Tiếng nước rào rào bên tai đã đánh thức Tô Lam đang say giấc vừa mở đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ ra liền bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ luôn rồi. Đây là một căn phòng cho thuê sang trọng, ánh nắng buổi sớm chiếu rọi lên khăn trải giường hỗn loạn, quần áo, giày của đàn ông và phụ nữ rơi vãi ở trên thảm, trong phòng tràn ngập một loại hương vị sau khi nam nữ hoan ái. Cô cúi đầu nhìn thử thân thể trần trụi trong chăn, liền cảm nhận được có gì đó không ổn từ dưới thân truyền đến, Tô Lam ra sức nắm lấy mái tóc dài của mình, ký ức mơ hồ không hoàn chỉnh về đêm qua như đoạn phim nhanh chóng ập tới. Bạn trai yêu nhau ba năm nói cô không dịu dàng, không chu đáo, không có hương vị phụ nữ nên bỏ đi ra nước ngoài cùng một đứa con gái nhà giàu để học tiến sĩ rồi. Thành phố Z Quán bar Tình Thư: Trong quán bar ồn ào tiếng người, dưới ánh đèn chớp nháy sặc sỡ, từng tốp nam nữ lắc lư thân mình, điên cuồng nhảy múa trên sàn nhảy. Một bóng người lướt qua đám đông, áo phông trảng, quần bò xanh nhạt, cột…
Chương 259
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTiếng nước rào rào bên tai đã đánh thức Tô Lam đang say giấc vừa mở đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ ra liền bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ luôn rồi. Đây là một căn phòng cho thuê sang trọng, ánh nắng buổi sớm chiếu rọi lên khăn trải giường hỗn loạn, quần áo, giày của đàn ông và phụ nữ rơi vãi ở trên thảm, trong phòng tràn ngập một loại hương vị sau khi nam nữ hoan ái. Cô cúi đầu nhìn thử thân thể trần trụi trong chăn, liền cảm nhận được có gì đó không ổn từ dưới thân truyền đến, Tô Lam ra sức nắm lấy mái tóc dài của mình, ký ức mơ hồ không hoàn chỉnh về đêm qua như đoạn phim nhanh chóng ập tới. Bạn trai yêu nhau ba năm nói cô không dịu dàng, không chu đáo, không có hương vị phụ nữ nên bỏ đi ra nước ngoài cùng một đứa con gái nhà giàu để học tiến sĩ rồi. Thành phố Z Quán bar Tình Thư: Trong quán bar ồn ào tiếng người, dưới ánh đèn chớp nháy sặc sỡ, từng tốp nam nữ lắc lư thân mình, điên cuồng nhảy múa trên sàn nhảy. Một bóng người lướt qua đám đông, áo phông trảng, quần bò xanh nhạt, cột… Chương 259Tô Lam mỉm cười.“Đạo diễn Nghiêm, tôi có thể bắt đầu chưa?”“Được, bắt đầu”Tô Lam nhìn xung quanh, bên cạnh có một chiếc ghế, cô liền kê chiếc ghế lại, chẳng qua, cô không ngồi trên ghế, mà trực tiếp ngồi xuống đất, dựa vào trên ghế.Cô cứ dựa như vậy, tìm một tư thế thoải mái, nhắm mắt lại.Không sai, cô nhắm mắt lại!Không có lời thoại, không có động tác gì, chỉ là nhắm mắt lại.Phần biểu diễn của cô dường như chính là… ngủ.Ba mươi giây trôi qua…Một phút trôi qua…Hai phút trôi qua…Trên mặt Tô Lam là nụ cười mỉm, không hề động đậy, dường như thật sự ngủ mất rồi!“Thật quá đáng! Đến biểu diễn ngủ sao?” Trợ lý lại bắt đầu.“Đạo diễn, tôi cảm thấy cô ta căn bản đến để làm trò cười!”“Tôi đồng ý! Cô ta cố ý!”Trong mắt Nghiêm Kha lại là thâm ý sâu xa.Đúng ba phút, Tô Lam từ từ mở mắt ra.“Biểu diễn của tôi kết thúc rồi”Ngay khi trợ lý chuẩn bị mở lời, Nghiêm Kha liền nói trước.“Cô có thể giải thích một chút không?”Tô Lam gật đầu.“Đương nhiên là có thể”“Mỗi người đều có nghề nghiệp của mình, ví dụ như tôi, tôi là một diễn viên, tin rằng rất nhiều người đều có nỗi lo ngày ấy, thế nhưng, khi một người hoàn toàn nhập tâm vào công việc của mình, sẽ quên đi sự tồn tại của ngày ấy, mà vừa khéo vào ban đêm, khi đang nghỉ ngơi, khi chỉ có một mình, mới nhận ra sự tồn tại của nó”Trên mặt Tô Lam là nụ cười tự tin.Cô mặc áo giáp, cột tóc đuôi ngựa, trên mặt không chút phấn son, mang theo vẻ thanh xuân phơi phới.Thiếu nữ phiên bản cổ trang, một chút cũng không quá lời.“Giống như nghề của tôi, khi nghỉ ngơi, có khả năng không phải nằm trên giường, nếu lúc này mà đến ngày, vậy kết quả có thể tưởng tượng được”“Sự thoải mái mà tôi hiểu, là bất luận ở vào trường hợp nào, đang mặc trang phục ra sao, vào lúc tôi nghỉ ngơi, có thể khiến tôi bình yên say giấc”Cuối cùng trên mặt Nghiêm Kha cũng lộ ra nụ cười hài lòng.“Rất tốt, cô là người đầu tiên dùng cách này thể hiện sự thoải mái”Cách thể hiện sự thoải mái của những người khác quá phổ thông.‘Vươn vai, bước chân thanh nhã, những thứ này đều là những thứ mọi người bình thường đều có thể nghĩ tới.
Chương 259
Tô Lam mỉm cười.
“Đạo diễn Nghiêm, tôi có thể bắt đầu chưa?”
“Được, bắt đầu”
Tô Lam nhìn xung quanh, bên cạnh có một chiếc ghế, cô liền kê chiếc ghế lại, chẳng qua, cô không ngồi trên ghế, mà trực tiếp ngồi xuống đất, dựa vào trên ghế.
Cô cứ dựa như vậy, tìm một tư thế thoải mái, nhắm mắt lại.
Không sai, cô nhắm mắt lại!
Không có lời thoại, không có động tác gì, chỉ là nhắm mắt lại.
Phần biểu diễn của cô dường như chính là… ngủ.
Ba mươi giây trôi qua…
Một phút trôi qua…
Hai phút trôi qua…
Trên mặt Tô Lam là nụ cười mỉm, không hề động đậy, dường như thật sự ngủ mất rồi!
“Thật quá đáng! Đến biểu diễn ngủ sao?” Trợ lý lại bắt đầu.
“Đạo diễn, tôi cảm thấy cô ta căn bản đến để làm trò cười!”
“Tôi đồng ý! Cô ta cố ý!”
Trong mắt Nghiêm Kha lại là thâm ý sâu xa.
Đúng ba phút, Tô Lam từ từ mở mắt ra.
“Biểu diễn của tôi kết thúc rồi”
Ngay khi trợ lý chuẩn bị mở lời, Nghiêm Kha liền nói trước.
“Cô có thể giải thích một chút không?”
Tô Lam gật đầu.
“Đương nhiên là có thể”
“Mỗi người đều có nghề nghiệp của mình, ví dụ như tôi, tôi là một diễn viên, tin rằng rất nhiều người đều có nỗi lo ngày ấy, thế nhưng, khi một người hoàn toàn nhập tâm vào công việc của mình, sẽ quên đi sự tồn tại của ngày ấy, mà vừa khéo vào ban đêm, khi đang nghỉ ngơi, khi chỉ có một mình, mới nhận ra sự tồn tại của nó”
Trên mặt Tô Lam là nụ cười tự tin.
Cô mặc áo giáp, cột tóc đuôi ngựa, trên mặt không chút phấn son, mang theo vẻ thanh xuân phơi phới.
Thiếu nữ phiên bản cổ trang, một chút cũng không quá lời.
“Giống như nghề của tôi, khi nghỉ ngơi, có khả năng không phải nằm trên giường, nếu lúc này mà đến ngày, vậy kết quả có thể tưởng tượng được”
“Sự thoải mái mà tôi hiểu, là bất luận ở vào trường hợp nào, đang mặc trang phục ra sao, vào lúc tôi nghỉ ngơi, có thể khiến tôi bình yên say giấc”
Cuối cùng trên mặt Nghiêm Kha cũng lộ ra nụ cười hài lòng.
“Rất tốt, cô là người đầu tiên dùng cách này thể hiện sự thoải mái”
Cách thể hiện sự thoải mái của những người khác quá phổ thông.
‘Vươn vai, bước chân thanh nhã, những thứ này đều là những thứ mọi người bình thường đều có thể nghĩ tới.
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTiếng nước rào rào bên tai đã đánh thức Tô Lam đang say giấc vừa mở đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ ra liền bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ luôn rồi. Đây là một căn phòng cho thuê sang trọng, ánh nắng buổi sớm chiếu rọi lên khăn trải giường hỗn loạn, quần áo, giày của đàn ông và phụ nữ rơi vãi ở trên thảm, trong phòng tràn ngập một loại hương vị sau khi nam nữ hoan ái. Cô cúi đầu nhìn thử thân thể trần trụi trong chăn, liền cảm nhận được có gì đó không ổn từ dưới thân truyền đến, Tô Lam ra sức nắm lấy mái tóc dài của mình, ký ức mơ hồ không hoàn chỉnh về đêm qua như đoạn phim nhanh chóng ập tới. Bạn trai yêu nhau ba năm nói cô không dịu dàng, không chu đáo, không có hương vị phụ nữ nên bỏ đi ra nước ngoài cùng một đứa con gái nhà giàu để học tiến sĩ rồi. Thành phố Z Quán bar Tình Thư: Trong quán bar ồn ào tiếng người, dưới ánh đèn chớp nháy sặc sỡ, từng tốp nam nữ lắc lư thân mình, điên cuồng nhảy múa trên sàn nhảy. Một bóng người lướt qua đám đông, áo phông trảng, quần bò xanh nhạt, cột… Chương 259Tô Lam mỉm cười.“Đạo diễn Nghiêm, tôi có thể bắt đầu chưa?”“Được, bắt đầu”Tô Lam nhìn xung quanh, bên cạnh có một chiếc ghế, cô liền kê chiếc ghế lại, chẳng qua, cô không ngồi trên ghế, mà trực tiếp ngồi xuống đất, dựa vào trên ghế.Cô cứ dựa như vậy, tìm một tư thế thoải mái, nhắm mắt lại.Không sai, cô nhắm mắt lại!Không có lời thoại, không có động tác gì, chỉ là nhắm mắt lại.Phần biểu diễn của cô dường như chính là… ngủ.Ba mươi giây trôi qua…Một phút trôi qua…Hai phút trôi qua…Trên mặt Tô Lam là nụ cười mỉm, không hề động đậy, dường như thật sự ngủ mất rồi!“Thật quá đáng! Đến biểu diễn ngủ sao?” Trợ lý lại bắt đầu.“Đạo diễn, tôi cảm thấy cô ta căn bản đến để làm trò cười!”“Tôi đồng ý! Cô ta cố ý!”Trong mắt Nghiêm Kha lại là thâm ý sâu xa.Đúng ba phút, Tô Lam từ từ mở mắt ra.“Biểu diễn của tôi kết thúc rồi”Ngay khi trợ lý chuẩn bị mở lời, Nghiêm Kha liền nói trước.“Cô có thể giải thích một chút không?”Tô Lam gật đầu.“Đương nhiên là có thể”“Mỗi người đều có nghề nghiệp của mình, ví dụ như tôi, tôi là một diễn viên, tin rằng rất nhiều người đều có nỗi lo ngày ấy, thế nhưng, khi một người hoàn toàn nhập tâm vào công việc của mình, sẽ quên đi sự tồn tại của ngày ấy, mà vừa khéo vào ban đêm, khi đang nghỉ ngơi, khi chỉ có một mình, mới nhận ra sự tồn tại của nó”Trên mặt Tô Lam là nụ cười tự tin.Cô mặc áo giáp, cột tóc đuôi ngựa, trên mặt không chút phấn son, mang theo vẻ thanh xuân phơi phới.Thiếu nữ phiên bản cổ trang, một chút cũng không quá lời.“Giống như nghề của tôi, khi nghỉ ngơi, có khả năng không phải nằm trên giường, nếu lúc này mà đến ngày, vậy kết quả có thể tưởng tượng được”“Sự thoải mái mà tôi hiểu, là bất luận ở vào trường hợp nào, đang mặc trang phục ra sao, vào lúc tôi nghỉ ngơi, có thể khiến tôi bình yên say giấc”Cuối cùng trên mặt Nghiêm Kha cũng lộ ra nụ cười hài lòng.“Rất tốt, cô là người đầu tiên dùng cách này thể hiện sự thoải mái”Cách thể hiện sự thoải mái của những người khác quá phổ thông.‘Vươn vai, bước chân thanh nhã, những thứ này đều là những thứ mọi người bình thường đều có thể nghĩ tới.