Biệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,…
Chương 54 57
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Cho nên điều nàng muốn làm, chính là trước tiên đem Trịnh Tuyết Dương nhận xuống nước.Chân Bạch Nham giờ phút này cũng ngẩng đầu nhìn Trịnh Tuyết Dương vài lần, mỉm cười, nói: “Tiêu Tiêu, Tuyết Dương nói thế nào, cũng là Phòng Đầu nhánh thứ chín của các ngươi, sao có thể mắng cô ấy như thế?”“Dù là nàng không tuân theo trưởng bối, không hiểu được mang ơn, nàng cũng có tư cách và trọng lượng như vậy.”” Rốt cuộc, nhánh thứ chín dù yếu đến đâu, thì thân phận của Phòng Đầu, cũng còn tại đó.”Chân Bạch Nham một vẻ muốn thay Trịnh Tuyết Dương giải thích, nhưng lời nói ra, lại mang theo vài phần âm dương quái khí (*nói chuyện chanh chua), giết người tru tâm.Liền xem như Thanh Linh, luôn luôn oán trời, oán đất, dỗi không khí, giờ phút này cũng là câm như hến, không dám mở miệng nói cái gì.Trịnh Tuấn càng là mắt nhìn mũi, mũi nhìn…đít thiên hạ.Trịnh Tuyết Dương tiến lên một bước, chặn Bùi Nguyên Minh đang định nói chuyện, giải thích nói: ” Xin lỗi Chân trưởng lão, hôm nay trên đường tới đèn đỏ hơi nhiều, liên tiếp gặp được mấy cái, cho nên mới tới muộn.”“Không ngay lập tức tới đón tiếp ngài, là lỗi của ta!”“Không bằng, đêm nay ta liền thu xếp rượu ngon nhất, khách sạn tốt nhất, đón tiếp lão nhân gia ngài, thấy như thế nào?”Chân Tiêu Tiêu cười lạnh nói: “Trịnh Tuyết Dương, ngươi người này, thật sự là buồn cười vô cùng!”“Ngươi biết rõ Chân trưởng lão, luôn luôn đều ăn chay dưỡng sinh, ngươi thế mà muốn mời hắn ăn tiệc sao?”“Ngươi là muốn hại hắn hay sao?”” Hay là ngươi, còn không biết thói quen sinh hoạt của Chân trưởng lão! ?”“Thật là không có chút nào để bụng!”” Với thái độ của ngươi, đơn giản là không để các trưởng lão vào trong mắt, cũng không đem Chân Gia Thủ Đô để vào mắt!”Chân Tiêu Tiêu chỉ mặt Trịnh Tuyết Dương, lớn tiếng chỉ trích.“Có đạo lý, mọi người đều biết, Chân trưởng lão vô luận đi nơi nào, luôn luôn đều chỉ ăn cơm chay nơi đó!”“Có thể thu xếp đồ ăn chay tại Phật miếu, vậy thì không gì có thể tốt hơn!”” Có vẻ như Phòng Đầu nhánh thứ chín của chúng ta, hoặc có thông tin kém, hoặc chính là đắc ý quên hình a!”“Ai, chẳng lẽ nàng không rõ ràng, mặc dù nàng là Phòng Đầu, nhưng Phòng Đầu của nàng cũng không có bao nhiêu trọng lượng! Nàng có tư cách gì để sĩ diện trước mặt Chân trưởng lão?”Giờ phút này, không ít cao quản nhánh thứ chín, cũng bắt đầu chỉ trích Trịnh Tuyết Dương.Dù sao, tại dạng trường hợp này, mọi người đều biết, hẳn là nên đứng về đội nào.“Chân Tiêu Tiêu, ngươi đủ rồi!”Không đợi Trịnh Tuyết Dương tiếp tục mở miệng giải thích, Trịnh Khánh Vân trẻ tuổi nóng tính, đã không nhịn được đứng ra.“Tỷ ta chỉ được thông báo một giờ trước, rằng Chân trưởng lão sẽ đến!”” Tỷ có thể tới đây vào lúc này, có nghĩa là tỷ rất quan tâm, đúng không?”” Còn nữa, Chân trưởng lão đến muộn hay đến sớm!”“Ngươi vừa với tư cách là một tên trộm vào tù, và chuyến bay của ông ta đã đến?”“Thật trùng hợp như vậy sao?”
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Cho nên điều nàng muốn làm, chính là trước tiên đem Trịnh Tuyết Dương nhận xuống nước.Chân Bạch Nham giờ phút này cũng ngẩng đầu nhìn Trịnh Tuyết Dương vài lần, mỉm cười, nói: “Tiêu Tiêu, Tuyết Dương nói thế nào, cũng là Phòng Đầu nhánh thứ chín của các ngươi, sao có thể mắng cô ấy như thế?”“Dù là nàng không tuân theo trưởng bối, không hiểu được mang ơn, nàng cũng có tư cách và trọng lượng như vậy.”” Rốt cuộc, nhánh thứ chín dù yếu đến đâu, thì thân phận của Phòng Đầu, cũng còn tại đó.”Chân Bạch Nham một vẻ muốn thay Trịnh Tuyết Dương giải thích, nhưng lời nói ra, lại mang theo vài phần âm dương quái khí (*nói chuyện chanh chua), giết người tru tâm.Liền xem như Thanh Linh, luôn luôn oán trời, oán đất, dỗi không khí, giờ phút này cũng là câm như hến, không dám mở miệng nói cái gì.Trịnh Tuấn càng là mắt nhìn mũi, mũi nhìn…đít thiên hạ.Trịnh Tuyết Dương tiến lên một bước, chặn Bùi Nguyên Minh đang định nói chuyện, giải thích nói: ” Xin lỗi Chân trưởng lão, hôm nay trên đường tới đèn đỏ hơi nhiều, liên tiếp gặp được mấy cái, cho nên mới tới muộn.”“Không ngay lập tức tới đón tiếp ngài, là lỗi của ta!”“Không bằng, đêm nay ta liền thu xếp rượu ngon nhất, khách sạn tốt nhất, đón tiếp lão nhân gia ngài, thấy như thế nào?”Chân Tiêu Tiêu cười lạnh nói: “Trịnh Tuyết Dương, ngươi người này, thật sự là buồn cười vô cùng!”“Ngươi biết rõ Chân trưởng lão, luôn luôn đều ăn chay dưỡng sinh, ngươi thế mà muốn mời hắn ăn tiệc sao?”“Ngươi là muốn hại hắn hay sao?”” Hay là ngươi, còn không biết thói quen sinh hoạt của Chân trưởng lão! ?”“Thật là không có chút nào để bụng!”” Với thái độ của ngươi, đơn giản là không để các trưởng lão vào trong mắt, cũng không đem Chân Gia Thủ Đô để vào mắt!”Chân Tiêu Tiêu chỉ mặt Trịnh Tuyết Dương, lớn tiếng chỉ trích.“Có đạo lý, mọi người đều biết, Chân trưởng lão vô luận đi nơi nào, luôn luôn đều chỉ ăn cơm chay nơi đó!”“Có thể thu xếp đồ ăn chay tại Phật miếu, vậy thì không gì có thể tốt hơn!”” Có vẻ như Phòng Đầu nhánh thứ chín của chúng ta, hoặc có thông tin kém, hoặc chính là đắc ý quên hình a!”“Ai, chẳng lẽ nàng không rõ ràng, mặc dù nàng là Phòng Đầu, nhưng Phòng Đầu của nàng cũng không có bao nhiêu trọng lượng! Nàng có tư cách gì để sĩ diện trước mặt Chân trưởng lão?”Giờ phút này, không ít cao quản nhánh thứ chín, cũng bắt đầu chỉ trích Trịnh Tuyết Dương.Dù sao, tại dạng trường hợp này, mọi người đều biết, hẳn là nên đứng về đội nào.“Chân Tiêu Tiêu, ngươi đủ rồi!”Không đợi Trịnh Tuyết Dương tiếp tục mở miệng giải thích, Trịnh Khánh Vân trẻ tuổi nóng tính, đã không nhịn được đứng ra.“Tỷ ta chỉ được thông báo một giờ trước, rằng Chân trưởng lão sẽ đến!”” Tỷ có thể tới đây vào lúc này, có nghĩa là tỷ rất quan tâm, đúng không?”” Còn nữa, Chân trưởng lão đến muộn hay đến sớm!”“Ngươi vừa với tư cách là một tên trộm vào tù, và chuyến bay của ông ta đã đến?”“Thật trùng hợp như vậy sao?”
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Cho nên điều nàng muốn làm, chính là trước tiên đem Trịnh Tuyết Dương nhận xuống nước.Chân Bạch Nham giờ phút này cũng ngẩng đầu nhìn Trịnh Tuyết Dương vài lần, mỉm cười, nói: “Tiêu Tiêu, Tuyết Dương nói thế nào, cũng là Phòng Đầu nhánh thứ chín của các ngươi, sao có thể mắng cô ấy như thế?”“Dù là nàng không tuân theo trưởng bối, không hiểu được mang ơn, nàng cũng có tư cách và trọng lượng như vậy.”” Rốt cuộc, nhánh thứ chín dù yếu đến đâu, thì thân phận của Phòng Đầu, cũng còn tại đó.”Chân Bạch Nham một vẻ muốn thay Trịnh Tuyết Dương giải thích, nhưng lời nói ra, lại mang theo vài phần âm dương quái khí (*nói chuyện chanh chua), giết người tru tâm.Liền xem như Thanh Linh, luôn luôn oán trời, oán đất, dỗi không khí, giờ phút này cũng là câm như hến, không dám mở miệng nói cái gì.Trịnh Tuấn càng là mắt nhìn mũi, mũi nhìn…đít thiên hạ.Trịnh Tuyết Dương tiến lên một bước, chặn Bùi Nguyên Minh đang định nói chuyện, giải thích nói: ” Xin lỗi Chân trưởng lão, hôm nay trên đường tới đèn đỏ hơi nhiều, liên tiếp gặp được mấy cái, cho nên mới tới muộn.”“Không ngay lập tức tới đón tiếp ngài, là lỗi của ta!”“Không bằng, đêm nay ta liền thu xếp rượu ngon nhất, khách sạn tốt nhất, đón tiếp lão nhân gia ngài, thấy như thế nào?”Chân Tiêu Tiêu cười lạnh nói: “Trịnh Tuyết Dương, ngươi người này, thật sự là buồn cười vô cùng!”“Ngươi biết rõ Chân trưởng lão, luôn luôn đều ăn chay dưỡng sinh, ngươi thế mà muốn mời hắn ăn tiệc sao?”“Ngươi là muốn hại hắn hay sao?”” Hay là ngươi, còn không biết thói quen sinh hoạt của Chân trưởng lão! ?”“Thật là không có chút nào để bụng!”” Với thái độ của ngươi, đơn giản là không để các trưởng lão vào trong mắt, cũng không đem Chân Gia Thủ Đô để vào mắt!”Chân Tiêu Tiêu chỉ mặt Trịnh Tuyết Dương, lớn tiếng chỉ trích.“Có đạo lý, mọi người đều biết, Chân trưởng lão vô luận đi nơi nào, luôn luôn đều chỉ ăn cơm chay nơi đó!”“Có thể thu xếp đồ ăn chay tại Phật miếu, vậy thì không gì có thể tốt hơn!”” Có vẻ như Phòng Đầu nhánh thứ chín của chúng ta, hoặc có thông tin kém, hoặc chính là đắc ý quên hình a!”“Ai, chẳng lẽ nàng không rõ ràng, mặc dù nàng là Phòng Đầu, nhưng Phòng Đầu của nàng cũng không có bao nhiêu trọng lượng! Nàng có tư cách gì để sĩ diện trước mặt Chân trưởng lão?”Giờ phút này, không ít cao quản nhánh thứ chín, cũng bắt đầu chỉ trích Trịnh Tuyết Dương.Dù sao, tại dạng trường hợp này, mọi người đều biết, hẳn là nên đứng về đội nào.“Chân Tiêu Tiêu, ngươi đủ rồi!”Không đợi Trịnh Tuyết Dương tiếp tục mở miệng giải thích, Trịnh Khánh Vân trẻ tuổi nóng tính, đã không nhịn được đứng ra.“Tỷ ta chỉ được thông báo một giờ trước, rằng Chân trưởng lão sẽ đến!”” Tỷ có thể tới đây vào lúc này, có nghĩa là tỷ rất quan tâm, đúng không?”” Còn nữa, Chân trưởng lão đến muộn hay đến sớm!”“Ngươi vừa với tư cách là một tên trộm vào tù, và chuyến bay của ông ta đã đến?”“Thật trùng hợp như vậy sao?”