Biệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,…

Chương 52 55

Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Anh không có dư thừa động tác nào, chẳng qua là một bàn tay, nháy mắt quét ra.Tại một tát này quét ra, nháy mắt, tất cả mọi người cảm thấy, mình phảng phất nhìn thấy ảo giác.Ở trong mắt bọn họ, một cái tát đơn giản của Bùi Nguyên Minh, lập tức bao phủ trời đất.Kubo Taro một đao nhìn như đáng sợ, lúc này, trước cái tát của Bùi Nguyên Minh, giống như một trò đùa.Cái tát của Bùi Nguyên Minh quá nhanh, nên dường như nhát đao của Kubo Taro, quá chậm.Cái gì yến phản yến về, trước một cái tát của Bùi Nguyên Minh, dường như chỉ có thể chú định sụp đổ.Tạ Tiểu Băng bọn người, một mặt chấn kinh.Sự khinh thường và thịnh nộ của Kubo Taro, biến mất ngay lập tức.Nam nhân âm nhu thì toàn thân chấn động, trong lòng lúc này, nổi lên một cỗ sợ hãi khổng lồ không nói nên lời, để toàn thân hắn như nhũn ra.“Bốp-”Có một âm thanh to rõ truyền ra.Trong khoảnh khắc tiếp theo, mọi thứ trên sân, dường như hoàn toàn đóng băng.Hình bóng của Kubo Taro thấp thoáng, tất cả đao thức trong nháy mắt này sụp đổ.Và Kubo Taro bay ra, đập vào hòn non bộ trong sân.“Uỳnh ——”Hòn non bộ bị vỡ vụn.Kubo Taro “Oa” một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, cả người xụi lơ trên mặt đất, vô lực run rẩy.Hoàn toàn bị đánh bại!Một bàn tay, cũng đỡ không nổi!Lúc này, trong mắt Kubo Taro chỉ có sự tuyệt vọng vô tận.Hắn không cam lòng và sợ hãi, cho dù có thể sống sót, hắn sẽ đắm chìm trong bóng đen của cái tát này, trong suốt cuộc đời của mình …Tạ Tiểu Băng cả người run lên, nhìn cảnh này vẻ mặt không biết phải làm sao.Một cái tát, thực sự là một cái tát sao!?Bùi Nguyên Minh mặc kệ Taro Kubo, mà là đi trở lại bàn làm việc, lau ngón tay, nhấp một ngụm trà, cười nhẹ: “Nhiệt độ vừa phải…”Cùng lúc Bùi Nguyên Minh, nhẹ như mây gió giải quyết một đám người đảo quốc.Một góc khác của Kim Lăng, trong một câu lạc bộ tư nhân với lối trang trí tao nhã.Trương Tích Tuyết dẫn đầu một đám người mặc vest hung hãn, ngay cả khi ông chủ của câu lạc bộ tư nhân nghe tin muốn xông ra ngăn cản, cũng khéo léo rùng mình một cái, sau đó nhanh chóng lui sang một bên.Mà Trương Tích Tuyết cũng không thèm nhìn hắn, trực tiếp đi tới một căn phòng có tấm bảng “Đừng làm phiền”.Sau đó nàng vung tay lên, một gã đàn ông mặc vest bước tới và đá vào cánh cửa phòng một cái “rầm”.Trong phòng đang diễn ra một bữa tiệc cocktail nhỏ, người tổ chức là Trịnh Tuyết Dương.Lúc này, Trịnh Tuyết Dương đang được bạn bè làm ăn vây quanh, mọi người đang bàn tán về khả năng hợp tác.Mà Trương Tích Tuyết cùng đoàn người đột nhiên xông vào, lại làm cho giữa sân hơi hơi im lặng.

Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Anh không có dư thừa động tác nào, chẳng qua là một bàn tay, nháy mắt quét ra.Tại một tát này quét ra, nháy mắt, tất cả mọi người cảm thấy, mình phảng phất nhìn thấy ảo giác.Ở trong mắt bọn họ, một cái tát đơn giản của Bùi Nguyên Minh, lập tức bao phủ trời đất.Kubo Taro một đao nhìn như đáng sợ, lúc này, trước cái tát của Bùi Nguyên Minh, giống như một trò đùa.Cái tát của Bùi Nguyên Minh quá nhanh, nên dường như nhát đao của Kubo Taro, quá chậm.Cái gì yến phản yến về, trước một cái tát của Bùi Nguyên Minh, dường như chỉ có thể chú định sụp đổ.Tạ Tiểu Băng bọn người, một mặt chấn kinh.Sự khinh thường và thịnh nộ của Kubo Taro, biến mất ngay lập tức.Nam nhân âm nhu thì toàn thân chấn động, trong lòng lúc này, nổi lên một cỗ sợ hãi khổng lồ không nói nên lời, để toàn thân hắn như nhũn ra.“Bốp-”Có một âm thanh to rõ truyền ra.Trong khoảnh khắc tiếp theo, mọi thứ trên sân, dường như hoàn toàn đóng băng.Hình bóng của Kubo Taro thấp thoáng, tất cả đao thức trong nháy mắt này sụp đổ.Và Kubo Taro bay ra, đập vào hòn non bộ trong sân.“Uỳnh ——”Hòn non bộ bị vỡ vụn.Kubo Taro “Oa” một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, cả người xụi lơ trên mặt đất, vô lực run rẩy.Hoàn toàn bị đánh bại!Một bàn tay, cũng đỡ không nổi!Lúc này, trong mắt Kubo Taro chỉ có sự tuyệt vọng vô tận.Hắn không cam lòng và sợ hãi, cho dù có thể sống sót, hắn sẽ đắm chìm trong bóng đen của cái tát này, trong suốt cuộc đời của mình …Tạ Tiểu Băng cả người run lên, nhìn cảnh này vẻ mặt không biết phải làm sao.Một cái tát, thực sự là một cái tát sao!?Bùi Nguyên Minh mặc kệ Taro Kubo, mà là đi trở lại bàn làm việc, lau ngón tay, nhấp một ngụm trà, cười nhẹ: “Nhiệt độ vừa phải…”Cùng lúc Bùi Nguyên Minh, nhẹ như mây gió giải quyết một đám người đảo quốc.Một góc khác của Kim Lăng, trong một câu lạc bộ tư nhân với lối trang trí tao nhã.Trương Tích Tuyết dẫn đầu một đám người mặc vest hung hãn, ngay cả khi ông chủ của câu lạc bộ tư nhân nghe tin muốn xông ra ngăn cản, cũng khéo léo rùng mình một cái, sau đó nhanh chóng lui sang một bên.Mà Trương Tích Tuyết cũng không thèm nhìn hắn, trực tiếp đi tới một căn phòng có tấm bảng “Đừng làm phiền”.Sau đó nàng vung tay lên, một gã đàn ông mặc vest bước tới và đá vào cánh cửa phòng một cái “rầm”.Trong phòng đang diễn ra một bữa tiệc cocktail nhỏ, người tổ chức là Trịnh Tuyết Dương.Lúc này, Trịnh Tuyết Dương đang được bạn bè làm ăn vây quanh, mọi người đang bàn tán về khả năng hợp tác.Mà Trương Tích Tuyết cùng đoàn người đột nhiên xông vào, lại làm cho giữa sân hơi hơi im lặng.

Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Anh không có dư thừa động tác nào, chẳng qua là một bàn tay, nháy mắt quét ra.Tại một tát này quét ra, nháy mắt, tất cả mọi người cảm thấy, mình phảng phất nhìn thấy ảo giác.Ở trong mắt bọn họ, một cái tát đơn giản của Bùi Nguyên Minh, lập tức bao phủ trời đất.Kubo Taro một đao nhìn như đáng sợ, lúc này, trước cái tát của Bùi Nguyên Minh, giống như một trò đùa.Cái tát của Bùi Nguyên Minh quá nhanh, nên dường như nhát đao của Kubo Taro, quá chậm.Cái gì yến phản yến về, trước một cái tát của Bùi Nguyên Minh, dường như chỉ có thể chú định sụp đổ.Tạ Tiểu Băng bọn người, một mặt chấn kinh.Sự khinh thường và thịnh nộ của Kubo Taro, biến mất ngay lập tức.Nam nhân âm nhu thì toàn thân chấn động, trong lòng lúc này, nổi lên một cỗ sợ hãi khổng lồ không nói nên lời, để toàn thân hắn như nhũn ra.“Bốp-”Có một âm thanh to rõ truyền ra.Trong khoảnh khắc tiếp theo, mọi thứ trên sân, dường như hoàn toàn đóng băng.Hình bóng của Kubo Taro thấp thoáng, tất cả đao thức trong nháy mắt này sụp đổ.Và Kubo Taro bay ra, đập vào hòn non bộ trong sân.“Uỳnh ——”Hòn non bộ bị vỡ vụn.Kubo Taro “Oa” một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, cả người xụi lơ trên mặt đất, vô lực run rẩy.Hoàn toàn bị đánh bại!Một bàn tay, cũng đỡ không nổi!Lúc này, trong mắt Kubo Taro chỉ có sự tuyệt vọng vô tận.Hắn không cam lòng và sợ hãi, cho dù có thể sống sót, hắn sẽ đắm chìm trong bóng đen của cái tát này, trong suốt cuộc đời của mình …Tạ Tiểu Băng cả người run lên, nhìn cảnh này vẻ mặt không biết phải làm sao.Một cái tát, thực sự là một cái tát sao!?Bùi Nguyên Minh mặc kệ Taro Kubo, mà là đi trở lại bàn làm việc, lau ngón tay, nhấp một ngụm trà, cười nhẹ: “Nhiệt độ vừa phải…”Cùng lúc Bùi Nguyên Minh, nhẹ như mây gió giải quyết một đám người đảo quốc.Một góc khác của Kim Lăng, trong một câu lạc bộ tư nhân với lối trang trí tao nhã.Trương Tích Tuyết dẫn đầu một đám người mặc vest hung hãn, ngay cả khi ông chủ của câu lạc bộ tư nhân nghe tin muốn xông ra ngăn cản, cũng khéo léo rùng mình một cái, sau đó nhanh chóng lui sang một bên.Mà Trương Tích Tuyết cũng không thèm nhìn hắn, trực tiếp đi tới một căn phòng có tấm bảng “Đừng làm phiền”.Sau đó nàng vung tay lên, một gã đàn ông mặc vest bước tới và đá vào cánh cửa phòng một cái “rầm”.Trong phòng đang diễn ra một bữa tiệc cocktail nhỏ, người tổ chức là Trịnh Tuyết Dương.Lúc này, Trịnh Tuyết Dương đang được bạn bè làm ăn vây quanh, mọi người đang bàn tán về khả năng hợp tác.Mà Trương Tích Tuyết cùng đoàn người đột nhiên xông vào, lại làm cho giữa sân hơi hơi im lặng.

Chương 52 55