Biệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,…
Chương 534 6
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Bùi Nguyên Minh cười nhạt một tiếng, nở nụ cười: “Thời đại bím tóc đã bị tận diệt hàng trăm năm.”” Nào có cái gì Thái tử, công chúa.”“Cho dù không nói tới Ninh Tiêu Dao, anh cũng biết Kim Gia Kim Lăng, là gia tộc duy nhất đứng đầu Kim Lăng, đúng không?”Trịnh Tuyết Dương rất tức giận.“Cho dù Tạ Mộng Dao của anh, đối mặt với Kim gia của bọn hắn, cũng có chút khó mà chống đỡ!”“Anh sẽ thật sự không cho rằng, tại Kim Lăng, anh có thể cùng bọn hắn đánh đồng, đúng không?”Bùi Nguyên Minh cười cười, đang muốn nói cái gì, nhưng là ngay lúc này, cách đó không xa, đột nhiên truyền ra một trận âm thanh kèn đột ngột.Có câu: Ngàn năm tỳ ba, Vạn niên thanh, một thanh Nhị Hồ kéo cả đời. Kèn vang một tiếng. kết thúc cuộc đời, lần đầu nghe thấy không biết âm thanh kèn, vừa nghe lại, đã là người trong quan tài.Trên con đường mòn ven bên bờ Hồng lâu, nghe thấy tiếng kèn, khiến cho tâm hồn người, ngăn không được chính là run lên.Bùi Nguyên Minh trong tiềm thức quay đầu lại.Không biết từ lúc nào, bên đường có một dòng người, bọn hắn đi tới từ từ, không nhanh cũng không chậm.Và lúc này, người đi đầu, trên tay đang cầm một cây kèn đen, thổi một cách cuồng nhiệt.Gió sông thổi tới, và một mùi Formalin đập vào mặt.Khí tức chết chóc vô cùng mạnh mẽ.Gần!Dòng người đang ở gần!Lúc này, Bùi Nguyên Minh rốt cục nhìn rõ ràng đoàn người kỳ quái.Ngoại trừ người đầu tiên đi bình thường, những người còn lại đều mặc quan phục thắt bím tóc, vừa đi vừa nhảy, hệt như những cương thi trong phim ma cương thi Hồng Kông.” Đuổi thi Trương Tây nhất tộc!?”Bùi Nguyên Minh sắc mặt hơi thay đổi, trực tiếp kéo Trịnh Tuyết Dương hướng về phía sau thối lui.Trịnh Tuyết Dương không biết sự chỗ đáng sợ của đuổi thi nhất tộc, nhưng Bùi Nguyên Minh biết rất rõ ràng, Trịnh Tuyết Dương ở lại đây, chắc chắn không thích hợp.Nhưng mà, vừa mới ra khỏi chưa được năm thước, trong không khí đột nhiên có một mùi ngai ngái, mùi này vượt qua cả mùi của Formalin lúc trước, khiến cho sắc mặt Bùi Nguyên Minh lần nữa biến đổi.” Thi độc sao?”Bùi Nguyên Minh vô thức mở miệng, nhanh chóng bế khí (nín thở).Anh đang định che miệng mũi cho Trịnh Tuyết Dương, nhưng nhìn thấy Trịnh Tuyết Dương đỏ bừng cả người, cả người hôn mê bất tỉnh.Thi độc của đuổi thi nhất tộc, mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng, sẽ chỉ làm người mất đi ý thức, triệt để hôn mê.
Bùi Nguyên Minh cười nhạt một tiếng, nở nụ cười: “Thời đại bím tóc đã bị tận diệt hàng trăm năm.”
” Nào có cái gì Thái tử, công chúa.”
“Cho dù không nói tới Ninh Tiêu Dao, anh cũng biết Kim Gia Kim Lăng, là gia tộc duy nhất đứng đầu Kim Lăng, đúng không?”
Trịnh Tuyết Dương rất tức giận.
“Cho dù Tạ Mộng Dao của anh, đối mặt với Kim gia của bọn hắn, cũng có chút khó mà chống đỡ!”
“Anh sẽ thật sự không cho rằng, tại Kim Lăng, anh có thể cùng bọn hắn đánh đồng, đúng không?”
Bùi Nguyên Minh cười cười, đang muốn nói cái gì, nhưng là ngay lúc này, cách đó không xa, đột nhiên truyền ra một trận âm thanh kèn đột ngột.
Có câu: Ngàn năm tỳ ba, Vạn niên thanh, một thanh Nhị Hồ kéo cả đời. Kèn vang một tiếng. kết thúc cuộc đời, lần đầu nghe thấy không biết âm thanh kèn, vừa nghe lại, đã là người trong quan tài.
Trên con đường mòn ven bên bờ Hồng lâu, nghe thấy tiếng kèn, khiến cho tâm hồn người, ngăn không được chính là run lên.
Bùi Nguyên Minh trong tiềm thức quay đầu lại.
Không biết từ lúc nào, bên đường có một dòng người, bọn hắn đi tới từ từ, không nhanh cũng không chậm.
Và lúc này, người đi đầu, trên tay đang cầm một cây kèn đen, thổi một cách cuồng nhiệt.
Gió sông thổi tới, và một mùi Formalin đập vào mặt.
Khí tức chết chóc vô cùng mạnh mẽ.
Gần!
Dòng người đang ở gần!
Lúc này, Bùi Nguyên Minh rốt cục nhìn rõ ràng đoàn người kỳ quái.
Ngoại trừ người đầu tiên đi bình thường, những người còn lại đều mặc quan phục thắt bím tóc, vừa đi vừa nhảy, hệt như những cương thi trong phim ma cương thi Hồng Kông.
” Đuổi thi Trương Tây nhất tộc!?”
Bùi Nguyên Minh sắc mặt hơi thay đổi, trực tiếp kéo Trịnh Tuyết Dương hướng về phía sau thối lui.
Trịnh Tuyết Dương không biết sự chỗ đáng sợ của đuổi thi nhất tộc, nhưng Bùi Nguyên Minh biết rất rõ ràng, Trịnh Tuyết Dương ở lại đây, chắc chắn không thích hợp.
Nhưng mà, vừa mới ra khỏi chưa được năm thước, trong không khí đột nhiên có một mùi ngai ngái, mùi này vượt qua cả mùi của Formalin lúc trước, khiến cho sắc mặt Bùi Nguyên Minh lần nữa biến đổi.
” Thi độc sao?”
Bùi Nguyên Minh vô thức mở miệng, nhanh chóng bế khí (nín thở).
Anh đang định che miệng mũi cho Trịnh Tuyết Dương, nhưng nhìn thấy Trịnh Tuyết Dương đỏ bừng cả người, cả người hôn mê bất tỉnh.
Thi độc của đuổi thi nhất tộc, mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng, sẽ chỉ làm người mất đi ý thức, triệt để hôn mê.
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Bùi Nguyên Minh cười nhạt một tiếng, nở nụ cười: “Thời đại bím tóc đã bị tận diệt hàng trăm năm.”” Nào có cái gì Thái tử, công chúa.”“Cho dù không nói tới Ninh Tiêu Dao, anh cũng biết Kim Gia Kim Lăng, là gia tộc duy nhất đứng đầu Kim Lăng, đúng không?”Trịnh Tuyết Dương rất tức giận.“Cho dù Tạ Mộng Dao của anh, đối mặt với Kim gia của bọn hắn, cũng có chút khó mà chống đỡ!”“Anh sẽ thật sự không cho rằng, tại Kim Lăng, anh có thể cùng bọn hắn đánh đồng, đúng không?”Bùi Nguyên Minh cười cười, đang muốn nói cái gì, nhưng là ngay lúc này, cách đó không xa, đột nhiên truyền ra một trận âm thanh kèn đột ngột.Có câu: Ngàn năm tỳ ba, Vạn niên thanh, một thanh Nhị Hồ kéo cả đời. Kèn vang một tiếng. kết thúc cuộc đời, lần đầu nghe thấy không biết âm thanh kèn, vừa nghe lại, đã là người trong quan tài.Trên con đường mòn ven bên bờ Hồng lâu, nghe thấy tiếng kèn, khiến cho tâm hồn người, ngăn không được chính là run lên.Bùi Nguyên Minh trong tiềm thức quay đầu lại.Không biết từ lúc nào, bên đường có một dòng người, bọn hắn đi tới từ từ, không nhanh cũng không chậm.Và lúc này, người đi đầu, trên tay đang cầm một cây kèn đen, thổi một cách cuồng nhiệt.Gió sông thổi tới, và một mùi Formalin đập vào mặt.Khí tức chết chóc vô cùng mạnh mẽ.Gần!Dòng người đang ở gần!Lúc này, Bùi Nguyên Minh rốt cục nhìn rõ ràng đoàn người kỳ quái.Ngoại trừ người đầu tiên đi bình thường, những người còn lại đều mặc quan phục thắt bím tóc, vừa đi vừa nhảy, hệt như những cương thi trong phim ma cương thi Hồng Kông.” Đuổi thi Trương Tây nhất tộc!?”Bùi Nguyên Minh sắc mặt hơi thay đổi, trực tiếp kéo Trịnh Tuyết Dương hướng về phía sau thối lui.Trịnh Tuyết Dương không biết sự chỗ đáng sợ của đuổi thi nhất tộc, nhưng Bùi Nguyên Minh biết rất rõ ràng, Trịnh Tuyết Dương ở lại đây, chắc chắn không thích hợp.Nhưng mà, vừa mới ra khỏi chưa được năm thước, trong không khí đột nhiên có một mùi ngai ngái, mùi này vượt qua cả mùi của Formalin lúc trước, khiến cho sắc mặt Bùi Nguyên Minh lần nữa biến đổi.” Thi độc sao?”Bùi Nguyên Minh vô thức mở miệng, nhanh chóng bế khí (nín thở).Anh đang định che miệng mũi cho Trịnh Tuyết Dương, nhưng nhìn thấy Trịnh Tuyết Dương đỏ bừng cả người, cả người hôn mê bất tỉnh.Thi độc của đuổi thi nhất tộc, mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng, sẽ chỉ làm người mất đi ý thức, triệt để hôn mê.