Tiếng nước rào rào bên tai đã đánh thức Tô Lam đang say giấc vừa mở đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ ra liền bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ luôn rồi. Đây là một căn phòng cho thuê sang trọng, ánh nắng buổi sớm chiếu rọi lên khăn trải giường hỗn loạn, quần áo, giày của đàn ông và phụ nữ rơi vãi ở trên thảm, trong phòng tràn ngập một loại hương vị sau khi nam nữ hoan ái. Cô cúi đầu nhìn thử thân thể trần trụi trong chăn, liền cảm nhận được có gì đó không ổn từ dưới thân truyền đến, Tô Lam ra sức nắm lấy mái tóc dài của mình, ký ức mơ hồ không hoàn chỉnh về đêm qua như đoạn phim nhanh chóng ập tới. Bạn trai yêu nhau ba năm nói cô không dịu dàng, không chu đáo, không có hương vị phụ nữ nên bỏ đi ra nước ngoài cùng một đứa con gái nhà giàu để học tiến sĩ rồi. Thành phố Z Quán bar Tình Thư: Trong quán bar ồn ào tiếng người, dưới ánh đèn chớp nháy sặc sỡ, từng tốp nam nữ lắc lư thân mình, điên cuồng nhảy múa trên sàn nhảy. Một bóng người lướt qua đám đông, áo phông trảng, quần bò xanh nhạt, cột…
Chương 776
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTiếng nước rào rào bên tai đã đánh thức Tô Lam đang say giấc vừa mở đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ ra liền bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ luôn rồi. Đây là một căn phòng cho thuê sang trọng, ánh nắng buổi sớm chiếu rọi lên khăn trải giường hỗn loạn, quần áo, giày của đàn ông và phụ nữ rơi vãi ở trên thảm, trong phòng tràn ngập một loại hương vị sau khi nam nữ hoan ái. Cô cúi đầu nhìn thử thân thể trần trụi trong chăn, liền cảm nhận được có gì đó không ổn từ dưới thân truyền đến, Tô Lam ra sức nắm lấy mái tóc dài của mình, ký ức mơ hồ không hoàn chỉnh về đêm qua như đoạn phim nhanh chóng ập tới. Bạn trai yêu nhau ba năm nói cô không dịu dàng, không chu đáo, không có hương vị phụ nữ nên bỏ đi ra nước ngoài cùng một đứa con gái nhà giàu để học tiến sĩ rồi. Thành phố Z Quán bar Tình Thư: Trong quán bar ồn ào tiếng người, dưới ánh đèn chớp nháy sặc sỡ, từng tốp nam nữ lắc lư thân mình, điên cuồng nhảy múa trên sàn nhảy. Một bóng người lướt qua đám đông, áo phông trảng, quần bò xanh nhạt, cột… Chương 776Xem ra bệnh của Tiêu Mạch Nhiên là thật.“Rồi sao nữa? Khoảng bao lâu thì cô ta có thể khỏe?”“Điều trị bằng thuốc bổ máu chỉ là phương án chữa trị khẩn cấp, cần khoảng một tuần. Nhưng vấn đề thiếu máu thì vẫn cần phải nghỉ ngơi và chăm sóc cho tốt.”“Tôi biết rồi.”Quan Triều Viễn ra khỏi phòng làm việc.Anh nhìn thời gian, đã hơn hai giờ sáng.Chắc chắn Tô Lam đã ngủ rồi.Dạ Bân và Quan Triều Viễn đều ở lại bệnh viện.Sáng hôm sau Tiêu Mạch Nhiên tỉnh lại.Vừa mở mắt, Dạ Bân đã lập tức đến bên giường.“Mạch Nhiên, cậu tỉnh rồi à, cảm thấy thế nào?”Quan Triều Viễn vẫn đứng trong phòng nhưng cách hơi xa.“Tôi bị gì vậy?” Giọng Tiêu Mạch Nhiên rất yếu như một cơn gió thoảng.“Còn nói nữa, hôm qua cậu ngất ở sân bay, vẫn là bệnh thiếu máu thôi. Gần đây cậu dốc sức quá, giờ là lúc nên nghỉ ngơi cho tốt.”“Ờ…”Tiêu Mạch Nhiên dời mắt thì thấy Quan Triều Viễn đứng ở cách đó không xa.Cô ta vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.Vốn tưởng rằng Quan Triều Viễn sẽ ở bên cạnh Tô Lam, dù sao thì Tô Lam cũng bị thương.“A Viễn… xin lỗi, để mọi người lo lắng rồi.”“Chẳng phải cậu ấy nên lo lắng à? Không do cậu ấy thì cậu có thể thiếu máu sao?”“Dạ Bân, đừng nói thế.”Quan Triều Viễn đi tới bên cạnh Tiêu Mạch Nhiên.“Bác sĩ và y tá ở đây sẽ chăm sóc cô hai bốn trên hai bốn, yên tâm nghỉ ngơi đi, tôi về nhà trước đã.”Nghe Quan Triều Viễn nói muốn về nhà, Dạ Bân vô cùng tức giận.“A Viễn! Mạch Nhiên vừa tỉnh… cậu…”Tiêu Mạch Nhiên lập tức kéo Dạ Bân lại rồi lắc đầu với anh ta.“Anh mau về đi, Tô Lam bị thương cần anh chăm sóc, em không sao, đã phiền anh ở đây cả đêm rồi.”Quan Triều Viễn cụp mí mắt.Dù ít hay nhiều thì anh luôn cảm thấy áy náy với Tiêu Mạch Nhiên.“Lát nữa tôi lại đến thăm cô.”Nói xong, Quan Triều Viễn xoay người ra khỏi phòng bệnh.Dạ Bân tức đến giậm chân.“Mạch Nhiên, cậu làm sao thế hả? Cậu ấy ở đây chăm sóc cậu chẳng phải là chuyện hiển nhiên sao?”Tiêu Mạch Nhiên mỉm cười lắc đầu.
Chương 776
Xem ra bệnh của Tiêu Mạch Nhiên là thật.
“Rồi sao nữa? Khoảng bao lâu thì cô ta có thể khỏe?”
“Điều trị bằng thuốc bổ máu chỉ là phương án chữa trị khẩn cấp, cần khoảng một tuần. Nhưng vấn đề thiếu máu thì vẫn cần phải nghỉ ngơi và chăm sóc cho tốt.”
“Tôi biết rồi.”
Quan Triều Viễn ra khỏi phòng làm việc.
Anh nhìn thời gian, đã hơn hai giờ sáng.
Chắc chắn Tô Lam đã ngủ rồi.
Dạ Bân và Quan Triều Viễn đều ở lại bệnh viện.
Sáng hôm sau Tiêu Mạch Nhiên tỉnh lại.
Vừa mở mắt, Dạ Bân đã lập tức đến bên giường.
“Mạch Nhiên, cậu tỉnh rồi à, cảm thấy thế nào?”
Quan Triều Viễn vẫn đứng trong phòng nhưng cách hơi xa.
“Tôi bị gì vậy?” Giọng Tiêu Mạch Nhiên rất yếu như một cơn gió thoảng.
“Còn nói nữa, hôm qua cậu ngất ở sân bay, vẫn là bệnh thiếu máu thôi. Gần đây cậu dốc sức quá, giờ là lúc nên nghỉ ngơi cho tốt.”
“Ờ…”
Tiêu Mạch Nhiên dời mắt thì thấy Quan Triều Viễn đứng ở cách đó không xa.
Cô ta vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Vốn tưởng rằng Quan Triều Viễn sẽ ở bên cạnh Tô Lam, dù sao thì Tô Lam cũng bị thương.
“A Viễn… xin lỗi, để mọi người lo lắng rồi.”
“Chẳng phải cậu ấy nên lo lắng à? Không do cậu ấy thì cậu có thể thiếu máu sao?”
“Dạ Bân, đừng nói thế.”
Quan Triều Viễn đi tới bên cạnh Tiêu Mạch Nhiên.
“Bác sĩ và y tá ở đây sẽ chăm sóc cô hai bốn trên hai bốn, yên tâm nghỉ ngơi đi, tôi về nhà trước đã.”
Nghe Quan Triều Viễn nói muốn về nhà, Dạ Bân vô cùng tức giận.
“A Viễn! Mạch Nhiên vừa tỉnh… cậu…”
Tiêu Mạch Nhiên lập tức kéo Dạ Bân lại rồi lắc đầu với anh ta.
“Anh mau về đi, Tô Lam bị thương cần anh chăm sóc, em không sao, đã phiền anh ở đây cả đêm rồi.”
Quan Triều Viễn cụp mí mắt.
Dù ít hay nhiều thì anh luôn cảm thấy áy náy với Tiêu Mạch Nhiên.
“Lát nữa tôi lại đến thăm cô.”
Nói xong, Quan Triều Viễn xoay người ra khỏi phòng bệnh.
Dạ Bân tức đến giậm chân.
“Mạch Nhiên, cậu làm sao thế hả? Cậu ấy ở đây chăm sóc cậu chẳng phải là chuyện hiển nhiên sao?”
Tiêu Mạch Nhiên mỉm cười lắc đầu.
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTiếng nước rào rào bên tai đã đánh thức Tô Lam đang say giấc vừa mở đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ ra liền bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ luôn rồi. Đây là một căn phòng cho thuê sang trọng, ánh nắng buổi sớm chiếu rọi lên khăn trải giường hỗn loạn, quần áo, giày của đàn ông và phụ nữ rơi vãi ở trên thảm, trong phòng tràn ngập một loại hương vị sau khi nam nữ hoan ái. Cô cúi đầu nhìn thử thân thể trần trụi trong chăn, liền cảm nhận được có gì đó không ổn từ dưới thân truyền đến, Tô Lam ra sức nắm lấy mái tóc dài của mình, ký ức mơ hồ không hoàn chỉnh về đêm qua như đoạn phim nhanh chóng ập tới. Bạn trai yêu nhau ba năm nói cô không dịu dàng, không chu đáo, không có hương vị phụ nữ nên bỏ đi ra nước ngoài cùng một đứa con gái nhà giàu để học tiến sĩ rồi. Thành phố Z Quán bar Tình Thư: Trong quán bar ồn ào tiếng người, dưới ánh đèn chớp nháy sặc sỡ, từng tốp nam nữ lắc lư thân mình, điên cuồng nhảy múa trên sàn nhảy. Một bóng người lướt qua đám đông, áo phông trảng, quần bò xanh nhạt, cột… Chương 776Xem ra bệnh của Tiêu Mạch Nhiên là thật.“Rồi sao nữa? Khoảng bao lâu thì cô ta có thể khỏe?”“Điều trị bằng thuốc bổ máu chỉ là phương án chữa trị khẩn cấp, cần khoảng một tuần. Nhưng vấn đề thiếu máu thì vẫn cần phải nghỉ ngơi và chăm sóc cho tốt.”“Tôi biết rồi.”Quan Triều Viễn ra khỏi phòng làm việc.Anh nhìn thời gian, đã hơn hai giờ sáng.Chắc chắn Tô Lam đã ngủ rồi.Dạ Bân và Quan Triều Viễn đều ở lại bệnh viện.Sáng hôm sau Tiêu Mạch Nhiên tỉnh lại.Vừa mở mắt, Dạ Bân đã lập tức đến bên giường.“Mạch Nhiên, cậu tỉnh rồi à, cảm thấy thế nào?”Quan Triều Viễn vẫn đứng trong phòng nhưng cách hơi xa.“Tôi bị gì vậy?” Giọng Tiêu Mạch Nhiên rất yếu như một cơn gió thoảng.“Còn nói nữa, hôm qua cậu ngất ở sân bay, vẫn là bệnh thiếu máu thôi. Gần đây cậu dốc sức quá, giờ là lúc nên nghỉ ngơi cho tốt.”“Ờ…”Tiêu Mạch Nhiên dời mắt thì thấy Quan Triều Viễn đứng ở cách đó không xa.Cô ta vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.Vốn tưởng rằng Quan Triều Viễn sẽ ở bên cạnh Tô Lam, dù sao thì Tô Lam cũng bị thương.“A Viễn… xin lỗi, để mọi người lo lắng rồi.”“Chẳng phải cậu ấy nên lo lắng à? Không do cậu ấy thì cậu có thể thiếu máu sao?”“Dạ Bân, đừng nói thế.”Quan Triều Viễn đi tới bên cạnh Tiêu Mạch Nhiên.“Bác sĩ và y tá ở đây sẽ chăm sóc cô hai bốn trên hai bốn, yên tâm nghỉ ngơi đi, tôi về nhà trước đã.”Nghe Quan Triều Viễn nói muốn về nhà, Dạ Bân vô cùng tức giận.“A Viễn! Mạch Nhiên vừa tỉnh… cậu…”Tiêu Mạch Nhiên lập tức kéo Dạ Bân lại rồi lắc đầu với anh ta.“Anh mau về đi, Tô Lam bị thương cần anh chăm sóc, em không sao, đã phiền anh ở đây cả đêm rồi.”Quan Triều Viễn cụp mí mắt.Dù ít hay nhiều thì anh luôn cảm thấy áy náy với Tiêu Mạch Nhiên.“Lát nữa tôi lại đến thăm cô.”Nói xong, Quan Triều Viễn xoay người ra khỏi phòng bệnh.Dạ Bân tức đến giậm chân.“Mạch Nhiên, cậu làm sao thế hả? Cậu ấy ở đây chăm sóc cậu chẳng phải là chuyện hiển nhiên sao?”Tiêu Mạch Nhiên mỉm cười lắc đầu.