Hứa Tâm Duyệt vội vàng nhìn qua dì nhỏ, chỉ sợ dì nhỏ sẽ cảm thấy mãn cảm, ai biết Thiệu Cô lại cười nói: “Mẹ, con không đẹp bằng Tâm Duyệt, con là do không ai theo đuổi, dựa vào nhan sắc của Tâm Duyệt, sau này sẽ có rất nhiều người theo đuổi con bé, con bé có thể từ từ chọn!” Hứa Tâm Duyệt liền cười nói: “Tạm thời cháu vẫn chưa có ý nghĩ này.” Trong lúc nói chuyện, không biết vì sao trong đồ cô lại hiện lên gương mặt của Cố Thừa Tiêu, cô nhanh chóng lắc đầu, nghĩ đến ai cũng không thể nghĩ đến anh! Dù sao người đàn ông này cũng rất đáng ghét, rõ ràng là anh sắp ở cùng với Hứa An An rồi, mà lần trước ở trong tủ quần áo lại ăn đậu hủ của cô, sao lại có người chết tiệt như anh ta chứ? Thật hi vọng anh sẽ không truyền lại thói quen này cho con trai, đây cũng không phải là tắm gương tốt. Một lúc sau, vợ chồng Bùi Hoa đẩy cửa đi vào, Bùi phu nhân nói: “Mẹ còn đang tìm con đấy! Tâm Duyệt, sắp đến lúc bắt đầu vũ hội rồi, ba mẹ có một sắp xếp đặc biệt, cần con đồng ý.” “Sắp xếp gì…
Chương 126
Tổng Tài Daddy Không Thể TrêuTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhHứa Tâm Duyệt vội vàng nhìn qua dì nhỏ, chỉ sợ dì nhỏ sẽ cảm thấy mãn cảm, ai biết Thiệu Cô lại cười nói: “Mẹ, con không đẹp bằng Tâm Duyệt, con là do không ai theo đuổi, dựa vào nhan sắc của Tâm Duyệt, sau này sẽ có rất nhiều người theo đuổi con bé, con bé có thể từ từ chọn!” Hứa Tâm Duyệt liền cười nói: “Tạm thời cháu vẫn chưa có ý nghĩ này.” Trong lúc nói chuyện, không biết vì sao trong đồ cô lại hiện lên gương mặt của Cố Thừa Tiêu, cô nhanh chóng lắc đầu, nghĩ đến ai cũng không thể nghĩ đến anh! Dù sao người đàn ông này cũng rất đáng ghét, rõ ràng là anh sắp ở cùng với Hứa An An rồi, mà lần trước ở trong tủ quần áo lại ăn đậu hủ của cô, sao lại có người chết tiệt như anh ta chứ? Thật hi vọng anh sẽ không truyền lại thói quen này cho con trai, đây cũng không phải là tắm gương tốt. Một lúc sau, vợ chồng Bùi Hoa đẩy cửa đi vào, Bùi phu nhân nói: “Mẹ còn đang tìm con đấy! Tâm Duyệt, sắp đến lúc bắt đầu vũ hội rồi, ba mẹ có một sắp xếp đặc biệt, cần con đồng ý.” “Sắp xếp gì… Chương 126: Mạo Phạm Phải Anh Ta Thật Không Dễ Sống“Hả… 10 lần?” Tô Hi muốn ngắt luôn. Chỉvì từ chối anh ấy một lần, mà giờ phải mờiăn 10 bữa?Đây là đạo lý gì vậy? Không hề có lí tínào!Ôn Lệ Thâm hừ khẽ nói: “Đây là cái giácủa việc cô đã lừa tôi.”“Nhưng… 10 lần thì nhiều quá. Thêm nữa,chúng ta vốn là người xa lạ, cũng khôngthể tính là tôi lừa anh. Tôi cũng bận việccủa mình. Mặc dù tôi lừa anh là khôngđúng nhưng…” Tô Hi cảm thấy thật khôngcông bằng.Chương 126: Mạo Phạm Phải Anh Ta Thật Không Dễ SốngÔn Lệ Thâm chăm chú nhìn cô giải thích,ánh mắt bình thản: “Nếu cô cảm thấy lừatôi là chuyện nhỏ, vậy cô sai rồi. Dám bàytrò lừa gạt ngay trước mặt tôi, chính làchuyện vô cùng nghiêm trọng.”Tô Hi chết lặng. Cô cắn môi nói: “Nhưng…tôi và anh cũng không có quan hệ gì. Saoanh nghiêm túc vậy làm gì?”Nghe những lời này, khuôn mặt đẹp traicủa Ôn Lệ Thâm bỗng u ám: “Hay là cônghĩ cái giá đó còn nhỏ? Cô muốn tôi tăngthêm trừng phạt?”Tô Hi vội nuốt nước bọt: “Cái gì mà tăngthêm trừng phạt…”Ôn Lệ Thâm hừ lạnh một tiếng: “Tôi cóChương 126: Mạo Phạm Phải Anh Ta Thật Không Dễ Sống\, thể trực tiếp “phong sát” cô, khiến cô r:a khỏi giới giải trí.”yà_ Tô Hi nghẹn họng nhìn trân trối. Mặc dcô không biết thân phận thực sự củngười đàn ông này nhưng cô có linh cảimạnh mẽ rằng, anh ta có thể làm việc nàyO“Đừng… đừng..đừng..10 lần đúnkhông? Tôi mòi…tôi mời anh là được mài Tô Hi sắp phát điên rồi, sao anh ta lại cœthể nghĩ đến việc phong sát cô cơ chứ?Người đàn ông này thật quá đáng sợ.g Thấy vẻ mặt hốt hoảng của cô, Ôn LThâm dường như lại thấy thú vị: “Cô s:rồi?”“Sợ, tất nhiên là tôi sợ.” Tô Hi khôngChương 126: Mạo Phạm Phải Anh Ta Thật Không Dễ Sốngkhách khí thừa nhận.Lúc này Ôn Lệ Thâm đã hài lòng. Anhcầm chặt cốc uống trà. Cùng lúc đó, nhânviên phục vụ đây xe chở đồ ăn tới, bàycác món họ đã gọi lên bàn.Nhưng trong mắt Tô Hi, các món ăn đầyđủ hương vị trên bàn dường như khôngcòn hấp dẫn nữa. Cô chỉ nhìn chằm chằmngười đàn ông ngồi đối diện, dường nhưcó thể nhìn xuyên qua anh ta. Người đànông có thực lực mạnh mẽ này ở đâu ravậy?Có thể phong sát cô chắc chắn phải làngười có địa vị rất cao, nhưng rõ ràng anhta còn rất trẻ.“Cô nhìn đủ chưa?” Ôn Lệ Thâm thanhChương 126: Mạo Phạm Phải Anh Ta Thật Không Dễ Sốngnhã gắp thức ăn đưa vào miệng, liếc nhìncô.Tô Hi vội đỏ mặt, thu tầm mắt. Anh ta nghĩđi đâu vậy chứ? Lẽ nào anh ta cho rằngcô nhìn, là vì anh ta đẹp trai sao?Được rồi, anh ta đẹp trai. Nhưng giờ Tô Hichỉ cảm thấy anh ta giống một con ác quỷđội lốt thiên thần. Bản chất anh ta quá xáuxa.Chủ đề nói chuyện đến đây kết thúc, bầukhông khí có chút ngột ngạt. Tô Hi cảmgiác mình như gặp quỷ rồi.Vô duyên vô cớ phải mời thêm anh ta ăn10 bữa. Người đàn ông này muốn khiếncô phá sản à?Chương 126: Mạo Phạm Phải Anh Ta Thật Không Dễ SốngÔn Lệ Thâm quan sát biểu cảm phongphú của cô gái trước mặt, có lúc thấtvọng, buồn phiền, có lúc cắn môi, lại cólúc lén nhìn anh. Anh bỗng thấy hứng thúvới cô gái này. Cô thú vị hơn anh nghĩ.“Viên đá quý kia trả lại chưa?” Ôn LệThâm tò mò hỏi.“Tối đó tôi đã trả lại, nếu không tôi liền trởthành kẻ trộm rồi.” Tô Hi nói.“Là một nghệ sĩ, cô có khả năng kiềm chếbản thân không?” Ôn Lệ Thâm lại hỏi.Tô Hi chớp mắt: “Anh muốn nói đến khíacạnh nào?”“Sự cám dỗ của danh tiếng. Nghệ sĩ kiếmChương 126: Mạo Phạm Phải Anh Ta Thật Không Dễ Sốngtiền nhanh, ngoài tiền đóng kịch, còn córất nhiều cách kiếm tiền. Cô có đượcnhững đàn chị truyền cách kiếm tiềnnhanh mà dễ nhất chưa?” Ôn Lệ Thâmnhẹ hỏi.Ngay lập tức, Tô Hi tức giận vì cảm thấybị lăng nhục, vấy bản. Lẽ nào người đànông này đang nghĩ cô ngoài diễn xuất cònbán thân?“Thưa ngài, xin ngài đừng suy nghĩ sailệch về người khác như vậy. Mặc dù tôi là1 nghệ sĩ trong giới giải trí nhưng tôi luôngiữ mình trong sạch, biết giữ tự trọng,như bông hoa sen gần bùn mà chẳng hôitanh mùi bùn.” Tô Hi thấy mình sắp tứcchết đi được.Khóe miệng Ôn Lệ Thâm bắt giác nở nụChương 126: Mạo Phạm Phải Anh Ta Thật Không Dễ Sốngcười. “Thật sao? Cô có bằng chứng gì cóthể chứng minh cho tôi không?”Tô Hi lập tức đặt đũa xuống, nhìn chằmchằm Ôn Lệ Thâm: “Tôi không cần phảichứng minh với anh. Vả lại, tôi là ngườiphụ nữ thế nào không liên quan gì tớianh. Nhưng việc anh nghi ngờ nhân cáchtôi, chính là 1 hành vi vô đạo đức.”Ôn Lệ Thâm khẽ nheo mắt nói: “Đúng làkhông có liên quan gì tới tôi.”“Đúng rồi, lần trước tôi đã thấy hết anhrồi, cũng không phải tôi cố ý nhìn. Anhkhông cần vì chuyện này mà thù ghét tôi.”Tô Hi cảm giác câu nói lúc trước của anhta cơ bản chính là đề trả thù lần trước côđã nhìn hết của anh ta.Chương 126: Mạo Phạm Phải Anh Ta Thật Không Dễ SốngKhuôn mặt điển trai của Ôn Lệ Thâmbỗng sa sầm: “Cô còn nhắc lại chuyệnnày làm gì? Không phải cô luôn nhớ đếnchứ?”“Tôi… tôi có nhớ gì đâu! Tôi sớm quênmình đã thấy gì rồi.” Càng nói đến, trongđầu Tô Hi lại hiện rõ ràng những gì cô đãthấy ngày đó. Khuôn mặt cũng càng hồnghơn.Ôn Lệ Thâm thấy vẻ mặt đó, liền biết rằngcô không chỉ không quên mà còn nhớ rấtrØ.“Tốt hơn hết cô hãy quên chuyện này đi,cũng không được kể với bát kỳ ai.” Ôn LệThâm cảnh cáo.Chương 126: Mạo Phạm Phải Anh Ta Thật Không Dễ SốngTô Hi cong môi nói: “Tôi cũng muốn quênđi. Có gì đẹp đâu chứ.”Ôn Lệ Thâm đang vươn tay gắp thức ăn,bỗng sững lại, mắt nhìn chằm chằm TôHi: “Cô ngắm nhiều đàn ông lắm rồi nhỉ?”Chậm chạp nhận ra bản thân đã nói sai,Tô Hi vội lắp bắp: “Tôi…tôi…tôi ngắm baogiờ. Tôi mới nhìn anh thôi.”Nói xong, Tô Hi ngại muốn chết.Khuôn mặt đẹp trai của Ôn Lệ Thâm vẫnbình tĩnh như cũ, giống như đang nóichuyện gì đó không liên quan tới anh,nhưng rõ ràng họ đang nói đến 1 bộ phậnnào đó trên người anh.Chương 126: Mạo Phạm Phải Anh Ta Thật Không Dễ Sống“Đó là vinh hạnh của cô.” Ôn Lệ Thâm hừkhẽ.Tô Hi dở khóc dở cười: “Tôi có thể khônccần vinh hạnh này được không?”Ôn Lệ Thâm thấy Tô Hi còn chưa ăn gìđành phải giục: “Ăn đi!”Tô Hi nhìn thức ăn, bỗng không có cảngiác thèm ăn. Cô không ăn thịt, nên liềrchọn ăn rau.Sau hơn mười phút, Tô Hi thật sự đã ărno, Ôn Lệ Thâm cũng không muốn ărthêm nữa.“Tôi đi thanh toán.” Tô Hi đứng dậy r:quây thu ngân. Tuy nhân viên phục vụ cóChương 126: Mạo Phạm Phải Anh Ta Thật Không Dễ Sốngthể đến kết toán nhưng cô muốn thoátkhỏi người đàn ông này.Tô Hi thanh toán xong thì trở về chỗ, nóivới người đàn ông ngồi đối diện: “Chiềunay còn có việc nên tôi đi trước đây.”“Cùng đi thôi.” Giọng nói ấm áp mà sâulắng của Ôn Lệ Thâm phía sau khiến côdừng bước.Anh đứng dậy. Tô Hi không thấp nhưngkhi ở cạnh, cô chỉ cao đến cổ anh.Tầng dưới trong nhà hàng, các tay sănảnh đã sớm rình rập, chờ đợi. Ngay khicánh cửa thang máy mở ra, Tô Hi và ÔnLệ Thâm cùng nhau bước ra.Phóng viên nhanh tay chụp ảnh. Người
Chương 126: Mạo Phạm Phải Anh Ta Thật Không Dễ Sống
“Hả… 10 lần?” Tô Hi muốn ngắt luôn. Chỉ
vì từ chối anh ấy một lần, mà giờ phải mời
ăn 10 bữa?
Đây là đạo lý gì vậy? Không hề có lí tí
nào!
Ôn Lệ Thâm hừ khẽ nói: “Đây là cái giá
của việc cô đã lừa tôi.”
“Nhưng… 10 lần thì nhiều quá. Thêm nữa,
chúng ta vốn là người xa lạ, cũng không
thể tính là tôi lừa anh. Tôi cũng bận việc
của mình. Mặc dù tôi lừa anh là không
đúng nhưng…” Tô Hi cảm thấy thật không
công bằng.
Chương 126: Mạo Phạm Phải Anh Ta Thật Không Dễ Sống
Ôn Lệ Thâm chăm chú nhìn cô giải thích,
ánh mắt bình thản: “Nếu cô cảm thấy lừa
tôi là chuyện nhỏ, vậy cô sai rồi. Dám bày
trò lừa gạt ngay trước mặt tôi, chính là
chuyện vô cùng nghiêm trọng.”
Tô Hi chết lặng. Cô cắn môi nói: “Nhưng…
tôi và anh cũng không có quan hệ gì. Sao
anh nghiêm túc vậy làm gì?”
Nghe những lời này, khuôn mặt đẹp trai
của Ôn Lệ Thâm bỗng u ám: “Hay là cô
nghĩ cái giá đó còn nhỏ? Cô muốn tôi tăng
thêm trừng phạt?”
Tô Hi vội nuốt nước bọt: “Cái gì mà tăng
thêm trừng phạt…”
Ôn Lệ Thâm hừ lạnh một tiếng: “Tôi có
Chương 126: Mạo Phạm Phải Anh Ta Thật Không Dễ Sống
\, thể trực tiếp “phong sát” cô, khiến cô r:
a khỏi giới giải trí.”
y
à_ Tô Hi nghẹn họng nhìn trân trối. Mặc d
cô không biết thân phận thực sự củ
người đàn ông này nhưng cô có linh cải
mạnh mẽ rằng, anh ta có thể làm việc này
O
“Đừng… đừng..đừng..10 lần đún
không? Tôi mòi…tôi mời anh là được mà
i Tô Hi sắp phát điên rồi, sao anh ta lại c
œ
thể nghĩ đến việc phong sát cô cơ chứ?
Người đàn ông này thật quá đáng sợ.
g Thấy vẻ mặt hốt hoảng của cô, Ôn L
Thâm dường như lại thấy thú vị: “Cô s:
rồi?”
“Sợ, tất nhiên là tôi sợ.” Tô Hi không
Chương 126: Mạo Phạm Phải Anh Ta Thật Không Dễ Sống
khách khí thừa nhận.
Lúc này Ôn Lệ Thâm đã hài lòng. Anh
cầm chặt cốc uống trà. Cùng lúc đó, nhân
viên phục vụ đây xe chở đồ ăn tới, bày
các món họ đã gọi lên bàn.
Nhưng trong mắt Tô Hi, các món ăn đầy
đủ hương vị trên bàn dường như không
còn hấp dẫn nữa. Cô chỉ nhìn chằm chằm
người đàn ông ngồi đối diện, dường như
có thể nhìn xuyên qua anh ta. Người đàn
ông có thực lực mạnh mẽ này ở đâu ra
vậy?
Có thể phong sát cô chắc chắn phải là
người có địa vị rất cao, nhưng rõ ràng anh
ta còn rất trẻ.
“Cô nhìn đủ chưa?” Ôn Lệ Thâm thanh
Chương 126: Mạo Phạm Phải Anh Ta Thật Không Dễ Sống
nhã gắp thức ăn đưa vào miệng, liếc nhìn
cô.
Tô Hi vội đỏ mặt, thu tầm mắt. Anh ta nghĩ
đi đâu vậy chứ? Lẽ nào anh ta cho rằng
cô nhìn, là vì anh ta đẹp trai sao?
Được rồi, anh ta đẹp trai. Nhưng giờ Tô Hi
chỉ cảm thấy anh ta giống một con ác quỷ
đội lốt thiên thần. Bản chất anh ta quá xáu
xa.
Chủ đề nói chuyện đến đây kết thúc, bầu
không khí có chút ngột ngạt. Tô Hi cảm
giác mình như gặp quỷ rồi.
Vô duyên vô cớ phải mời thêm anh ta ăn
10 bữa. Người đàn ông này muốn khiến
cô phá sản à?
Chương 126: Mạo Phạm Phải Anh Ta Thật Không Dễ Sống
Ôn Lệ Thâm quan sát biểu cảm phong
phú của cô gái trước mặt, có lúc thất
vọng, buồn phiền, có lúc cắn môi, lại có
lúc lén nhìn anh. Anh bỗng thấy hứng thú
với cô gái này. Cô thú vị hơn anh nghĩ.
“Viên đá quý kia trả lại chưa?” Ôn Lệ
Thâm tò mò hỏi.
“Tối đó tôi đã trả lại, nếu không tôi liền trở
thành kẻ trộm rồi.” Tô Hi nói.
“Là một nghệ sĩ, cô có khả năng kiềm chế
bản thân không?” Ôn Lệ Thâm lại hỏi.
Tô Hi chớp mắt: “Anh muốn nói đến khía
cạnh nào?”
“Sự cám dỗ của danh tiếng. Nghệ sĩ kiếm
Chương 126: Mạo Phạm Phải Anh Ta Thật Không Dễ Sống
tiền nhanh, ngoài tiền đóng kịch, còn có
rất nhiều cách kiếm tiền. Cô có được
những đàn chị truyền cách kiếm tiền
nhanh mà dễ nhất chưa?” Ôn Lệ Thâm
nhẹ hỏi.
Ngay lập tức, Tô Hi tức giận vì cảm thấy
bị lăng nhục, vấy bản. Lẽ nào người đàn
ông này đang nghĩ cô ngoài diễn xuất còn
bán thân?
“Thưa ngài, xin ngài đừng suy nghĩ sai
lệch về người khác như vậy. Mặc dù tôi là
1 nghệ sĩ trong giới giải trí nhưng tôi luôn
giữ mình trong sạch, biết giữ tự trọng,
như bông hoa sen gần bùn mà chẳng hôi
tanh mùi bùn.” Tô Hi thấy mình sắp tức
chết đi được.
Khóe miệng Ôn Lệ Thâm bắt giác nở nụ
Chương 126: Mạo Phạm Phải Anh Ta Thật Không Dễ Sống
cười. “Thật sao? Cô có bằng chứng gì có
thể chứng minh cho tôi không?”
Tô Hi lập tức đặt đũa xuống, nhìn chằm
chằm Ôn Lệ Thâm: “Tôi không cần phải
chứng minh với anh. Vả lại, tôi là người
phụ nữ thế nào không liên quan gì tới
anh. Nhưng việc anh nghi ngờ nhân cách
tôi, chính là 1 hành vi vô đạo đức.”
Ôn Lệ Thâm khẽ nheo mắt nói: “Đúng là
không có liên quan gì tới tôi.”
“Đúng rồi, lần trước tôi đã thấy hết anh
rồi, cũng không phải tôi cố ý nhìn. Anh
không cần vì chuyện này mà thù ghét tôi.”
Tô Hi cảm giác câu nói lúc trước của anh
ta cơ bản chính là đề trả thù lần trước cô
đã nhìn hết của anh ta.
Chương 126: Mạo Phạm Phải Anh Ta Thật Không Dễ Sống
Khuôn mặt điển trai của Ôn Lệ Thâm
bỗng sa sầm: “Cô còn nhắc lại chuyện
này làm gì? Không phải cô luôn nhớ đến
chứ?”
“Tôi… tôi có nhớ gì đâu! Tôi sớm quên
mình đã thấy gì rồi.” Càng nói đến, trong
đầu Tô Hi lại hiện rõ ràng những gì cô đã
thấy ngày đó. Khuôn mặt cũng càng hồng
hơn.
Ôn Lệ Thâm thấy vẻ mặt đó, liền biết rằng
cô không chỉ không quên mà còn nhớ rất
rØ.
“Tốt hơn hết cô hãy quên chuyện này đi,
cũng không được kể với bát kỳ ai.” Ôn Lệ
Thâm cảnh cáo.
Chương 126: Mạo Phạm Phải Anh Ta Thật Không Dễ Sống
Tô Hi cong môi nói: “Tôi cũng muốn quên
đi. Có gì đẹp đâu chứ.”
Ôn Lệ Thâm đang vươn tay gắp thức ăn,
bỗng sững lại, mắt nhìn chằm chằm Tô
Hi: “Cô ngắm nhiều đàn ông lắm rồi nhỉ?”
Chậm chạp nhận ra bản thân đã nói sai,
Tô Hi vội lắp bắp: “Tôi…tôi…tôi ngắm bao
giờ. Tôi mới nhìn anh thôi.”
Nói xong, Tô Hi ngại muốn chết.
Khuôn mặt đẹp trai của Ôn Lệ Thâm vẫn
bình tĩnh như cũ, giống như đang nói
chuyện gì đó không liên quan tới anh,
nhưng rõ ràng họ đang nói đến 1 bộ phận
nào đó trên người anh.
Chương 126: Mạo Phạm Phải Anh Ta Thật Không Dễ Sống
“Đó là vinh hạnh của cô.” Ôn Lệ Thâm hừ
khẽ.
Tô Hi dở khóc dở cười: “Tôi có thể khônc
cần vinh hạnh này được không?”
Ôn Lệ Thâm thấy Tô Hi còn chưa ăn gì
đành phải giục: “Ăn đi!”
Tô Hi nhìn thức ăn, bỗng không có cản
giác thèm ăn. Cô không ăn thịt, nên liềr
chọn ăn rau.
Sau hơn mười phút, Tô Hi thật sự đã ăr
no, Ôn Lệ Thâm cũng không muốn ăr
thêm nữa.
“Tôi đi thanh toán.” Tô Hi đứng dậy r:
quây thu ngân. Tuy nhân viên phục vụ có
Chương 126: Mạo Phạm Phải Anh Ta Thật Không Dễ Sống
thể đến kết toán nhưng cô muốn thoát
khỏi người đàn ông này.
Tô Hi thanh toán xong thì trở về chỗ, nói
với người đàn ông ngồi đối diện: “Chiều
nay còn có việc nên tôi đi trước đây.”
“Cùng đi thôi.” Giọng nói ấm áp mà sâu
lắng của Ôn Lệ Thâm phía sau khiến cô
dừng bước.
Anh đứng dậy. Tô Hi không thấp nhưng
khi ở cạnh, cô chỉ cao đến cổ anh.
Tầng dưới trong nhà hàng, các tay săn
ảnh đã sớm rình rập, chờ đợi. Ngay khi
cánh cửa thang máy mở ra, Tô Hi và Ôn
Lệ Thâm cùng nhau bước ra.
Phóng viên nhanh tay chụp ảnh. Người
Tổng Tài Daddy Không Thể TrêuTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhHứa Tâm Duyệt vội vàng nhìn qua dì nhỏ, chỉ sợ dì nhỏ sẽ cảm thấy mãn cảm, ai biết Thiệu Cô lại cười nói: “Mẹ, con không đẹp bằng Tâm Duyệt, con là do không ai theo đuổi, dựa vào nhan sắc của Tâm Duyệt, sau này sẽ có rất nhiều người theo đuổi con bé, con bé có thể từ từ chọn!” Hứa Tâm Duyệt liền cười nói: “Tạm thời cháu vẫn chưa có ý nghĩ này.” Trong lúc nói chuyện, không biết vì sao trong đồ cô lại hiện lên gương mặt của Cố Thừa Tiêu, cô nhanh chóng lắc đầu, nghĩ đến ai cũng không thể nghĩ đến anh! Dù sao người đàn ông này cũng rất đáng ghét, rõ ràng là anh sắp ở cùng với Hứa An An rồi, mà lần trước ở trong tủ quần áo lại ăn đậu hủ của cô, sao lại có người chết tiệt như anh ta chứ? Thật hi vọng anh sẽ không truyền lại thói quen này cho con trai, đây cũng không phải là tắm gương tốt. Một lúc sau, vợ chồng Bùi Hoa đẩy cửa đi vào, Bùi phu nhân nói: “Mẹ còn đang tìm con đấy! Tâm Duyệt, sắp đến lúc bắt đầu vũ hội rồi, ba mẹ có một sắp xếp đặc biệt, cần con đồng ý.” “Sắp xếp gì… Chương 126: Mạo Phạm Phải Anh Ta Thật Không Dễ Sống“Hả… 10 lần?” Tô Hi muốn ngắt luôn. Chỉvì từ chối anh ấy một lần, mà giờ phải mờiăn 10 bữa?Đây là đạo lý gì vậy? Không hề có lí tínào!Ôn Lệ Thâm hừ khẽ nói: “Đây là cái giácủa việc cô đã lừa tôi.”“Nhưng… 10 lần thì nhiều quá. Thêm nữa,chúng ta vốn là người xa lạ, cũng khôngthể tính là tôi lừa anh. Tôi cũng bận việccủa mình. Mặc dù tôi lừa anh là khôngđúng nhưng…” Tô Hi cảm thấy thật khôngcông bằng.Chương 126: Mạo Phạm Phải Anh Ta Thật Không Dễ SốngÔn Lệ Thâm chăm chú nhìn cô giải thích,ánh mắt bình thản: “Nếu cô cảm thấy lừatôi là chuyện nhỏ, vậy cô sai rồi. Dám bàytrò lừa gạt ngay trước mặt tôi, chính làchuyện vô cùng nghiêm trọng.”Tô Hi chết lặng. Cô cắn môi nói: “Nhưng…tôi và anh cũng không có quan hệ gì. Saoanh nghiêm túc vậy làm gì?”Nghe những lời này, khuôn mặt đẹp traicủa Ôn Lệ Thâm bỗng u ám: “Hay là cônghĩ cái giá đó còn nhỏ? Cô muốn tôi tăngthêm trừng phạt?”Tô Hi vội nuốt nước bọt: “Cái gì mà tăngthêm trừng phạt…”Ôn Lệ Thâm hừ lạnh một tiếng: “Tôi cóChương 126: Mạo Phạm Phải Anh Ta Thật Không Dễ Sống\, thể trực tiếp “phong sát” cô, khiến cô r:a khỏi giới giải trí.”yà_ Tô Hi nghẹn họng nhìn trân trối. Mặc dcô không biết thân phận thực sự củngười đàn ông này nhưng cô có linh cảimạnh mẽ rằng, anh ta có thể làm việc nàyO“Đừng… đừng..đừng..10 lần đúnkhông? Tôi mòi…tôi mời anh là được mài Tô Hi sắp phát điên rồi, sao anh ta lại cœthể nghĩ đến việc phong sát cô cơ chứ?Người đàn ông này thật quá đáng sợ.g Thấy vẻ mặt hốt hoảng của cô, Ôn LThâm dường như lại thấy thú vị: “Cô s:rồi?”“Sợ, tất nhiên là tôi sợ.” Tô Hi khôngChương 126: Mạo Phạm Phải Anh Ta Thật Không Dễ Sốngkhách khí thừa nhận.Lúc này Ôn Lệ Thâm đã hài lòng. Anhcầm chặt cốc uống trà. Cùng lúc đó, nhânviên phục vụ đây xe chở đồ ăn tới, bàycác món họ đã gọi lên bàn.Nhưng trong mắt Tô Hi, các món ăn đầyđủ hương vị trên bàn dường như khôngcòn hấp dẫn nữa. Cô chỉ nhìn chằm chằmngười đàn ông ngồi đối diện, dường nhưcó thể nhìn xuyên qua anh ta. Người đànông có thực lực mạnh mẽ này ở đâu ravậy?Có thể phong sát cô chắc chắn phải làngười có địa vị rất cao, nhưng rõ ràng anhta còn rất trẻ.“Cô nhìn đủ chưa?” Ôn Lệ Thâm thanhChương 126: Mạo Phạm Phải Anh Ta Thật Không Dễ Sốngnhã gắp thức ăn đưa vào miệng, liếc nhìncô.Tô Hi vội đỏ mặt, thu tầm mắt. Anh ta nghĩđi đâu vậy chứ? Lẽ nào anh ta cho rằngcô nhìn, là vì anh ta đẹp trai sao?Được rồi, anh ta đẹp trai. Nhưng giờ Tô Hichỉ cảm thấy anh ta giống một con ác quỷđội lốt thiên thần. Bản chất anh ta quá xáuxa.Chủ đề nói chuyện đến đây kết thúc, bầukhông khí có chút ngột ngạt. Tô Hi cảmgiác mình như gặp quỷ rồi.Vô duyên vô cớ phải mời thêm anh ta ăn10 bữa. Người đàn ông này muốn khiếncô phá sản à?Chương 126: Mạo Phạm Phải Anh Ta Thật Không Dễ SốngÔn Lệ Thâm quan sát biểu cảm phongphú của cô gái trước mặt, có lúc thấtvọng, buồn phiền, có lúc cắn môi, lại cólúc lén nhìn anh. Anh bỗng thấy hứng thúvới cô gái này. Cô thú vị hơn anh nghĩ.“Viên đá quý kia trả lại chưa?” Ôn LệThâm tò mò hỏi.“Tối đó tôi đã trả lại, nếu không tôi liền trởthành kẻ trộm rồi.” Tô Hi nói.“Là một nghệ sĩ, cô có khả năng kiềm chếbản thân không?” Ôn Lệ Thâm lại hỏi.Tô Hi chớp mắt: “Anh muốn nói đến khíacạnh nào?”“Sự cám dỗ của danh tiếng. Nghệ sĩ kiếmChương 126: Mạo Phạm Phải Anh Ta Thật Không Dễ Sốngtiền nhanh, ngoài tiền đóng kịch, còn córất nhiều cách kiếm tiền. Cô có đượcnhững đàn chị truyền cách kiếm tiềnnhanh mà dễ nhất chưa?” Ôn Lệ Thâmnhẹ hỏi.Ngay lập tức, Tô Hi tức giận vì cảm thấybị lăng nhục, vấy bản. Lẽ nào người đànông này đang nghĩ cô ngoài diễn xuất cònbán thân?“Thưa ngài, xin ngài đừng suy nghĩ sailệch về người khác như vậy. Mặc dù tôi là1 nghệ sĩ trong giới giải trí nhưng tôi luôngiữ mình trong sạch, biết giữ tự trọng,như bông hoa sen gần bùn mà chẳng hôitanh mùi bùn.” Tô Hi thấy mình sắp tứcchết đi được.Khóe miệng Ôn Lệ Thâm bắt giác nở nụChương 126: Mạo Phạm Phải Anh Ta Thật Không Dễ Sốngcười. “Thật sao? Cô có bằng chứng gì cóthể chứng minh cho tôi không?”Tô Hi lập tức đặt đũa xuống, nhìn chằmchằm Ôn Lệ Thâm: “Tôi không cần phảichứng minh với anh. Vả lại, tôi là ngườiphụ nữ thế nào không liên quan gì tớianh. Nhưng việc anh nghi ngờ nhân cáchtôi, chính là 1 hành vi vô đạo đức.”Ôn Lệ Thâm khẽ nheo mắt nói: “Đúng làkhông có liên quan gì tới tôi.”“Đúng rồi, lần trước tôi đã thấy hết anhrồi, cũng không phải tôi cố ý nhìn. Anhkhông cần vì chuyện này mà thù ghét tôi.”Tô Hi cảm giác câu nói lúc trước của anhta cơ bản chính là đề trả thù lần trước côđã nhìn hết của anh ta.Chương 126: Mạo Phạm Phải Anh Ta Thật Không Dễ SốngKhuôn mặt điển trai của Ôn Lệ Thâmbỗng sa sầm: “Cô còn nhắc lại chuyệnnày làm gì? Không phải cô luôn nhớ đếnchứ?”“Tôi… tôi có nhớ gì đâu! Tôi sớm quênmình đã thấy gì rồi.” Càng nói đến, trongđầu Tô Hi lại hiện rõ ràng những gì cô đãthấy ngày đó. Khuôn mặt cũng càng hồnghơn.Ôn Lệ Thâm thấy vẻ mặt đó, liền biết rằngcô không chỉ không quên mà còn nhớ rấtrØ.“Tốt hơn hết cô hãy quên chuyện này đi,cũng không được kể với bát kỳ ai.” Ôn LệThâm cảnh cáo.Chương 126: Mạo Phạm Phải Anh Ta Thật Không Dễ SốngTô Hi cong môi nói: “Tôi cũng muốn quênđi. Có gì đẹp đâu chứ.”Ôn Lệ Thâm đang vươn tay gắp thức ăn,bỗng sững lại, mắt nhìn chằm chằm TôHi: “Cô ngắm nhiều đàn ông lắm rồi nhỉ?”Chậm chạp nhận ra bản thân đã nói sai,Tô Hi vội lắp bắp: “Tôi…tôi…tôi ngắm baogiờ. Tôi mới nhìn anh thôi.”Nói xong, Tô Hi ngại muốn chết.Khuôn mặt đẹp trai của Ôn Lệ Thâm vẫnbình tĩnh như cũ, giống như đang nóichuyện gì đó không liên quan tới anh,nhưng rõ ràng họ đang nói đến 1 bộ phậnnào đó trên người anh.Chương 126: Mạo Phạm Phải Anh Ta Thật Không Dễ Sống“Đó là vinh hạnh của cô.” Ôn Lệ Thâm hừkhẽ.Tô Hi dở khóc dở cười: “Tôi có thể khônccần vinh hạnh này được không?”Ôn Lệ Thâm thấy Tô Hi còn chưa ăn gìđành phải giục: “Ăn đi!”Tô Hi nhìn thức ăn, bỗng không có cảngiác thèm ăn. Cô không ăn thịt, nên liềrchọn ăn rau.Sau hơn mười phút, Tô Hi thật sự đã ărno, Ôn Lệ Thâm cũng không muốn ărthêm nữa.“Tôi đi thanh toán.” Tô Hi đứng dậy r:quây thu ngân. Tuy nhân viên phục vụ cóChương 126: Mạo Phạm Phải Anh Ta Thật Không Dễ Sốngthể đến kết toán nhưng cô muốn thoátkhỏi người đàn ông này.Tô Hi thanh toán xong thì trở về chỗ, nóivới người đàn ông ngồi đối diện: “Chiềunay còn có việc nên tôi đi trước đây.”“Cùng đi thôi.” Giọng nói ấm áp mà sâulắng của Ôn Lệ Thâm phía sau khiến côdừng bước.Anh đứng dậy. Tô Hi không thấp nhưngkhi ở cạnh, cô chỉ cao đến cổ anh.Tầng dưới trong nhà hàng, các tay sănảnh đã sớm rình rập, chờ đợi. Ngay khicánh cửa thang máy mở ra, Tô Hi và ÔnLệ Thâm cùng nhau bước ra.Phóng viên nhanh tay chụp ảnh. Người