Tiếng nước rào rào bên tai đã đánh thức Tô Lam đang say giấc vừa mở đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ ra liền bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ luôn rồi. Đây là một căn phòng cho thuê sang trọng, ánh nắng buổi sớm chiếu rọi lên khăn trải giường hỗn loạn, quần áo, giày của đàn ông và phụ nữ rơi vãi ở trên thảm, trong phòng tràn ngập một loại hương vị sau khi nam nữ hoan ái. Cô cúi đầu nhìn thử thân thể trần trụi trong chăn, liền cảm nhận được có gì đó không ổn từ dưới thân truyền đến, Tô Lam ra sức nắm lấy mái tóc dài của mình, ký ức mơ hồ không hoàn chỉnh về đêm qua như đoạn phim nhanh chóng ập tới. Bạn trai yêu nhau ba năm nói cô không dịu dàng, không chu đáo, không có hương vị phụ nữ nên bỏ đi ra nước ngoài cùng một đứa con gái nhà giàu để học tiến sĩ rồi. Thành phố Z Quán bar Tình Thư: Trong quán bar ồn ào tiếng người, dưới ánh đèn chớp nháy sặc sỡ, từng tốp nam nữ lắc lư thân mình, điên cuồng nhảy múa trên sàn nhảy. Một bóng người lướt qua đám đông, áo phông trảng, quần bò xanh nhạt, cột…
Chương 426
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTiếng nước rào rào bên tai đã đánh thức Tô Lam đang say giấc vừa mở đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ ra liền bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ luôn rồi. Đây là một căn phòng cho thuê sang trọng, ánh nắng buổi sớm chiếu rọi lên khăn trải giường hỗn loạn, quần áo, giày của đàn ông và phụ nữ rơi vãi ở trên thảm, trong phòng tràn ngập một loại hương vị sau khi nam nữ hoan ái. Cô cúi đầu nhìn thử thân thể trần trụi trong chăn, liền cảm nhận được có gì đó không ổn từ dưới thân truyền đến, Tô Lam ra sức nắm lấy mái tóc dài của mình, ký ức mơ hồ không hoàn chỉnh về đêm qua như đoạn phim nhanh chóng ập tới. Bạn trai yêu nhau ba năm nói cô không dịu dàng, không chu đáo, không có hương vị phụ nữ nên bỏ đi ra nước ngoài cùng một đứa con gái nhà giàu để học tiến sĩ rồi. Thành phố Z Quán bar Tình Thư: Trong quán bar ồn ào tiếng người, dưới ánh đèn chớp nháy sặc sỡ, từng tốp nam nữ lắc lư thân mình, điên cuồng nhảy múa trên sàn nhảy. Một bóng người lướt qua đám đông, áo phông trảng, quần bò xanh nhạt, cột… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 426Trái tim được một dòng nhiệt ấm áp bao trùm.Thế nhưng, chuyện anh đối xử tốt với cô vẫn chưa dừng ở đó.Buổi chiều, có một bác sĩ trung y đến phòng bệnh, bắt mạch cho Tô Lam, khám vết thương ở chân cô.“Ôn phu nhân, chân này của cô có tật cũ, sau này nhớ là đừng dùng sức quá, bảng không sau này thật sự sẽ để lại tật cả đời, tôi kê cho cô một đơn thuốc, mỗi tối, nếu cô có thời gian thì đun thuốc ngâm chân, ngoài ra, nếu ngày trời âm u mưa gió mà cảm thấy cực kỳ đau thì đắp chỗ thuốc này sẽ đỡ hơn một chút.”“Ồ, vâng, cảm ơn”Bác sĩ trung y nhắc nhở những điều cần chú ý khi đun thuốc và cả vấn đề khi ngâm chân, để lại ít thuốc bôi rồi rời đi.Tô Lam nhìn Quan Triều Viễn, cô cũng chỉ nhắc với anh một lần, chuyện bản thân cô từng vì vết thương ở chân mà không thể đi Mỹ tham gia thi đấu tranh giải.Không ngờ anh lại nhớ, còn tự mình mời bác sĩ đến khám cho cô.Người đàn ông này, không lẽ thay da đổi thịt rồi sao?Tô Lam bỗng cảm thấy trong lòng chị xót, trước giờ chưa từng có ai như cô thế này…Nhân lúc Tô Lam nghỉ trưa, ộ đến phòng bệnh của Tô Kiêm Mặc, vì tình trạng đã ổn định, Tô Kiêm Mặc đã có thể chuyển từ phòng điều trị tích cực sang phòng hồi sức.Châu Lễ Thành và Quan Triều Viễn ở bên ngoài phòng bệnh.Nhìn Châu Lễ Thành có vẻ cực kỳ vui vẻ.“Chủ tịch Quan, các chỉ số sinh lý của Tô Kiêm Mặc đều cực kỳ tốt! Thật sự là quá thần kỳ”Cậu đã đề nghị ra ngoài thăm Tô Lam vài lần, nhưng luôn bị Châu Lễ Thành ngăn lại.Cả nhà vào trang nguồn Truyen 1 .one để đọc đủ nội dung nhé!“Cô ấy không sao, chỉ là vết thương ngoài da mà thôi.”“Vậy anh cho em đi thăm chị em, bọn họ đều ngăn không cho em đi”Quan Triều Viễn ngồi xuống bên giường.“Hiện giờ em cứ thế này đi thăm chị em, không phải là khiến cô ấy mất công lo lảng sao? Mặc dù Tô Lam không có chuyện gì nhưng cũng cần yên tĩnh nghỉ ngơi dưỡng sức, ngoan ngoãn nghe lời, ở đây dưỡng bệnh, chờ tới khi viện trưởng Châu nói em có thể xuất viện, em thay quần áo rồi tới thăm chị em cũng không muộn, đến lúc đó coi như em chưa từng đến bệnh viện.”
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 426
Trái tim được một dòng nhiệt ấm áp bao trùm.
Thế nhưng, chuyện anh đối xử tốt với cô vẫn chưa dừng ở đó.
Buổi chiều, có một bác sĩ trung y đến phòng bệnh, bắt mạch cho Tô Lam, khám vết thương ở chân cô.
“Ôn phu nhân, chân này của cô có tật cũ, sau này nhớ là đừng dùng sức quá, bảng không sau này thật sự sẽ để lại tật cả đời, tôi kê cho cô một đơn thuốc, mỗi tối, nếu cô có thời gian thì đun thuốc ngâm chân, ngoài ra, nếu ngày trời âm u mưa gió mà cảm thấy cực kỳ đau thì đắp chỗ thuốc này sẽ đỡ hơn một chút.”
“Ồ, vâng, cảm ơn”
Bác sĩ trung y nhắc nhở những điều cần chú ý khi đun thuốc và cả vấn đề khi ngâm chân, để lại ít thuốc bôi rồi rời đi.
Tô Lam nhìn Quan Triều Viễn, cô cũng chỉ nhắc với anh một lần, chuyện bản thân cô từng vì vết thương ở chân mà không thể đi Mỹ tham gia thi đấu tranh giải.
Không ngờ anh lại nhớ, còn tự mình mời bác sĩ đến khám cho cô.
Người đàn ông này, không lẽ thay da đổi thịt rồi sao?
Tô Lam bỗng cảm thấy trong lòng chị xót, trước giờ chưa từng có ai như cô thế này…
Nhân lúc Tô Lam nghỉ trưa, ộ đến phòng bệnh của Tô Kiêm Mặc, vì tình trạng đã ổn định, Tô Kiêm Mặc đã có thể chuyển từ phòng điều trị tích cực sang phòng hồi sức.
Châu Lễ Thành và Quan Triều Viễn ở bên ngoài phòng bệnh.
Nhìn Châu Lễ Thành có vẻ cực kỳ vui vẻ.
“Chủ tịch Quan, các chỉ số sinh lý của Tô Kiêm Mặc đều cực kỳ tốt! Thật sự là quá thần kỳ”
Cậu đã đề nghị ra ngoài thăm Tô Lam vài lần, nhưng luôn bị Châu Lễ Thành ngăn lại.
Cả nhà vào trang nguồn Truyen 1 .one để đọc đủ nội dung nhé!
“Cô ấy không sao, chỉ là vết thương ngoài da mà thôi.”
“Vậy anh cho em đi thăm chị em, bọn họ đều ngăn không cho em đi”
Quan Triều Viễn ngồi xuống bên giường.
“Hiện giờ em cứ thế này đi thăm chị em, không phải là khiến cô ấy mất công lo lảng sao? Mặc dù Tô Lam không có chuyện gì nhưng cũng cần yên tĩnh nghỉ ngơi dưỡng sức, ngoan ngoãn nghe lời, ở đây dưỡng bệnh, chờ tới khi viện trưởng Châu nói em có thể xuất viện, em thay quần áo rồi tới thăm chị em cũng không muộn, đến lúc đó coi như em chưa từng đến bệnh viện.”
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTiếng nước rào rào bên tai đã đánh thức Tô Lam đang say giấc vừa mở đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ ra liền bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ luôn rồi. Đây là một căn phòng cho thuê sang trọng, ánh nắng buổi sớm chiếu rọi lên khăn trải giường hỗn loạn, quần áo, giày của đàn ông và phụ nữ rơi vãi ở trên thảm, trong phòng tràn ngập một loại hương vị sau khi nam nữ hoan ái. Cô cúi đầu nhìn thử thân thể trần trụi trong chăn, liền cảm nhận được có gì đó không ổn từ dưới thân truyền đến, Tô Lam ra sức nắm lấy mái tóc dài của mình, ký ức mơ hồ không hoàn chỉnh về đêm qua như đoạn phim nhanh chóng ập tới. Bạn trai yêu nhau ba năm nói cô không dịu dàng, không chu đáo, không có hương vị phụ nữ nên bỏ đi ra nước ngoài cùng một đứa con gái nhà giàu để học tiến sĩ rồi. Thành phố Z Quán bar Tình Thư: Trong quán bar ồn ào tiếng người, dưới ánh đèn chớp nháy sặc sỡ, từng tốp nam nữ lắc lư thân mình, điên cuồng nhảy múa trên sàn nhảy. Một bóng người lướt qua đám đông, áo phông trảng, quần bò xanh nhạt, cột… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 426Trái tim được một dòng nhiệt ấm áp bao trùm.Thế nhưng, chuyện anh đối xử tốt với cô vẫn chưa dừng ở đó.Buổi chiều, có một bác sĩ trung y đến phòng bệnh, bắt mạch cho Tô Lam, khám vết thương ở chân cô.“Ôn phu nhân, chân này của cô có tật cũ, sau này nhớ là đừng dùng sức quá, bảng không sau này thật sự sẽ để lại tật cả đời, tôi kê cho cô một đơn thuốc, mỗi tối, nếu cô có thời gian thì đun thuốc ngâm chân, ngoài ra, nếu ngày trời âm u mưa gió mà cảm thấy cực kỳ đau thì đắp chỗ thuốc này sẽ đỡ hơn một chút.”“Ồ, vâng, cảm ơn”Bác sĩ trung y nhắc nhở những điều cần chú ý khi đun thuốc và cả vấn đề khi ngâm chân, để lại ít thuốc bôi rồi rời đi.Tô Lam nhìn Quan Triều Viễn, cô cũng chỉ nhắc với anh một lần, chuyện bản thân cô từng vì vết thương ở chân mà không thể đi Mỹ tham gia thi đấu tranh giải.Không ngờ anh lại nhớ, còn tự mình mời bác sĩ đến khám cho cô.Người đàn ông này, không lẽ thay da đổi thịt rồi sao?Tô Lam bỗng cảm thấy trong lòng chị xót, trước giờ chưa từng có ai như cô thế này…Nhân lúc Tô Lam nghỉ trưa, ộ đến phòng bệnh của Tô Kiêm Mặc, vì tình trạng đã ổn định, Tô Kiêm Mặc đã có thể chuyển từ phòng điều trị tích cực sang phòng hồi sức.Châu Lễ Thành và Quan Triều Viễn ở bên ngoài phòng bệnh.Nhìn Châu Lễ Thành có vẻ cực kỳ vui vẻ.“Chủ tịch Quan, các chỉ số sinh lý của Tô Kiêm Mặc đều cực kỳ tốt! Thật sự là quá thần kỳ”Cậu đã đề nghị ra ngoài thăm Tô Lam vài lần, nhưng luôn bị Châu Lễ Thành ngăn lại.Cả nhà vào trang nguồn Truyen 1 .one để đọc đủ nội dung nhé!“Cô ấy không sao, chỉ là vết thương ngoài da mà thôi.”“Vậy anh cho em đi thăm chị em, bọn họ đều ngăn không cho em đi”Quan Triều Viễn ngồi xuống bên giường.“Hiện giờ em cứ thế này đi thăm chị em, không phải là khiến cô ấy mất công lo lảng sao? Mặc dù Tô Lam không có chuyện gì nhưng cũng cần yên tĩnh nghỉ ngơi dưỡng sức, ngoan ngoãn nghe lời, ở đây dưỡng bệnh, chờ tới khi viện trưởng Châu nói em có thể xuất viện, em thay quần áo rồi tới thăm chị em cũng không muộn, đến lúc đó coi như em chưa từng đến bệnh viện.”