Biệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,…
Chương 52 34
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Hoàn Nhan Hận đọc đến chữ cuối cùng của tài liệu, sau đó cười nhạt: “Người khá thú vị…”“Luôn dậy đúng 6:30 mỗi sáng để luyện công…””Sau đó, ăn điểm tâm đúng 7:50, mà lại đều cơm rau dưa…”” Lúc đúng tám giờ rưỡi, mở cửa tiếp khách.””Buổi trưa nghỉ ngơi hai tiếng, buổi chiều 5 giờ 30 sẽ chính thức đóng cửa…”“Điều quan trọng nhất là, hắn mỗi ngày đều có khách…”“Nhiều thì hàng trăm người, ít thì cũng mấy chục người …”“Nhưng cho dù là bao nhiêu người, hắn đều có thể dự trù thời gian trước, không để cho bản thân quá bận, cũng không để cho bản thân quá nhàn rỗi, cũng không để cho chính mình, tăng ca dù chỉ một phút đồng hồ…”“Họ Bùi này, thật là thú vị…”“Năng lực như vậy, không hiếm trên đời, nhưng đúng là ít người có thể làm được…”“Về phần quan hệ giữa hắn, thực đặc biệt, hào môn Kim Lăng, ngoại trừ Kim gia, những người khác đều có quan hệ thân thiết với hắn…”“Ngay cả nhánh bị bỏ rơi của Chân Gia Thủ Đô, Trịnh Tuyết Dương, trưởng nhánh thứ chín, cũng là vợ cũ của hắn…”“Bùi Cửu Phong, người ở cảng cược Bùi Môn Hong Kong, vì có quan hệ với hắn ta khi còn ở tân thành, cho nên lần này hắn đến để trả ơn?”“Thú vị, thực sự thú vị…”Hoàn Nhan Hận đặt thông tin trong tay xuống, vỗ vỗ tay, cười: “Nếu là trong phim truyền hình hay tiểu thuyết, đây là một mẫu nhân vật chính thích hợp.”“Người như vậy, là thuộc về đại nhân vật không thể trêu chọc!”“Thật đáng tiếc, đây là hiện thực, không phải hư cấu.”“Khiêu khích Hoàn Nhan gia tộc của chúng ta, xúc phạm Trường Sinh Điện của chúng ta, thậm chí còn giết chết Tùng Bình Đại Tình, một trong thập đại cao thủ trẻ tuổi của đảo quốc.”” Chuyện này, chú định phải bắt hắn cho một câu trả lời …”Nghe được sát khí nồng đậm, từ lời nói không mặn không nhạt của Hoàn Nhan Hận, Phương Thiên Họa khẽ cười nói: “Thông tin của ta, có thể khiến Hoàn Nhan thiếu hài lòng là được.”“Chẳng qua, Kim Thiếu cũng nhờ ta mang đến một câu.”Nghe được hai chữ “Kim Thiếu”, Hoàn Nhan Hận kiêu ngạo, lúc này cũng thẳng người một chút: “Không biết Kim Thiếu có mệnh lệnh gì?”Phương Thiên Họa cười nói: “Kim Thiếu nói, Kim gia gần đây có chút tổn thất không nhỏ, xem ra cùng họ Bùi này, có quan hệ nhất định.”“Với tư cách của ngài ấy, nếu như cùng họ Bùi tính toán, thì chỉ gây ra trò cười mà thôi.”“Nói cho cùng, họ Bùi không có tư cách động thủ với ngài ấy.”” Nếu như Hoàn Nhan thiếu ngươi thuận tiện, liền ra tay rõ ràng lưu loát một chút. Những chuyện sau này, Kim Thiếu gia sẽ thu dọn cho ngươi…”Ý tứ trong lời nói của Phương Thiên Họa rất rõ ràng, hiển nhiên có phần giật dây xúi giục.Hoàn Nhan Hận sững sờ một chút, sau đó mỉm cười nói: “Thay Kim Thiếu giải quyết mấy con gián phiền phức, cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là chuyện nhỏ với chúng ta…”
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Hoàn Nhan Hận đọc đến chữ cuối cùng của tài liệu, sau đó cười nhạt: “Người khá thú vị…”“Luôn dậy đúng 6:30 mỗi sáng để luyện công…””Sau đó, ăn điểm tâm đúng 7:50, mà lại đều cơm rau dưa…”” Lúc đúng tám giờ rưỡi, mở cửa tiếp khách.””Buổi trưa nghỉ ngơi hai tiếng, buổi chiều 5 giờ 30 sẽ chính thức đóng cửa…”“Điều quan trọng nhất là, hắn mỗi ngày đều có khách…”“Nhiều thì hàng trăm người, ít thì cũng mấy chục người …”“Nhưng cho dù là bao nhiêu người, hắn đều có thể dự trù thời gian trước, không để cho bản thân quá bận, cũng không để cho bản thân quá nhàn rỗi, cũng không để cho chính mình, tăng ca dù chỉ một phút đồng hồ…”“Họ Bùi này, thật là thú vị…”“Năng lực như vậy, không hiếm trên đời, nhưng đúng là ít người có thể làm được…”“Về phần quan hệ giữa hắn, thực đặc biệt, hào môn Kim Lăng, ngoại trừ Kim gia, những người khác đều có quan hệ thân thiết với hắn…”“Ngay cả nhánh bị bỏ rơi của Chân Gia Thủ Đô, Trịnh Tuyết Dương, trưởng nhánh thứ chín, cũng là vợ cũ của hắn…”“Bùi Cửu Phong, người ở cảng cược Bùi Môn Hong Kong, vì có quan hệ với hắn ta khi còn ở tân thành, cho nên lần này hắn đến để trả ơn?”“Thú vị, thực sự thú vị…”Hoàn Nhan Hận đặt thông tin trong tay xuống, vỗ vỗ tay, cười: “Nếu là trong phim truyền hình hay tiểu thuyết, đây là một mẫu nhân vật chính thích hợp.”“Người như vậy, là thuộc về đại nhân vật không thể trêu chọc!”“Thật đáng tiếc, đây là hiện thực, không phải hư cấu.”“Khiêu khích Hoàn Nhan gia tộc của chúng ta, xúc phạm Trường Sinh Điện của chúng ta, thậm chí còn giết chết Tùng Bình Đại Tình, một trong thập đại cao thủ trẻ tuổi của đảo quốc.”” Chuyện này, chú định phải bắt hắn cho một câu trả lời …”Nghe được sát khí nồng đậm, từ lời nói không mặn không nhạt của Hoàn Nhan Hận, Phương Thiên Họa khẽ cười nói: “Thông tin của ta, có thể khiến Hoàn Nhan thiếu hài lòng là được.”“Chẳng qua, Kim Thiếu cũng nhờ ta mang đến một câu.”Nghe được hai chữ “Kim Thiếu”, Hoàn Nhan Hận kiêu ngạo, lúc này cũng thẳng người một chút: “Không biết Kim Thiếu có mệnh lệnh gì?”Phương Thiên Họa cười nói: “Kim Thiếu nói, Kim gia gần đây có chút tổn thất không nhỏ, xem ra cùng họ Bùi này, có quan hệ nhất định.”“Với tư cách của ngài ấy, nếu như cùng họ Bùi tính toán, thì chỉ gây ra trò cười mà thôi.”“Nói cho cùng, họ Bùi không có tư cách động thủ với ngài ấy.”” Nếu như Hoàn Nhan thiếu ngươi thuận tiện, liền ra tay rõ ràng lưu loát một chút. Những chuyện sau này, Kim Thiếu gia sẽ thu dọn cho ngươi…”Ý tứ trong lời nói của Phương Thiên Họa rất rõ ràng, hiển nhiên có phần giật dây xúi giục.Hoàn Nhan Hận sững sờ một chút, sau đó mỉm cười nói: “Thay Kim Thiếu giải quyết mấy con gián phiền phức, cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là chuyện nhỏ với chúng ta…”
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Hoàn Nhan Hận đọc đến chữ cuối cùng của tài liệu, sau đó cười nhạt: “Người khá thú vị…”“Luôn dậy đúng 6:30 mỗi sáng để luyện công…””Sau đó, ăn điểm tâm đúng 7:50, mà lại đều cơm rau dưa…”” Lúc đúng tám giờ rưỡi, mở cửa tiếp khách.””Buổi trưa nghỉ ngơi hai tiếng, buổi chiều 5 giờ 30 sẽ chính thức đóng cửa…”“Điều quan trọng nhất là, hắn mỗi ngày đều có khách…”“Nhiều thì hàng trăm người, ít thì cũng mấy chục người …”“Nhưng cho dù là bao nhiêu người, hắn đều có thể dự trù thời gian trước, không để cho bản thân quá bận, cũng không để cho bản thân quá nhàn rỗi, cũng không để cho chính mình, tăng ca dù chỉ một phút đồng hồ…”“Họ Bùi này, thật là thú vị…”“Năng lực như vậy, không hiếm trên đời, nhưng đúng là ít người có thể làm được…”“Về phần quan hệ giữa hắn, thực đặc biệt, hào môn Kim Lăng, ngoại trừ Kim gia, những người khác đều có quan hệ thân thiết với hắn…”“Ngay cả nhánh bị bỏ rơi của Chân Gia Thủ Đô, Trịnh Tuyết Dương, trưởng nhánh thứ chín, cũng là vợ cũ của hắn…”“Bùi Cửu Phong, người ở cảng cược Bùi Môn Hong Kong, vì có quan hệ với hắn ta khi còn ở tân thành, cho nên lần này hắn đến để trả ơn?”“Thú vị, thực sự thú vị…”Hoàn Nhan Hận đặt thông tin trong tay xuống, vỗ vỗ tay, cười: “Nếu là trong phim truyền hình hay tiểu thuyết, đây là một mẫu nhân vật chính thích hợp.”“Người như vậy, là thuộc về đại nhân vật không thể trêu chọc!”“Thật đáng tiếc, đây là hiện thực, không phải hư cấu.”“Khiêu khích Hoàn Nhan gia tộc của chúng ta, xúc phạm Trường Sinh Điện của chúng ta, thậm chí còn giết chết Tùng Bình Đại Tình, một trong thập đại cao thủ trẻ tuổi của đảo quốc.”” Chuyện này, chú định phải bắt hắn cho một câu trả lời …”Nghe được sát khí nồng đậm, từ lời nói không mặn không nhạt của Hoàn Nhan Hận, Phương Thiên Họa khẽ cười nói: “Thông tin của ta, có thể khiến Hoàn Nhan thiếu hài lòng là được.”“Chẳng qua, Kim Thiếu cũng nhờ ta mang đến một câu.”Nghe được hai chữ “Kim Thiếu”, Hoàn Nhan Hận kiêu ngạo, lúc này cũng thẳng người một chút: “Không biết Kim Thiếu có mệnh lệnh gì?”Phương Thiên Họa cười nói: “Kim Thiếu nói, Kim gia gần đây có chút tổn thất không nhỏ, xem ra cùng họ Bùi này, có quan hệ nhất định.”“Với tư cách của ngài ấy, nếu như cùng họ Bùi tính toán, thì chỉ gây ra trò cười mà thôi.”“Nói cho cùng, họ Bùi không có tư cách động thủ với ngài ấy.”” Nếu như Hoàn Nhan thiếu ngươi thuận tiện, liền ra tay rõ ràng lưu loát một chút. Những chuyện sau này, Kim Thiếu gia sẽ thu dọn cho ngươi…”Ý tứ trong lời nói của Phương Thiên Họa rất rõ ràng, hiển nhiên có phần giật dây xúi giục.Hoàn Nhan Hận sững sờ một chút, sau đó mỉm cười nói: “Thay Kim Thiếu giải quyết mấy con gián phiền phức, cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là chuyện nhỏ với chúng ta…”