Tiếng nước rào rào bên tai đã đánh thức Tô Lam đang say giấc vừa mở đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ ra liền bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ luôn rồi. Đây là một căn phòng cho thuê sang trọng, ánh nắng buổi sớm chiếu rọi lên khăn trải giường hỗn loạn, quần áo, giày của đàn ông và phụ nữ rơi vãi ở trên thảm, trong phòng tràn ngập một loại hương vị sau khi nam nữ hoan ái. Cô cúi đầu nhìn thử thân thể trần trụi trong chăn, liền cảm nhận được có gì đó không ổn từ dưới thân truyền đến, Tô Lam ra sức nắm lấy mái tóc dài của mình, ký ức mơ hồ không hoàn chỉnh về đêm qua như đoạn phim nhanh chóng ập tới. Bạn trai yêu nhau ba năm nói cô không dịu dàng, không chu đáo, không có hương vị phụ nữ nên bỏ đi ra nước ngoài cùng một đứa con gái nhà giàu để học tiến sĩ rồi. Thành phố Z Quán bar Tình Thư: Trong quán bar ồn ào tiếng người, dưới ánh đèn chớp nháy sặc sỡ, từng tốp nam nữ lắc lư thân mình, điên cuồng nhảy múa trên sàn nhảy. Một bóng người lướt qua đám đông, áo phông trảng, quần bò xanh nhạt, cột…
Chương 296
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTiếng nước rào rào bên tai đã đánh thức Tô Lam đang say giấc vừa mở đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ ra liền bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ luôn rồi. Đây là một căn phòng cho thuê sang trọng, ánh nắng buổi sớm chiếu rọi lên khăn trải giường hỗn loạn, quần áo, giày của đàn ông và phụ nữ rơi vãi ở trên thảm, trong phòng tràn ngập một loại hương vị sau khi nam nữ hoan ái. Cô cúi đầu nhìn thử thân thể trần trụi trong chăn, liền cảm nhận được có gì đó không ổn từ dưới thân truyền đến, Tô Lam ra sức nắm lấy mái tóc dài của mình, ký ức mơ hồ không hoàn chỉnh về đêm qua như đoạn phim nhanh chóng ập tới. Bạn trai yêu nhau ba năm nói cô không dịu dàng, không chu đáo, không có hương vị phụ nữ nên bỏ đi ra nước ngoài cùng một đứa con gái nhà giàu để học tiến sĩ rồi. Thành phố Z Quán bar Tình Thư: Trong quán bar ồn ào tiếng người, dưới ánh đèn chớp nháy sặc sỡ, từng tốp nam nữ lắc lư thân mình, điên cuồng nhảy múa trên sàn nhảy. Một bóng người lướt qua đám đông, áo phông trảng, quần bò xanh nhạt, cột… Chương 296Nhân viên trong đoàn phim nhân lúc làm việc lợi dụng phụ nữ, loại chuyện này đoàn phim nào cũng có.Tô Lam cũng không nói gì nữa, mà đi về phía trước một chút.Về sau, dường như đến tiếng của đoàn phim cũng không nghe thấy nữa.“Bối Bối, được chưa? Nguy hiểm lắm rồi, ở đây thôi”Bối Bối nhìn rồi gật đầu: “Vậy được, chị Lam, em giải quyết chút, chị chờ em”Tô Lam gật đầu.“Nhất định chị đừng bỏ em ở đây mà chạy mất nhé!”Bối Bối mặt mày lo lắng.Tô Lam nghe thấy Bối Bối nói lời này lại hơi yên tâm.Thấy Bối Bối ra sức dẫn cô đi ra xa, cô còn khẽ lẩm bẩm, có khi nào cô bé này sẽ hại cô không?Cô dính bẫy chịu thiệt quá nhiều lần, từ nhỏ đã đấu trí đấu dũng với Tô Nhược Vân.Cô bé này nói như vậy, cô cũng yên tâm.Hơn nữa, cô bé Bối Bối này, số lần tiếp xúc với nhau cũng khá nhiều, là một cô bé tâm địa lương thiện, có lẽ sẽ không hại cô.“Em mau đi đi, chị không đi đâu đâu”“Chị Lam, nhất định chị đừng bỏ em lại, em đi rồi về, nhanh thôi!”Bối Bối lại dặn vài lần nữa, lúc này mới rời đi.Giờ là mùa hè, trong núi khá nhiều muỗi, không lâu sau Tô Lam đã bị đốt vài phát.Ngay khi cô đang ra sức chiến đấu với muỗi, liền phát hiện Bối Bối đã đi khá lâu rồi.Không phải là bị tiêu chảy chứ?“Bối Bối, em không sao chứ?”Không có ai trả lời.“Bối Bối?” Tô Lam lại gọi một tiếng, vẫn không có ai trả lời.Chỉ nghe thấy một tiếng kêu thất thanh!Là tiếng của Bối Bối.Gay go rồi, không lẽ cô bé này gặp phải thú dữ sao, hay ỗi độc cần, ngất rồi?Tô Lam liền vén bụi cỏ đi vào trong.Thế nhưng, nào có thấy bóng dáng của Bối Bối?“Bối Bối..” Tô Lam gọi to.Vẫn không có tiếng trả lời.Lúc này, Tô Lam luống cuống.Ở đây là núi hoang chưa khai phá, trời lại tối thế này, đi đâu tìm chứ?Tô Lam thâm nghĩ phải nhanh chóng quay về đoàn phim, tìm người tới, giúp đỡ cô.Thế nhưng, lúc này cô mới phát hiện, không thấy đoàn phim nữa!Khi bọn họ tới, đã cách đoàn phim rất xa, lại thêm vừa rồi cô đi tìm người, cũng không biết đã đi tới tận đâu, hiện giờ hoàn toàn không tìm được phương hướng nữa!Tô Lam đứng im tại chỗ, bất lực nhìn về xa xăm.
Chương 296
Nhân viên trong đoàn phim nhân lúc làm việc lợi dụng phụ nữ, loại chuyện này đoàn phim nào cũng có.
Tô Lam cũng không nói gì nữa, mà đi về phía trước một chút.
Về sau, dường như đến tiếng của đoàn phim cũng không nghe thấy nữa.
“Bối Bối, được chưa? Nguy hiểm lắm rồi, ở đây thôi”
Bối Bối nhìn rồi gật đầu: “Vậy được, chị Lam, em giải quyết chút, chị chờ em”
Tô Lam gật đầu.
“Nhất định chị đừng bỏ em ở đây mà chạy mất nhé!”
Bối Bối mặt mày lo lắng.
Tô Lam nghe thấy Bối Bối nói lời này lại hơi yên tâm.
Thấy Bối Bối ra sức dẫn cô đi ra xa, cô còn khẽ lẩm bẩm, có khi nào cô bé này sẽ hại cô không?
Cô dính bẫy chịu thiệt quá nhiều lần, từ nhỏ đã đấu trí đấu dũng với Tô Nhược Vân.
Cô bé này nói như vậy, cô cũng yên tâm.
Hơn nữa, cô bé Bối Bối này, số lần tiếp xúc với nhau cũng khá nhiều, là một cô bé tâm địa lương thiện, có lẽ sẽ không hại cô.
“Em mau đi đi, chị không đi đâu đâu”
“Chị Lam, nhất định chị đừng bỏ em lại, em đi rồi về, nhanh thôi!”
Bối Bối lại dặn vài lần nữa, lúc này mới rời đi.
Giờ là mùa hè, trong núi khá nhiều muỗi, không lâu sau Tô Lam đã bị đốt vài phát.
Ngay khi cô đang ra sức chiến đấu với muỗi, liền phát hiện Bối Bối đã đi khá lâu rồi.
Không phải là bị tiêu chảy chứ?
“Bối Bối, em không sao chứ?”
Không có ai trả lời.
“Bối Bối?” Tô Lam lại gọi một tiếng, vẫn không có ai trả lời.
Chỉ nghe thấy một tiếng kêu thất thanh!
Là tiếng của Bối Bối.
Gay go rồi, không lẽ cô bé này gặp phải thú dữ sao, hay ỗi độc cần, ngất rồi?
Tô Lam liền vén bụi cỏ đi vào trong.
Thế nhưng, nào có thấy bóng dáng của Bối Bối?
“Bối Bối..” Tô Lam gọi to.
Vẫn không có tiếng trả lời.
Lúc này, Tô Lam luống cuống.
Ở đây là núi hoang chưa khai phá, trời lại tối thế này, đi đâu tìm chứ?
Tô Lam thâm nghĩ phải nhanh chóng quay về đoàn phim, tìm người tới, giúp đỡ cô.
Thế nhưng, lúc này cô mới phát hiện, không thấy đoàn phim nữa!
Khi bọn họ tới, đã cách đoàn phim rất xa, lại thêm vừa rồi cô đi tìm người, cũng không biết đã đi tới tận đâu, hiện giờ hoàn toàn không tìm được phương hướng nữa!
Tô Lam đứng im tại chỗ, bất lực nhìn về xa xăm.
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTiếng nước rào rào bên tai đã đánh thức Tô Lam đang say giấc vừa mở đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ ra liền bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ luôn rồi. Đây là một căn phòng cho thuê sang trọng, ánh nắng buổi sớm chiếu rọi lên khăn trải giường hỗn loạn, quần áo, giày của đàn ông và phụ nữ rơi vãi ở trên thảm, trong phòng tràn ngập một loại hương vị sau khi nam nữ hoan ái. Cô cúi đầu nhìn thử thân thể trần trụi trong chăn, liền cảm nhận được có gì đó không ổn từ dưới thân truyền đến, Tô Lam ra sức nắm lấy mái tóc dài của mình, ký ức mơ hồ không hoàn chỉnh về đêm qua như đoạn phim nhanh chóng ập tới. Bạn trai yêu nhau ba năm nói cô không dịu dàng, không chu đáo, không có hương vị phụ nữ nên bỏ đi ra nước ngoài cùng một đứa con gái nhà giàu để học tiến sĩ rồi. Thành phố Z Quán bar Tình Thư: Trong quán bar ồn ào tiếng người, dưới ánh đèn chớp nháy sặc sỡ, từng tốp nam nữ lắc lư thân mình, điên cuồng nhảy múa trên sàn nhảy. Một bóng người lướt qua đám đông, áo phông trảng, quần bò xanh nhạt, cột… Chương 296Nhân viên trong đoàn phim nhân lúc làm việc lợi dụng phụ nữ, loại chuyện này đoàn phim nào cũng có.Tô Lam cũng không nói gì nữa, mà đi về phía trước một chút.Về sau, dường như đến tiếng của đoàn phim cũng không nghe thấy nữa.“Bối Bối, được chưa? Nguy hiểm lắm rồi, ở đây thôi”Bối Bối nhìn rồi gật đầu: “Vậy được, chị Lam, em giải quyết chút, chị chờ em”Tô Lam gật đầu.“Nhất định chị đừng bỏ em ở đây mà chạy mất nhé!”Bối Bối mặt mày lo lắng.Tô Lam nghe thấy Bối Bối nói lời này lại hơi yên tâm.Thấy Bối Bối ra sức dẫn cô đi ra xa, cô còn khẽ lẩm bẩm, có khi nào cô bé này sẽ hại cô không?Cô dính bẫy chịu thiệt quá nhiều lần, từ nhỏ đã đấu trí đấu dũng với Tô Nhược Vân.Cô bé này nói như vậy, cô cũng yên tâm.Hơn nữa, cô bé Bối Bối này, số lần tiếp xúc với nhau cũng khá nhiều, là một cô bé tâm địa lương thiện, có lẽ sẽ không hại cô.“Em mau đi đi, chị không đi đâu đâu”“Chị Lam, nhất định chị đừng bỏ em lại, em đi rồi về, nhanh thôi!”Bối Bối lại dặn vài lần nữa, lúc này mới rời đi.Giờ là mùa hè, trong núi khá nhiều muỗi, không lâu sau Tô Lam đã bị đốt vài phát.Ngay khi cô đang ra sức chiến đấu với muỗi, liền phát hiện Bối Bối đã đi khá lâu rồi.Không phải là bị tiêu chảy chứ?“Bối Bối, em không sao chứ?”Không có ai trả lời.“Bối Bối?” Tô Lam lại gọi một tiếng, vẫn không có ai trả lời.Chỉ nghe thấy một tiếng kêu thất thanh!Là tiếng của Bối Bối.Gay go rồi, không lẽ cô bé này gặp phải thú dữ sao, hay ỗi độc cần, ngất rồi?Tô Lam liền vén bụi cỏ đi vào trong.Thế nhưng, nào có thấy bóng dáng của Bối Bối?“Bối Bối..” Tô Lam gọi to.Vẫn không có tiếng trả lời.Lúc này, Tô Lam luống cuống.Ở đây là núi hoang chưa khai phá, trời lại tối thế này, đi đâu tìm chứ?Tô Lam thâm nghĩ phải nhanh chóng quay về đoàn phim, tìm người tới, giúp đỡ cô.Thế nhưng, lúc này cô mới phát hiện, không thấy đoàn phim nữa!Khi bọn họ tới, đã cách đoàn phim rất xa, lại thêm vừa rồi cô đi tìm người, cũng không biết đã đi tới tận đâu, hiện giờ hoàn toàn không tìm được phương hướng nữa!Tô Lam đứng im tại chỗ, bất lực nhìn về xa xăm.