Biệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,…

Chương 52 52

Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… ” Ở trước mặt ta, đừng nói là người, liền xem như một con chó, cũng đi không được!”Những người Tạ gia nhìn cảnh này, đều lộ vẻ tuyệt vọng.Nghĩ không ra, dù Tạ Tiểu Băng không muốn sống chặn đường, cũng không có ý nghĩa gì.Kubo Taro này có sức mạnh đến mức, không một ai có thể tưởng tượng nổi.Một đời binh vương, chẳng lẽ chính là vô địch nhân gian sao?Nghĩ đến đây, đám người được gọi là thiên phú võ đạo dị bẩm Thiên Kiêu từ Tạ gia này, trên mặt chỉ còn có tuyệt vọng.Hiển nhiên, bọn họ không thể nghĩ rằng, Võ Học Đại Hạ mà mình vẫn lấy làm kiêu ngạo, lại không phải là đối thủ của Võ Học đảo quốc.Lúc này, họ thậm chí còn cảm thấy niềm tin sụp đổ.Người đảo quốc, quá mạnh!” Vương bát đản, ngươi còn ngơ ngác làm gì!?”” Ngươi không biết vì cứu ngươi, ta đã liền mạng sống đều không cần sao?”” Ngươi không trân quý tính mạng của mình như thế, nói sớm đi!”” Lão nương liền không tới cứu ngươi!”” Ngươi muốn mình chết sao?”Tạ Tiểu Băng thấy Bùi Nguyên Minh còn chưa định rời đi, trong lòng hận thấu xương.Rốt cuộc, nếu như Bùi Nguyên Minh chết ở đây, đồng nghĩa với việc Tạ Tiểu Băng vương giả trở về, nhiệm vụ đã hoàn toàn thất bại.Bùi Nguyên Minh mặc kệ Tạ Tiểu Băng, thay vào đó, anh để bút lông trong tay xuống, cầm lên một chén trà, một bên vừa uống vừa đi ra, tự tiếu phi tiếu nói: “Có phải là ta quá lâu không có ra tay.”” Cho nên người đảo quốc các ngươi đã quên đi, Bùi Nguyên Minh ba chữ là có ý nghĩa gì.”” Tại cảng cược hai thành, tại Thủ Đô bị ta đánh vào mặt không đủ, lục đại môn phái bị ta diệt một cái, còn chưa đủ.”“Bây giờ, còn dám xuất hiện ở trước mặt ta sao?”Nói xong, Bùi Nguyên Minh khẽ cười.“Taro Kubo, phải không? Quỳ xuống, ta sẽ không giết ngươi.”Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh lúc này không có chạy đi, mà là bất cẩn bước tới trước mặt Kubo Taro, lại nói ra những từ vô nghĩa này, Tạ Tiểu Băng lại càng tức giận.“Họ Bùi, ngươi đang nghĩ cái gì?”“Não của ngươi có bị ngập nước không?”“Ngươi không biết rằng, một người như Kubo Taro, chắc chắn không phải là thứ mà ngươi có thể đối phó được hay sao?”“Rất nhiều người trong chúng ta, còn không thể đánh bại hắn ta, không ai trong số họ là đối thủ của hắn. Ngươi còn có thể làm gì được hắn?”” Ngươi chính là muốn chết, đúng không?”“Mau cút ra ngoài, đừng chết ngu ngốc như vậy!”Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh giả bộ như vậy, người Tạ gia cũng tức giận đến tay chân lạnh toát.Nếu họ biết rằng, người mà họ muốn bảo vệ, là một kẻ giả vờ như vậy, vậy bọn họ nói cái gì cũng sẽ không đến.

Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… ” Ở trước mặt ta, đừng nói là người, liền xem như một con chó, cũng đi không được!”Những người Tạ gia nhìn cảnh này, đều lộ vẻ tuyệt vọng.Nghĩ không ra, dù Tạ Tiểu Băng không muốn sống chặn đường, cũng không có ý nghĩa gì.Kubo Taro này có sức mạnh đến mức, không một ai có thể tưởng tượng nổi.Một đời binh vương, chẳng lẽ chính là vô địch nhân gian sao?Nghĩ đến đây, đám người được gọi là thiên phú võ đạo dị bẩm Thiên Kiêu từ Tạ gia này, trên mặt chỉ còn có tuyệt vọng.Hiển nhiên, bọn họ không thể nghĩ rằng, Võ Học Đại Hạ mà mình vẫn lấy làm kiêu ngạo, lại không phải là đối thủ của Võ Học đảo quốc.Lúc này, họ thậm chí còn cảm thấy niềm tin sụp đổ.Người đảo quốc, quá mạnh!” Vương bát đản, ngươi còn ngơ ngác làm gì!?”” Ngươi không biết vì cứu ngươi, ta đã liền mạng sống đều không cần sao?”” Ngươi không trân quý tính mạng của mình như thế, nói sớm đi!”” Lão nương liền không tới cứu ngươi!”” Ngươi muốn mình chết sao?”Tạ Tiểu Băng thấy Bùi Nguyên Minh còn chưa định rời đi, trong lòng hận thấu xương.Rốt cuộc, nếu như Bùi Nguyên Minh chết ở đây, đồng nghĩa với việc Tạ Tiểu Băng vương giả trở về, nhiệm vụ đã hoàn toàn thất bại.Bùi Nguyên Minh mặc kệ Tạ Tiểu Băng, thay vào đó, anh để bút lông trong tay xuống, cầm lên một chén trà, một bên vừa uống vừa đi ra, tự tiếu phi tiếu nói: “Có phải là ta quá lâu không có ra tay.”” Cho nên người đảo quốc các ngươi đã quên đi, Bùi Nguyên Minh ba chữ là có ý nghĩa gì.”” Tại cảng cược hai thành, tại Thủ Đô bị ta đánh vào mặt không đủ, lục đại môn phái bị ta diệt một cái, còn chưa đủ.”“Bây giờ, còn dám xuất hiện ở trước mặt ta sao?”Nói xong, Bùi Nguyên Minh khẽ cười.“Taro Kubo, phải không? Quỳ xuống, ta sẽ không giết ngươi.”Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh lúc này không có chạy đi, mà là bất cẩn bước tới trước mặt Kubo Taro, lại nói ra những từ vô nghĩa này, Tạ Tiểu Băng lại càng tức giận.“Họ Bùi, ngươi đang nghĩ cái gì?”“Não của ngươi có bị ngập nước không?”“Ngươi không biết rằng, một người như Kubo Taro, chắc chắn không phải là thứ mà ngươi có thể đối phó được hay sao?”“Rất nhiều người trong chúng ta, còn không thể đánh bại hắn ta, không ai trong số họ là đối thủ của hắn. Ngươi còn có thể làm gì được hắn?”” Ngươi chính là muốn chết, đúng không?”“Mau cút ra ngoài, đừng chết ngu ngốc như vậy!”Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh giả bộ như vậy, người Tạ gia cũng tức giận đến tay chân lạnh toát.Nếu họ biết rằng, người mà họ muốn bảo vệ, là một kẻ giả vờ như vậy, vậy bọn họ nói cái gì cũng sẽ không đến.

Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… ” Ở trước mặt ta, đừng nói là người, liền xem như một con chó, cũng đi không được!”Những người Tạ gia nhìn cảnh này, đều lộ vẻ tuyệt vọng.Nghĩ không ra, dù Tạ Tiểu Băng không muốn sống chặn đường, cũng không có ý nghĩa gì.Kubo Taro này có sức mạnh đến mức, không một ai có thể tưởng tượng nổi.Một đời binh vương, chẳng lẽ chính là vô địch nhân gian sao?Nghĩ đến đây, đám người được gọi là thiên phú võ đạo dị bẩm Thiên Kiêu từ Tạ gia này, trên mặt chỉ còn có tuyệt vọng.Hiển nhiên, bọn họ không thể nghĩ rằng, Võ Học Đại Hạ mà mình vẫn lấy làm kiêu ngạo, lại không phải là đối thủ của Võ Học đảo quốc.Lúc này, họ thậm chí còn cảm thấy niềm tin sụp đổ.Người đảo quốc, quá mạnh!” Vương bát đản, ngươi còn ngơ ngác làm gì!?”” Ngươi không biết vì cứu ngươi, ta đã liền mạng sống đều không cần sao?”” Ngươi không trân quý tính mạng của mình như thế, nói sớm đi!”” Lão nương liền không tới cứu ngươi!”” Ngươi muốn mình chết sao?”Tạ Tiểu Băng thấy Bùi Nguyên Minh còn chưa định rời đi, trong lòng hận thấu xương.Rốt cuộc, nếu như Bùi Nguyên Minh chết ở đây, đồng nghĩa với việc Tạ Tiểu Băng vương giả trở về, nhiệm vụ đã hoàn toàn thất bại.Bùi Nguyên Minh mặc kệ Tạ Tiểu Băng, thay vào đó, anh để bút lông trong tay xuống, cầm lên một chén trà, một bên vừa uống vừa đi ra, tự tiếu phi tiếu nói: “Có phải là ta quá lâu không có ra tay.”” Cho nên người đảo quốc các ngươi đã quên đi, Bùi Nguyên Minh ba chữ là có ý nghĩa gì.”” Tại cảng cược hai thành, tại Thủ Đô bị ta đánh vào mặt không đủ, lục đại môn phái bị ta diệt một cái, còn chưa đủ.”“Bây giờ, còn dám xuất hiện ở trước mặt ta sao?”Nói xong, Bùi Nguyên Minh khẽ cười.“Taro Kubo, phải không? Quỳ xuống, ta sẽ không giết ngươi.”Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh lúc này không có chạy đi, mà là bất cẩn bước tới trước mặt Kubo Taro, lại nói ra những từ vô nghĩa này, Tạ Tiểu Băng lại càng tức giận.“Họ Bùi, ngươi đang nghĩ cái gì?”“Não của ngươi có bị ngập nước không?”“Ngươi không biết rằng, một người như Kubo Taro, chắc chắn không phải là thứ mà ngươi có thể đối phó được hay sao?”“Rất nhiều người trong chúng ta, còn không thể đánh bại hắn ta, không ai trong số họ là đối thủ của hắn. Ngươi còn có thể làm gì được hắn?”” Ngươi chính là muốn chết, đúng không?”“Mau cút ra ngoài, đừng chết ngu ngốc như vậy!”Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh giả bộ như vậy, người Tạ gia cũng tức giận đến tay chân lạnh toát.Nếu họ biết rằng, người mà họ muốn bảo vệ, là một kẻ giả vờ như vậy, vậy bọn họ nói cái gì cũng sẽ không đến.

Chương 52 52