Biệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,…

Chương 51 81

Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… ” Em hai bàn tay, đều nhanh muốn đếm không hết.”Bùi Nguyên Minh ho khan một tiếng, “Tuyết Dương, đây đều là bằng hữu mà thôi, em nói các nàng như thế, có phải là không tốt lắm…”” Đâu chỉ là bằng hữu, không phải là nữ thư ký của anh, thì là của tùy tùng của anh, bằng không, chính là hảo muội muội của anh, đúng không?”Trịnh Tuyết Dương nhàn nhạt mở miệng.“Đừng lo lắng, em sẽ không ăn cái loại dấm chua lè này, em chỉ là đột nhiên cảm thấy được, nam nhân như anh, nếu như em không nghĩ biện pháp chộp vào trong tay, về sau rơi xuống trong tay người khác, em sẽ tức giận … ”” Còn như chúng ta lấy được giấy kết hôn, chờ em ở thêm mấy ngày đi.”“Em ở vui vẻ, tâm tình thoải mái, em liền đi lấy hộ khẩu mẹ em giấu trộm ra…”Bùi Nguyên Minh nhìn không nói nên lời, nàng bao nhiêu tuổi rồi, như thế nào, còn có thể giống như một đứa trẻ lên ba như thế?Nhưng mà, anh cũng có thể thấy được, hiếm thấy Trịnh Tuyết Dương buông lỏng phòng bị, cả người cũng khá thoải mái, cho nên cũng không nói nhiều, mà cùng Trịnh Tuyết Dương đi dạo một vòng.Sau đó cả ngày, Trịnh Tuyết Dương đem toàn bộ biệt thự nhìn từ đầu đến đuôi.Cô không chỉ yêu cầu những người hầu mua một số nhu yếu phẩm, mà còn tự sắp xếp bảo an một lộ trình tuần tra an toàn.Vừa đảm bảo an toàn, lại vừa đảm bảo bí mật cho nơi ở.Tóm lại, nàng dường như đã thực sự trở thành nữ chủ nhân của nơi này.Bùi Nguyên Minh đang nghịch một bình cao cổ cao lò gia truyền trong tay, cảm nhận được cái chạm tay ấm áp, anh quay đầu nhìn người phụ nữ trước mặt, nói: “Nhìn em thế này, là thật chuẩn bị chuyển vào ở rồi sao? ”“tại sao không?”” Nơi này chẳng những môi trường tốt, không khí trong lành, ở lại tâm tình cũng vui vẻ.”“Điều quan trọng nhất là, những người sống ở đây, không phú thì quý. Họ ở trong một vòng tròn.”“Em ngẫu nhiên ra ngoài dắt chó tản bộ, nói không chừng sẽ quen một vài khách hàng lớn, như vậy không tốt sao?”Trịnh Tuyết Dương không che giấu mục đích thực sự của mình.“Điều quan trọng nhất là bố mẹ em, gần đây quá khó chịu. Em không muốn sống cùng họ.”“Không được sao?”Bùi Nguyên Minh nghe vậy cũng không thuyết phục nữa, dù sao, ở cùng một chỗ với Trịnh Tuấn, Thanh Linh đều sẽ buồn nôn.“Thôi, em muốn muốn ở thì ở, chỉ cần nói với quản gia là được.”Bùi Nguyên Minh nói xong liền gọi quản gia tới, dặn dò vài tiếng.“Mà này, Bùi Nguyên Minh.”“Tập Phúc Đường đang sửa chữa, nơi đó nhiều người, ở cũng không thoải mái.”

Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… ” Em hai bàn tay, đều nhanh muốn đếm không hết.”Bùi Nguyên Minh ho khan một tiếng, “Tuyết Dương, đây đều là bằng hữu mà thôi, em nói các nàng như thế, có phải là không tốt lắm…”” Đâu chỉ là bằng hữu, không phải là nữ thư ký của anh, thì là của tùy tùng của anh, bằng không, chính là hảo muội muội của anh, đúng không?”Trịnh Tuyết Dương nhàn nhạt mở miệng.“Đừng lo lắng, em sẽ không ăn cái loại dấm chua lè này, em chỉ là đột nhiên cảm thấy được, nam nhân như anh, nếu như em không nghĩ biện pháp chộp vào trong tay, về sau rơi xuống trong tay người khác, em sẽ tức giận … ”” Còn như chúng ta lấy được giấy kết hôn, chờ em ở thêm mấy ngày đi.”“Em ở vui vẻ, tâm tình thoải mái, em liền đi lấy hộ khẩu mẹ em giấu trộm ra…”Bùi Nguyên Minh nhìn không nói nên lời, nàng bao nhiêu tuổi rồi, như thế nào, còn có thể giống như một đứa trẻ lên ba như thế?Nhưng mà, anh cũng có thể thấy được, hiếm thấy Trịnh Tuyết Dương buông lỏng phòng bị, cả người cũng khá thoải mái, cho nên cũng không nói nhiều, mà cùng Trịnh Tuyết Dương đi dạo một vòng.Sau đó cả ngày, Trịnh Tuyết Dương đem toàn bộ biệt thự nhìn từ đầu đến đuôi.Cô không chỉ yêu cầu những người hầu mua một số nhu yếu phẩm, mà còn tự sắp xếp bảo an một lộ trình tuần tra an toàn.Vừa đảm bảo an toàn, lại vừa đảm bảo bí mật cho nơi ở.Tóm lại, nàng dường như đã thực sự trở thành nữ chủ nhân của nơi này.Bùi Nguyên Minh đang nghịch một bình cao cổ cao lò gia truyền trong tay, cảm nhận được cái chạm tay ấm áp, anh quay đầu nhìn người phụ nữ trước mặt, nói: “Nhìn em thế này, là thật chuẩn bị chuyển vào ở rồi sao? ”“tại sao không?”” Nơi này chẳng những môi trường tốt, không khí trong lành, ở lại tâm tình cũng vui vẻ.”“Điều quan trọng nhất là, những người sống ở đây, không phú thì quý. Họ ở trong một vòng tròn.”“Em ngẫu nhiên ra ngoài dắt chó tản bộ, nói không chừng sẽ quen một vài khách hàng lớn, như vậy không tốt sao?”Trịnh Tuyết Dương không che giấu mục đích thực sự của mình.“Điều quan trọng nhất là bố mẹ em, gần đây quá khó chịu. Em không muốn sống cùng họ.”“Không được sao?”Bùi Nguyên Minh nghe vậy cũng không thuyết phục nữa, dù sao, ở cùng một chỗ với Trịnh Tuấn, Thanh Linh đều sẽ buồn nôn.“Thôi, em muốn muốn ở thì ở, chỉ cần nói với quản gia là được.”Bùi Nguyên Minh nói xong liền gọi quản gia tới, dặn dò vài tiếng.“Mà này, Bùi Nguyên Minh.”“Tập Phúc Đường đang sửa chữa, nơi đó nhiều người, ở cũng không thoải mái.”

Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… ” Em hai bàn tay, đều nhanh muốn đếm không hết.”Bùi Nguyên Minh ho khan một tiếng, “Tuyết Dương, đây đều là bằng hữu mà thôi, em nói các nàng như thế, có phải là không tốt lắm…”” Đâu chỉ là bằng hữu, không phải là nữ thư ký của anh, thì là của tùy tùng của anh, bằng không, chính là hảo muội muội của anh, đúng không?”Trịnh Tuyết Dương nhàn nhạt mở miệng.“Đừng lo lắng, em sẽ không ăn cái loại dấm chua lè này, em chỉ là đột nhiên cảm thấy được, nam nhân như anh, nếu như em không nghĩ biện pháp chộp vào trong tay, về sau rơi xuống trong tay người khác, em sẽ tức giận … ”” Còn như chúng ta lấy được giấy kết hôn, chờ em ở thêm mấy ngày đi.”“Em ở vui vẻ, tâm tình thoải mái, em liền đi lấy hộ khẩu mẹ em giấu trộm ra…”Bùi Nguyên Minh nhìn không nói nên lời, nàng bao nhiêu tuổi rồi, như thế nào, còn có thể giống như một đứa trẻ lên ba như thế?Nhưng mà, anh cũng có thể thấy được, hiếm thấy Trịnh Tuyết Dương buông lỏng phòng bị, cả người cũng khá thoải mái, cho nên cũng không nói nhiều, mà cùng Trịnh Tuyết Dương đi dạo một vòng.Sau đó cả ngày, Trịnh Tuyết Dương đem toàn bộ biệt thự nhìn từ đầu đến đuôi.Cô không chỉ yêu cầu những người hầu mua một số nhu yếu phẩm, mà còn tự sắp xếp bảo an một lộ trình tuần tra an toàn.Vừa đảm bảo an toàn, lại vừa đảm bảo bí mật cho nơi ở.Tóm lại, nàng dường như đã thực sự trở thành nữ chủ nhân của nơi này.Bùi Nguyên Minh đang nghịch một bình cao cổ cao lò gia truyền trong tay, cảm nhận được cái chạm tay ấm áp, anh quay đầu nhìn người phụ nữ trước mặt, nói: “Nhìn em thế này, là thật chuẩn bị chuyển vào ở rồi sao? ”“tại sao không?”” Nơi này chẳng những môi trường tốt, không khí trong lành, ở lại tâm tình cũng vui vẻ.”“Điều quan trọng nhất là, những người sống ở đây, không phú thì quý. Họ ở trong một vòng tròn.”“Em ngẫu nhiên ra ngoài dắt chó tản bộ, nói không chừng sẽ quen một vài khách hàng lớn, như vậy không tốt sao?”Trịnh Tuyết Dương không che giấu mục đích thực sự của mình.“Điều quan trọng nhất là bố mẹ em, gần đây quá khó chịu. Em không muốn sống cùng họ.”“Không được sao?”Bùi Nguyên Minh nghe vậy cũng không thuyết phục nữa, dù sao, ở cùng một chỗ với Trịnh Tuấn, Thanh Linh đều sẽ buồn nôn.“Thôi, em muốn muốn ở thì ở, chỉ cần nói với quản gia là được.”Bùi Nguyên Minh nói xong liền gọi quản gia tới, dặn dò vài tiếng.“Mà này, Bùi Nguyên Minh.”“Tập Phúc Đường đang sửa chữa, nơi đó nhiều người, ở cũng không thoải mái.”

Chương 51 81