Biệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,…
Chương 51 26
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Nhưng hắn thế nào cũng không nghĩ đến, Lý Đường thật sự làm ra loại chuyện này.Mấu chốt nhất chính là, hắn có thể chơi chết Bùi Nguyên Minh cũng liền thôi.Không chơi chết, không phải cũng đẩy mình xuống hố chết chung sao?Kim Trạch Tuấn nghiến răng nghiến lợi, giờ phút này hận không thể bóp chết Lý Đường, nhưng là tại trước mặt Bùi Nguyên Minh, hắn không dám phách lối, chỉ có thể cắn răng đứng lên, một phát tóm được tay Lý Đường.” Biểu đệ, tới đây cho ta!”“Quỳ xuống, dập đầu lạy Bùi Đại Thiếu nhận lầm, cầu xin tha thứ!”Khi nghe điều này, các cô gái xinh đẹp có mặt, đều không còn gì để nói.Bởi vì sự hèn mọn của Kim Trạch Tuấn, đã sâu đến tận xương tủy rồi.Đây vẫn là một đại thiếu, đại danh đỉnh đỉnh ở Kim Lăng sao?Rốt cuộc, đây là biểu ca của Lý Đường!Cảnh tượng này thật đáng xấu hổ, thật đáng rung động!Lý Đường sắc mặt đại biến.Hắn nghĩ đến nát óc cũng nghĩ không thông, làm thế nào mà biểu ca của mình, người có thể đứng thẳng trước mặt những người đảo quốc, lại hoàn toàn mất thể diện và tôn nghiêm trước mặt con rể cửa như vậy?Con rể cửa này, thực sự rất trâu bò sao?Lý Đường không tin!Hắn lúc này nghiến răng nghiến lợi: ” Biểu ca, ngài có phải tính sai cái gì hay không?”“Hắn là một tên ăn cơm chùa!”” Một tên ở rể mà thôi!”“Ngài tại sao phải sợ hắn?”” Chúng ta sợ hắn cái cầu tiêu á!”“Chỉ cần ngài cử động ngón tay, hắn sẽ…”“Bốp!”Kim Trạch Tuấn không có nuông chiều Lý Đường, mà là trở tay, chính là một cái tát mạnh quăng tới.“Ai bảo ngươi đi quấy rối gia đình Bùi Thiếu?”“Bốp!”“Ai cho ngươi lá gan đi nổ tung Tập Phúc Đường !?”“Bốp!”“Ai cho ngươi lực lượng đi trêu chọc Bùi Thiếu!”“Bốp!”“Ngươi cho rằng, ngươi là tên chíp hôi nào!?”“Bốp!”” Ngươi còn không quỳ xuống xin lỗi Bùi Đại Thiếu sao !?”Kim Trạch Tuấn tát Lý Đường lia lịa, tát đến Lý Đường không ngừng lui ra phía sau.Hắn ta liên tục nôn ra máu tươi và răng, không ngừng lùi bước, vô cùng chật vật xấu hổ.Cuối cùng, Lý Đường mặt mũi sưng vù bầm dập, hắn bụm mặt lớn tiếng gào thét: “Biểu ca, ngươi tại sao lại đánh ta!?”
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Nhưng hắn thế nào cũng không nghĩ đến, Lý Đường thật sự làm ra loại chuyện này.Mấu chốt nhất chính là, hắn có thể chơi chết Bùi Nguyên Minh cũng liền thôi.Không chơi chết, không phải cũng đẩy mình xuống hố chết chung sao?Kim Trạch Tuấn nghiến răng nghiến lợi, giờ phút này hận không thể bóp chết Lý Đường, nhưng là tại trước mặt Bùi Nguyên Minh, hắn không dám phách lối, chỉ có thể cắn răng đứng lên, một phát tóm được tay Lý Đường.” Biểu đệ, tới đây cho ta!”“Quỳ xuống, dập đầu lạy Bùi Đại Thiếu nhận lầm, cầu xin tha thứ!”Khi nghe điều này, các cô gái xinh đẹp có mặt, đều không còn gì để nói.Bởi vì sự hèn mọn của Kim Trạch Tuấn, đã sâu đến tận xương tủy rồi.Đây vẫn là một đại thiếu, đại danh đỉnh đỉnh ở Kim Lăng sao?Rốt cuộc, đây là biểu ca của Lý Đường!Cảnh tượng này thật đáng xấu hổ, thật đáng rung động!Lý Đường sắc mặt đại biến.Hắn nghĩ đến nát óc cũng nghĩ không thông, làm thế nào mà biểu ca của mình, người có thể đứng thẳng trước mặt những người đảo quốc, lại hoàn toàn mất thể diện và tôn nghiêm trước mặt con rể cửa như vậy?Con rể cửa này, thực sự rất trâu bò sao?Lý Đường không tin!Hắn lúc này nghiến răng nghiến lợi: ” Biểu ca, ngài có phải tính sai cái gì hay không?”“Hắn là một tên ăn cơm chùa!”” Một tên ở rể mà thôi!”“Ngài tại sao phải sợ hắn?”” Chúng ta sợ hắn cái cầu tiêu á!”“Chỉ cần ngài cử động ngón tay, hắn sẽ…”“Bốp!”Kim Trạch Tuấn không có nuông chiều Lý Đường, mà là trở tay, chính là một cái tát mạnh quăng tới.“Ai bảo ngươi đi quấy rối gia đình Bùi Thiếu?”“Bốp!”“Ai cho ngươi lá gan đi nổ tung Tập Phúc Đường !?”“Bốp!”“Ai cho ngươi lực lượng đi trêu chọc Bùi Thiếu!”“Bốp!”“Ngươi cho rằng, ngươi là tên chíp hôi nào!?”“Bốp!”” Ngươi còn không quỳ xuống xin lỗi Bùi Đại Thiếu sao !?”Kim Trạch Tuấn tát Lý Đường lia lịa, tát đến Lý Đường không ngừng lui ra phía sau.Hắn ta liên tục nôn ra máu tươi và răng, không ngừng lùi bước, vô cùng chật vật xấu hổ.Cuối cùng, Lý Đường mặt mũi sưng vù bầm dập, hắn bụm mặt lớn tiếng gào thét: “Biểu ca, ngươi tại sao lại đánh ta!?”
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Nhưng hắn thế nào cũng không nghĩ đến, Lý Đường thật sự làm ra loại chuyện này.Mấu chốt nhất chính là, hắn có thể chơi chết Bùi Nguyên Minh cũng liền thôi.Không chơi chết, không phải cũng đẩy mình xuống hố chết chung sao?Kim Trạch Tuấn nghiến răng nghiến lợi, giờ phút này hận không thể bóp chết Lý Đường, nhưng là tại trước mặt Bùi Nguyên Minh, hắn không dám phách lối, chỉ có thể cắn răng đứng lên, một phát tóm được tay Lý Đường.” Biểu đệ, tới đây cho ta!”“Quỳ xuống, dập đầu lạy Bùi Đại Thiếu nhận lầm, cầu xin tha thứ!”Khi nghe điều này, các cô gái xinh đẹp có mặt, đều không còn gì để nói.Bởi vì sự hèn mọn của Kim Trạch Tuấn, đã sâu đến tận xương tủy rồi.Đây vẫn là một đại thiếu, đại danh đỉnh đỉnh ở Kim Lăng sao?Rốt cuộc, đây là biểu ca của Lý Đường!Cảnh tượng này thật đáng xấu hổ, thật đáng rung động!Lý Đường sắc mặt đại biến.Hắn nghĩ đến nát óc cũng nghĩ không thông, làm thế nào mà biểu ca của mình, người có thể đứng thẳng trước mặt những người đảo quốc, lại hoàn toàn mất thể diện và tôn nghiêm trước mặt con rể cửa như vậy?Con rể cửa này, thực sự rất trâu bò sao?Lý Đường không tin!Hắn lúc này nghiến răng nghiến lợi: ” Biểu ca, ngài có phải tính sai cái gì hay không?”“Hắn là một tên ăn cơm chùa!”” Một tên ở rể mà thôi!”“Ngài tại sao phải sợ hắn?”” Chúng ta sợ hắn cái cầu tiêu á!”“Chỉ cần ngài cử động ngón tay, hắn sẽ…”“Bốp!”Kim Trạch Tuấn không có nuông chiều Lý Đường, mà là trở tay, chính là một cái tát mạnh quăng tới.“Ai bảo ngươi đi quấy rối gia đình Bùi Thiếu?”“Bốp!”“Ai cho ngươi lá gan đi nổ tung Tập Phúc Đường !?”“Bốp!”“Ai cho ngươi lực lượng đi trêu chọc Bùi Thiếu!”“Bốp!”“Ngươi cho rằng, ngươi là tên chíp hôi nào!?”“Bốp!”” Ngươi còn không quỳ xuống xin lỗi Bùi Đại Thiếu sao !?”Kim Trạch Tuấn tát Lý Đường lia lịa, tát đến Lý Đường không ngừng lui ra phía sau.Hắn ta liên tục nôn ra máu tươi và răng, không ngừng lùi bước, vô cùng chật vật xấu hổ.Cuối cùng, Lý Đường mặt mũi sưng vù bầm dập, hắn bụm mặt lớn tiếng gào thét: “Biểu ca, ngươi tại sao lại đánh ta!?”