch Tuấn lúc này mới định thần lại, không dám làm gì Bùi Nguyên Minh, ngược lại quất vào mặt Lý Đường một cái.“Bốp-”Lý Đường mất cảnh giác, giờ phút này bị đánh cho một cái lảo đảo, ngay cả quầng mắt cũng đen kịt, cả người không kịp phản ứng.

Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,…  Lúc này, Lý Đường không có nhìn ra Kim Trạch Tuấn cảm xúc không đúng, mà là ngẩng lên đầu, dùng lỗ mũi nhìn người: “Hắn chẳng những đả thương Thiên Diệp đại thiếu, hơn nữa còn đả thương ta!”” Hắn thế mà còn dám kêu gào, muốn phế tứ chi Thiên Diệp đại thiếu còn chưa đủ, còn muốn phế chi thứ năm Thiên Diệp đại thiếu, triệt để thiến Thiên Diệp đại thiếu!”“Người như vậy, quả thực là bất chấp vương pháp, phách lối bá đạo!”” Biểu ca, hãy dạy cho hắn một bài học cả đời khó quên!”Nghe Lý Đường nói, quần lót Kim Trạch Tuấn đều ướt đẫm, có thể nói là khó coi đến cực hạn.Toàn thân hắn cứng ngắc, muốn quỳ xuống ngay lập tức, nhưng thân thể cứng đờ vì sợ hãi, nhất thời không khuỵu gối xuống được.Bùi Nguyên Minh cười mà không phải cười nhìn xem Kim Trạch Tuấn, thản nhiên nói: “Không sai, sự tình đều là ta làm.”“Có chuyện gì vậy?”“Kim gia nhị thiếu, ngươi có ý kiến sao?”Ngạo mạn!Độc đoán!Nổ tung trời!Đây là cảm giác lúc này của Bùi Nguyên Minh cho mọi người.Thiên Diệp Đại Hùng còn cười lạnh liên tục, nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, thầm kêu Đại Hạ, sao có nhiều người ngốc như vậy.Hắn hiện tại, liền phải nhìn xem chó cắn chó, xem ngu xuẩn đánh chết ngu ngốc.“Họ Bùi, còn chưa quỳ xuống!”Giờ phút này, Lý Đường chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, cáo mượn oai hùm.“Ngươi muốn chọc giận biểu ca của ta sao !?”” Ngươi có biết, một khi biểu ca ta tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng hay không?”Nói đến đây, Lý Đường thậm chí giương nanh múa vuốt, nghiến răng nghiến lợi, một vẻ muốn đem Bùi Nguyên Minh rút gân nhổ xương.Ở đây, không ít nữ nhân đảo quốc có mặt, đều tỏ ra rất khó chịu với vẻ ngu bò của Bùi Nguyên Minh.Bọn hắn đều cười trên nỗi đau của người khác nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, chờ Kim Trạch Tuấn đứng ra, đem mặt Bùi Nguyên Minh đều đánh lệch ra.” Ngậm miệng!”“Vương bát đản!”“Câm miệng cho Lão Tử!”Kim Trạch Tuấn lúc này mới định thần lại, không dám làm gì Bùi Nguyên Minh, ngược lại quất vào mặt Lý Đường một cái.“Bốp-”Lý Đường mất cảnh giác, giờ phút này bị đánh cho một cái lảo đảo, ngay cả quầng mắt cũng đen kịt, cả người không kịp phản ứng.

Chương 51 22