Hứa Tâm Duyệt vội vàng nhìn qua dì nhỏ, chỉ sợ dì nhỏ sẽ cảm thấy mãn cảm, ai biết Thiệu Cô lại cười nói: “Mẹ, con không đẹp bằng Tâm Duyệt, con là do không ai theo đuổi, dựa vào nhan sắc của Tâm Duyệt, sau này sẽ có rất nhiều người theo đuổi con bé, con bé có thể từ từ chọn!” Hứa Tâm Duyệt liền cười nói: “Tạm thời cháu vẫn chưa có ý nghĩ này.” Trong lúc nói chuyện, không biết vì sao trong đồ cô lại hiện lên gương mặt của Cố Thừa Tiêu, cô nhanh chóng lắc đầu, nghĩ đến ai cũng không thể nghĩ đến anh! Dù sao người đàn ông này cũng rất đáng ghét, rõ ràng là anh sắp ở cùng với Hứa An An rồi, mà lần trước ở trong tủ quần áo lại ăn đậu hủ của cô, sao lại có người chết tiệt như anh ta chứ? Thật hi vọng anh sẽ không truyền lại thói quen này cho con trai, đây cũng không phải là tắm gương tốt. Một lúc sau, vợ chồng Bùi Hoa đẩy cửa đi vào, Bùi phu nhân nói: “Mẹ còn đang tìm con đấy! Tâm Duyệt, sắp đến lúc bắt đầu vũ hội rồi, ba mẹ có một sắp xếp đặc biệt, cần con đồng ý.” “Sắp xếp gì…
Chương 151
Tổng Tài Daddy Không Thể TrêuTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhHứa Tâm Duyệt vội vàng nhìn qua dì nhỏ, chỉ sợ dì nhỏ sẽ cảm thấy mãn cảm, ai biết Thiệu Cô lại cười nói: “Mẹ, con không đẹp bằng Tâm Duyệt, con là do không ai theo đuổi, dựa vào nhan sắc của Tâm Duyệt, sau này sẽ có rất nhiều người theo đuổi con bé, con bé có thể từ từ chọn!” Hứa Tâm Duyệt liền cười nói: “Tạm thời cháu vẫn chưa có ý nghĩ này.” Trong lúc nói chuyện, không biết vì sao trong đồ cô lại hiện lên gương mặt của Cố Thừa Tiêu, cô nhanh chóng lắc đầu, nghĩ đến ai cũng không thể nghĩ đến anh! Dù sao người đàn ông này cũng rất đáng ghét, rõ ràng là anh sắp ở cùng với Hứa An An rồi, mà lần trước ở trong tủ quần áo lại ăn đậu hủ của cô, sao lại có người chết tiệt như anh ta chứ? Thật hi vọng anh sẽ không truyền lại thói quen này cho con trai, đây cũng không phải là tắm gương tốt. Một lúc sau, vợ chồng Bùi Hoa đẩy cửa đi vào, Bùi phu nhân nói: “Mẹ còn đang tìm con đấy! Tâm Duyệt, sắp đến lúc bắt đầu vũ hội rồi, ba mẹ có một sắp xếp đặc biệt, cần con đồng ý.” “Sắp xếp gì… Chương 151: Tô Hi SayChẳng lẽ cuộc sống riêng tư bên ngoàicủa cô con gái nhỏ thực sự loạn như vậysao?“Mẹ! Em gái là người như thế nào chẳnglẽ cha mẹ lại không biết sao? Ở bên trongngành giải trí có rất nhiều điều đều là tinđồn thất thiệt không phải sự thật.” TôThắm giải thích thay cô.“Hừ! Không nên làm việc trong giới điệnảnh, như vậy thực sự không tốt cho danhtiếng của bản thân! Con cũng biết đấy,nếp sống của cái ngành nghề này càngngày càng xấu.” Ánh mắt cha Tô lập tức lộra vẻ không hài lòng.Trái tim Tô Hi khẽ nhảy dựng lên, ở bênngoài cô là nữ minh tinh đang lên, ở nhàcô chỉ là vật trong suốt.“Cha, mẹ, con sẽ chú ý!” Tô Hi ngoanngoãn trả lời.Tô phu nhân nhìn đứa con gái nhỏ củamình và nói: “Hi Hi, mẹ và cha con muốnsớm gả con cho một nhà nào đó, con cứyên tâm kết hôn, đừng lộ diện ra ngoàinữa.Tô Hi đang ăn cơm mà đơ người ra,hoảng hốt ngắng đầu lên nói: “Á! Cha, mẹ,con vẫn chưa có ý định muốn kết hôn.”“Tóm lại, cha và mẹ của con sẽ chọn chocon vài chàng trai khá tốt, con đi gặp mặttìm hiểu một chút, bây giờ thì không đếnlượt con đi chọn người khác đâu.”“Cha… Con không muốn đi xem mắt, concũng không muốn kết hôn, bây giờ conđang rất tốt.” Tô Hi đặt đũa xuống: “Conno rồi, con đi trước đây ạ.”Tô Hi cầm lấy túi bước nhanh đi ra ngoài,phía sau Tô Thắm đuổi theo cô: “Tiểu Hi,chờ một chút.”Tô Hi đứng dưới ánh đèn cũng đã khócthút thít, Tô Thắm nhẹ nhàng võ võ vai cô:“Em đừng trách cha mẹ, họ nghĩ như vậylà tốt cho em, nhưng chị ủng hộ công việccủa em, đừng lo lắng! Chị sẽ cố thuyếtphục cha mẹ.”“Chị, chị là niềm tự hào của họ, khôngphải là em, em chỉ là người làm mắt mặthọ thôi.” Tô Hi ôm chặt chị gái, cô thật sựuất ức, cô chỉ là đuổi theo ước mơ củabản thân mà đi ngược với mong đợi củagia đình mà thôi.Tô Thắm vươn tay vỗ vỗ cô: “Được rồi, sẽkhông có ai cảm thấy xấu hồ vì em cả. Chịtin em, phim mà em đóng, chị đều sẽ đixem. Chỉ là tư tưởng của cha mẹ quá bảothủ mà thôi.”“Vâng!” Tô Hi gật đầu rồi cất bước đi vềhướng xe của mình.Phía sau, Tô Thắm nhìn cô khẽ thở dài.Xe của Tô Hi chạy thẳng vào màn đêmthế nhưng nước mắt vẫn nhòe nhoẹt khắpmặt, cuối cùng cô dừng lại bên lề đườnggục đầu trên tay lái khóc một hồi, khócxong cô mới tiếp tục lái xe quay về nhà.Cô gọi cho trợ lý Tiểu Mễ mua cho cô ít đồăn nhanh về nhà, với thân phận của côcho dù có phải chịu ủy khuất, cô cũng chỉcó thể dành phần lớn thời gian của mìnhở nhà, làm một người của công chúng, tựdo của cô bị hạn ché.Nếu cô ra ngoài mà không có vệ sĩ hay trợlý, thì rất dễ dàng bị bao vây.Tô Hi ăn xong đồ ăn nhanh mà Tiểu Mễgọi cho cô, cô liền bảo Tiểu Mễ đi vềtrước, muốn một mình yên tính, nhưng côphiền muộn quá muốn uống một chút gìđó, mở tủ lạnh ra thì thấy có vài chai biamua lần trước chưa dùng.Bây giờ cô rất muốn uống nó.Tô Hi cũng dùng nó để tập uống rượu, vìcô ấy phải đi xã giao, và cô cũng không hyvọng tửu lượng của mình không tốt.Tô Hi lấy cả 4 lon đặt lên bàn, cô mở cả 4chai ra, rồi uống cạn từng chai, hết chainày đến chai khác, nghĩ đến sự nghiêmkhắc của ba mẹ mà không thể nào hiểunổi, thực sự cảm thấy bản thân phải chịunhiều ủy khuất.Trong nháy mắt, Tô Hi đã uống hết bachai, no căng cả bụng, cảm thấy không ổnnên đứng dậy đi vào toilet, nào ngờ cả cơthể cô run run loạng choạng trên ghế sôpha, cô bò dậy tìm đến toilet.Đi vệ sinh xong, cô lại nằm trên sô pha,đầu óc đã say choáng váng, lại uống mộthơi cạn sạch, cô cầm điện thoại lên địnhgọi cho Tiểu Mễ đến chăm sóc.Cô liếc mắt đảo qua dãy số, đột nhiên,hình như lướt qua tên của một người, côquay lên lần nữa thì thấy cái tên của ÔnLê Thâm.Cô không khỏi nghĩ đến chuyện anh ta đãxóa hết tin đồn, lúc đầu cô còn có chút tứcgiận, nhưng bây giờ đang say thì làm saocòn có lý trí được?Cô hừ một tiếng, sau đó bám điện thoạicho Ôn Lê Thâm, định chất vấn anh vàicâu, đồng thời cũng muốn hủy luôn 10 cáibữa ăn kia.Ôn Lệ Thâm lúc này đang trên đường từcông ty về nhà, trong xe Rolls-Royce yêntính vang lên nhạc nhẹ, thân hình mảnhkhảnh ngồi ở ghề lái, tận hưởng cảm giácthoải mái về nhà vào ban đêm.Đột nhiên, điện thoại di động của anhvang lên.Ôn Lệ Thâm cầm lên nhìn thoáng qua, cáitên trên đó khiến anh hơi nhíu mày, sauđó, anh bấm tai nghe Bluetooth bên tai trảlời.“Alol” Giọng anh vang lên trong chiếc xeyên tĩnh, lộ ra vẻ trầm thấp.Đầu bên kia điện thoại, một giọng nữ sayrượu gọi tên anh: “Ôn Lệ Thâm, tôi biếtanh đương nhiên không thích dính dángđến người con gái như tôi, vậy anh vì cáigì còn muốn tôi mời đi ăn mười bữa ănnữa…Tôi nói cho anh biết nha! Tôi khôngmời nữa… Tôi sẽ không bao giờ mời anhđi ăn nữa.”Ôn Lệ Thâm đương nhiên nghe ra giọngnói say xỉn của cô, liền nhíu chặt mày: “Côuống rượu?”“Anh quản tôi, tôi nói cho anh biết, tôi sẽkhông mời anh đi ăn nữa đâu.” Tô Hi ởđầu dây bên kia khẽ nói.“Cô đang ở đâu?” Ôn Lệ Thâm hỏi.“Tôi ở nhàI Làm cái gì! Anh hỏi tôi ở đâuđể làm gì! Tôi không có quan hệ gì vớianh, tại sao lại xóa tin tức đó đi? Cóscandal với tôi, anh cảm thấy mắt mặt lắmsao? Nếu anh đã cao quý như vậy…vậyanh…vậy anh đừng có làm phiền đến tôinữa, tôi cũng không có thèm… tôi nóixong rồi…chào.”Nói xong, hình như cô quên tắt điện thoại,ngay sau đó, trong điện thoại truyền đếntiếng rơi đồ vật.Ôn Lệ Thâm nghe thanh âm này, đáy mắthiện lên sự lo lắng, người phụ nữ này mộtmình một người ở nhà? Còn uống sayđến mức không biết gì?Người say thì vô cùng nguy hiểm!Ôn Lệ Thâm lập tức bấm điện thoại củatrợ lý Lý Uy: “Tra cho tôi địa chỉ của nghệsĩ Tô Hi, ngay lập tức.”Lý Uy bên kia đơ một vài giây, nhưng vẫnrất nhanh đáp: “Vâng!”Một lúc sau, có tin nhắn của Lý Uy đếnđiện thoại di động của Ôn Lệ Thâm, anhcầm lên nhìn, lập tức chuyển hướng đithẳng đến nhà của Tô Hi.Thật ra Tô Hi không có ngã, chỉ là khi côvươn tay đặt điện thoại di động lên bàn thìđập vào chai rượu bên cạnh, khiến chairượu rơi trên mặt đất vang lên một tiếng.Tô Hi nghe điện thoại xong, đột nhiên tỉnhtáo trở lại, vừa rồi nghĩ đến việc mắngchửi người trên điện thoại, cô lập tức lấytay che mặt. Trời ạ! Cô bị điên rồi, sao lạigọi điện thoại cho anh ta?Mắt mặt quá đi, nói xong Tô Hi vội tỉnh táotrở lại, cô không muốn biến mình thànhmột kẻ say xỉn, bởi vì sự thất vọng củacha dành cho cô khiến cô phải trở thànhmột đứa con gái ngoan.Tô Hi vừa đi, cơ thể không ổn định quỳrạp trên mặt đắt, tinh thần chắn động, bắtgiác đụng phải góc bàn.“A…” Cô phát ra tiếng kêu nhẹ, trán côkhông may đụng trúng góc nhỏ của cáibàn, lập tức có vết nhỏ phun ra máu, đauđến chết đi sống lại.Sao cô xui xẻo thế!
Chương 151: Tô Hi Say
Chẳng lẽ cuộc sống riêng tư bên ngoài
của cô con gái nhỏ thực sự loạn như vậy
sao?
“Mẹ! Em gái là người như thế nào chẳng
lẽ cha mẹ lại không biết sao? Ở bên trong
ngành giải trí có rất nhiều điều đều là tin
đồn thất thiệt không phải sự thật.” Tô
Thắm giải thích thay cô.
“Hừ! Không nên làm việc trong giới điện
ảnh, như vậy thực sự không tốt cho danh
tiếng của bản thân! Con cũng biết đấy,
nếp sống của cái ngành nghề này càng
ngày càng xấu.” Ánh mắt cha Tô lập tức lộ
ra vẻ không hài lòng.
Trái tim Tô Hi khẽ nhảy dựng lên, ở bên
ngoài cô là nữ minh tinh đang lên, ở nhà
cô chỉ là vật trong suốt.
“Cha, mẹ, con sẽ chú ý!” Tô Hi ngoan
ngoãn trả lời.
Tô phu nhân nhìn đứa con gái nhỏ của
mình và nói: “Hi Hi, mẹ và cha con muốn
sớm gả con cho một nhà nào đó, con cứ
yên tâm kết hôn, đừng lộ diện ra ngoài
nữa.
Tô Hi đang ăn cơm mà đơ người ra,
hoảng hốt ngắng đầu lên nói: “Á! Cha, mẹ,
con vẫn chưa có ý định muốn kết hôn.”
“Tóm lại, cha và mẹ của con sẽ chọn cho
con vài chàng trai khá tốt, con đi gặp mặt
tìm hiểu một chút, bây giờ thì không đến
lượt con đi chọn người khác đâu.”
“Cha… Con không muốn đi xem mắt, con
cũng không muốn kết hôn, bây giờ con
đang rất tốt.” Tô Hi đặt đũa xuống: “Con
no rồi, con đi trước đây ạ.”
Tô Hi cầm lấy túi bước nhanh đi ra ngoài,
phía sau Tô Thắm đuổi theo cô: “Tiểu Hi,
chờ một chút.”
Tô Hi đứng dưới ánh đèn cũng đã khóc
thút thít, Tô Thắm nhẹ nhàng võ võ vai cô:
“Em đừng trách cha mẹ, họ nghĩ như vậy
là tốt cho em, nhưng chị ủng hộ công việc
của em, đừng lo lắng! Chị sẽ cố thuyết
phục cha mẹ.”
“Chị, chị là niềm tự hào của họ, không
phải là em, em chỉ là người làm mắt mặt
họ thôi.” Tô Hi ôm chặt chị gái, cô thật sự
uất ức, cô chỉ là đuổi theo ước mơ của
bản thân mà đi ngược với mong đợi của
gia đình mà thôi.
Tô Thắm vươn tay vỗ vỗ cô: “Được rồi, sẽ
không có ai cảm thấy xấu hồ vì em cả. Chị
tin em, phim mà em đóng, chị đều sẽ đi
xem. Chỉ là tư tưởng của cha mẹ quá bảo
thủ mà thôi.”
“Vâng!” Tô Hi gật đầu rồi cất bước đi về
hướng xe của mình.
Phía sau, Tô Thắm nhìn cô khẽ thở dài.
Xe của Tô Hi chạy thẳng vào màn đêm
thế nhưng nước mắt vẫn nhòe nhoẹt khắp
mặt, cuối cùng cô dừng lại bên lề đường
gục đầu trên tay lái khóc một hồi, khóc
xong cô mới tiếp tục lái xe quay về nhà.
Cô gọi cho trợ lý Tiểu Mễ mua cho cô ít đồ
ăn nhanh về nhà, với thân phận của cô
cho dù có phải chịu ủy khuất, cô cũng chỉ
có thể dành phần lớn thời gian của mình
ở nhà, làm một người của công chúng, tự
do của cô bị hạn ché.
Nếu cô ra ngoài mà không có vệ sĩ hay trợ
lý, thì rất dễ dàng bị bao vây.
Tô Hi ăn xong đồ ăn nhanh mà Tiểu Mễ
gọi cho cô, cô liền bảo Tiểu Mễ đi về
trước, muốn một mình yên tính, nhưng cô
phiền muộn quá muốn uống một chút gì
đó, mở tủ lạnh ra thì thấy có vài chai bia
mua lần trước chưa dùng.
Bây giờ cô rất muốn uống nó.
Tô Hi cũng dùng nó để tập uống rượu, vì
cô ấy phải đi xã giao, và cô cũng không hy
vọng tửu lượng của mình không tốt.
Tô Hi lấy cả 4 lon đặt lên bàn, cô mở cả 4
chai ra, rồi uống cạn từng chai, hết chai
này đến chai khác, nghĩ đến sự nghiêm
khắc của ba mẹ mà không thể nào hiểu
nổi, thực sự cảm thấy bản thân phải chịu
nhiều ủy khuất.
Trong nháy mắt, Tô Hi đã uống hết ba
chai, no căng cả bụng, cảm thấy không ổn
nên đứng dậy đi vào toilet, nào ngờ cả cơ
thể cô run run loạng choạng trên ghế sô
pha, cô bò dậy tìm đến toilet.
Đi vệ sinh xong, cô lại nằm trên sô pha,
đầu óc đã say choáng váng, lại uống một
hơi cạn sạch, cô cầm điện thoại lên định
gọi cho Tiểu Mễ đến chăm sóc.
Cô liếc mắt đảo qua dãy số, đột nhiên,
hình như lướt qua tên của một người, cô
quay lên lần nữa thì thấy cái tên của Ôn
Lê Thâm.
Cô không khỏi nghĩ đến chuyện anh ta đã
xóa hết tin đồn, lúc đầu cô còn có chút tức
giận, nhưng bây giờ đang say thì làm sao
còn có lý trí được?
Cô hừ một tiếng, sau đó bám điện thoại
cho Ôn Lê Thâm, định chất vấn anh vài
câu, đồng thời cũng muốn hủy luôn 10 cái
bữa ăn kia.
Ôn Lệ Thâm lúc này đang trên đường từ
công ty về nhà, trong xe Rolls-Royce yên
tính vang lên nhạc nhẹ, thân hình mảnh
khảnh ngồi ở ghề lái, tận hưởng cảm giác
thoải mái về nhà vào ban đêm.
Đột nhiên, điện thoại di động của anh
vang lên.
Ôn Lệ Thâm cầm lên nhìn thoáng qua, cái
tên trên đó khiến anh hơi nhíu mày, sau
đó, anh bấm tai nghe Bluetooth bên tai trả
lời.
“Alol” Giọng anh vang lên trong chiếc xe
yên tĩnh, lộ ra vẻ trầm thấp.
Đầu bên kia điện thoại, một giọng nữ say
rượu gọi tên anh: “Ôn Lệ Thâm, tôi biết
anh đương nhiên không thích dính dáng
đến người con gái như tôi, vậy anh vì cái
gì còn muốn tôi mời đi ăn mười bữa ăn
nữa…Tôi nói cho anh biết nha! Tôi không
mời nữa… Tôi sẽ không bao giờ mời anh
đi ăn nữa.”
Ôn Lệ Thâm đương nhiên nghe ra giọng
nói say xỉn của cô, liền nhíu chặt mày: “Cô
uống rượu?”
“Anh quản tôi, tôi nói cho anh biết, tôi sẽ
không mời anh đi ăn nữa đâu.” Tô Hi ở
đầu dây bên kia khẽ nói.
“Cô đang ở đâu?” Ôn Lệ Thâm hỏi.
“Tôi ở nhàI Làm cái gì! Anh hỏi tôi ở đâu
để làm gì! Tôi không có quan hệ gì với
anh, tại sao lại xóa tin tức đó đi? Có
scandal với tôi, anh cảm thấy mắt mặt lắm
sao? Nếu anh đã cao quý như vậy…vậy
anh…vậy anh đừng có làm phiền đến tôi
nữa, tôi cũng không có thèm… tôi nói
xong rồi…chào.”
Nói xong, hình như cô quên tắt điện thoại,
ngay sau đó, trong điện thoại truyền đến
tiếng rơi đồ vật.
Ôn Lệ Thâm nghe thanh âm này, đáy mắt
hiện lên sự lo lắng, người phụ nữ này một
mình một người ở nhà? Còn uống say
đến mức không biết gì?
Người say thì vô cùng nguy hiểm!
Ôn Lệ Thâm lập tức bấm điện thoại của
trợ lý Lý Uy: “Tra cho tôi địa chỉ của nghệ
sĩ Tô Hi, ngay lập tức.”
Lý Uy bên kia đơ một vài giây, nhưng vẫn
rất nhanh đáp: “Vâng!”
Một lúc sau, có tin nhắn của Lý Uy đến
điện thoại di động của Ôn Lệ Thâm, anh
cầm lên nhìn, lập tức chuyển hướng đi
thẳng đến nhà của Tô Hi.
Thật ra Tô Hi không có ngã, chỉ là khi cô
vươn tay đặt điện thoại di động lên bàn thì
đập vào chai rượu bên cạnh, khiến chai
rượu rơi trên mặt đất vang lên một tiếng.
Tô Hi nghe điện thoại xong, đột nhiên tỉnh
táo trở lại, vừa rồi nghĩ đến việc mắng
chửi người trên điện thoại, cô lập tức lấy
tay che mặt. Trời ạ! Cô bị điên rồi, sao lại
gọi điện thoại cho anh ta?
Mắt mặt quá đi, nói xong Tô Hi vội tỉnh táo
trở lại, cô không muốn biến mình thành
một kẻ say xỉn, bởi vì sự thất vọng của
cha dành cho cô khiến cô phải trở thành
một đứa con gái ngoan.
Tô Hi vừa đi, cơ thể không ổn định quỳ
rạp trên mặt đắt, tinh thần chắn động, bắt
giác đụng phải góc bàn.
“A…” Cô phát ra tiếng kêu nhẹ, trán cô
không may đụng trúng góc nhỏ của cái
bàn, lập tức có vết nhỏ phun ra máu, đau
đến chết đi sống lại.
Sao cô xui xẻo thế!
Tổng Tài Daddy Không Thể TrêuTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhHứa Tâm Duyệt vội vàng nhìn qua dì nhỏ, chỉ sợ dì nhỏ sẽ cảm thấy mãn cảm, ai biết Thiệu Cô lại cười nói: “Mẹ, con không đẹp bằng Tâm Duyệt, con là do không ai theo đuổi, dựa vào nhan sắc của Tâm Duyệt, sau này sẽ có rất nhiều người theo đuổi con bé, con bé có thể từ từ chọn!” Hứa Tâm Duyệt liền cười nói: “Tạm thời cháu vẫn chưa có ý nghĩ này.” Trong lúc nói chuyện, không biết vì sao trong đồ cô lại hiện lên gương mặt của Cố Thừa Tiêu, cô nhanh chóng lắc đầu, nghĩ đến ai cũng không thể nghĩ đến anh! Dù sao người đàn ông này cũng rất đáng ghét, rõ ràng là anh sắp ở cùng với Hứa An An rồi, mà lần trước ở trong tủ quần áo lại ăn đậu hủ của cô, sao lại có người chết tiệt như anh ta chứ? Thật hi vọng anh sẽ không truyền lại thói quen này cho con trai, đây cũng không phải là tắm gương tốt. Một lúc sau, vợ chồng Bùi Hoa đẩy cửa đi vào, Bùi phu nhân nói: “Mẹ còn đang tìm con đấy! Tâm Duyệt, sắp đến lúc bắt đầu vũ hội rồi, ba mẹ có một sắp xếp đặc biệt, cần con đồng ý.” “Sắp xếp gì… Chương 151: Tô Hi SayChẳng lẽ cuộc sống riêng tư bên ngoàicủa cô con gái nhỏ thực sự loạn như vậysao?“Mẹ! Em gái là người như thế nào chẳnglẽ cha mẹ lại không biết sao? Ở bên trongngành giải trí có rất nhiều điều đều là tinđồn thất thiệt không phải sự thật.” TôThắm giải thích thay cô.“Hừ! Không nên làm việc trong giới điệnảnh, như vậy thực sự không tốt cho danhtiếng của bản thân! Con cũng biết đấy,nếp sống của cái ngành nghề này càngngày càng xấu.” Ánh mắt cha Tô lập tức lộra vẻ không hài lòng.Trái tim Tô Hi khẽ nhảy dựng lên, ở bênngoài cô là nữ minh tinh đang lên, ở nhàcô chỉ là vật trong suốt.“Cha, mẹ, con sẽ chú ý!” Tô Hi ngoanngoãn trả lời.Tô phu nhân nhìn đứa con gái nhỏ củamình và nói: “Hi Hi, mẹ và cha con muốnsớm gả con cho một nhà nào đó, con cứyên tâm kết hôn, đừng lộ diện ra ngoàinữa.Tô Hi đang ăn cơm mà đơ người ra,hoảng hốt ngắng đầu lên nói: “Á! Cha, mẹ,con vẫn chưa có ý định muốn kết hôn.”“Tóm lại, cha và mẹ của con sẽ chọn chocon vài chàng trai khá tốt, con đi gặp mặttìm hiểu một chút, bây giờ thì không đếnlượt con đi chọn người khác đâu.”“Cha… Con không muốn đi xem mắt, concũng không muốn kết hôn, bây giờ conđang rất tốt.” Tô Hi đặt đũa xuống: “Conno rồi, con đi trước đây ạ.”Tô Hi cầm lấy túi bước nhanh đi ra ngoài,phía sau Tô Thắm đuổi theo cô: “Tiểu Hi,chờ một chút.”Tô Hi đứng dưới ánh đèn cũng đã khócthút thít, Tô Thắm nhẹ nhàng võ võ vai cô:“Em đừng trách cha mẹ, họ nghĩ như vậylà tốt cho em, nhưng chị ủng hộ công việccủa em, đừng lo lắng! Chị sẽ cố thuyếtphục cha mẹ.”“Chị, chị là niềm tự hào của họ, khôngphải là em, em chỉ là người làm mắt mặthọ thôi.” Tô Hi ôm chặt chị gái, cô thật sựuất ức, cô chỉ là đuổi theo ước mơ củabản thân mà đi ngược với mong đợi củagia đình mà thôi.Tô Thắm vươn tay vỗ vỗ cô: “Được rồi, sẽkhông có ai cảm thấy xấu hồ vì em cả. Chịtin em, phim mà em đóng, chị đều sẽ đixem. Chỉ là tư tưởng của cha mẹ quá bảothủ mà thôi.”“Vâng!” Tô Hi gật đầu rồi cất bước đi vềhướng xe của mình.Phía sau, Tô Thắm nhìn cô khẽ thở dài.Xe của Tô Hi chạy thẳng vào màn đêmthế nhưng nước mắt vẫn nhòe nhoẹt khắpmặt, cuối cùng cô dừng lại bên lề đườnggục đầu trên tay lái khóc một hồi, khócxong cô mới tiếp tục lái xe quay về nhà.Cô gọi cho trợ lý Tiểu Mễ mua cho cô ít đồăn nhanh về nhà, với thân phận của côcho dù có phải chịu ủy khuất, cô cũng chỉcó thể dành phần lớn thời gian của mìnhở nhà, làm một người của công chúng, tựdo của cô bị hạn ché.Nếu cô ra ngoài mà không có vệ sĩ hay trợlý, thì rất dễ dàng bị bao vây.Tô Hi ăn xong đồ ăn nhanh mà Tiểu Mễgọi cho cô, cô liền bảo Tiểu Mễ đi vềtrước, muốn một mình yên tính, nhưng côphiền muộn quá muốn uống một chút gìđó, mở tủ lạnh ra thì thấy có vài chai biamua lần trước chưa dùng.Bây giờ cô rất muốn uống nó.Tô Hi cũng dùng nó để tập uống rượu, vìcô ấy phải đi xã giao, và cô cũng không hyvọng tửu lượng của mình không tốt.Tô Hi lấy cả 4 lon đặt lên bàn, cô mở cả 4chai ra, rồi uống cạn từng chai, hết chainày đến chai khác, nghĩ đến sự nghiêmkhắc của ba mẹ mà không thể nào hiểunổi, thực sự cảm thấy bản thân phải chịunhiều ủy khuất.Trong nháy mắt, Tô Hi đã uống hết bachai, no căng cả bụng, cảm thấy không ổnnên đứng dậy đi vào toilet, nào ngờ cả cơthể cô run run loạng choạng trên ghế sôpha, cô bò dậy tìm đến toilet.Đi vệ sinh xong, cô lại nằm trên sô pha,đầu óc đã say choáng váng, lại uống mộthơi cạn sạch, cô cầm điện thoại lên địnhgọi cho Tiểu Mễ đến chăm sóc.Cô liếc mắt đảo qua dãy số, đột nhiên,hình như lướt qua tên của một người, côquay lên lần nữa thì thấy cái tên của ÔnLê Thâm.Cô không khỏi nghĩ đến chuyện anh ta đãxóa hết tin đồn, lúc đầu cô còn có chút tứcgiận, nhưng bây giờ đang say thì làm saocòn có lý trí được?Cô hừ một tiếng, sau đó bám điện thoạicho Ôn Lê Thâm, định chất vấn anh vàicâu, đồng thời cũng muốn hủy luôn 10 cáibữa ăn kia.Ôn Lệ Thâm lúc này đang trên đường từcông ty về nhà, trong xe Rolls-Royce yêntính vang lên nhạc nhẹ, thân hình mảnhkhảnh ngồi ở ghề lái, tận hưởng cảm giácthoải mái về nhà vào ban đêm.Đột nhiên, điện thoại di động của anhvang lên.Ôn Lệ Thâm cầm lên nhìn thoáng qua, cáitên trên đó khiến anh hơi nhíu mày, sauđó, anh bấm tai nghe Bluetooth bên tai trảlời.“Alol” Giọng anh vang lên trong chiếc xeyên tĩnh, lộ ra vẻ trầm thấp.Đầu bên kia điện thoại, một giọng nữ sayrượu gọi tên anh: “Ôn Lệ Thâm, tôi biếtanh đương nhiên không thích dính dángđến người con gái như tôi, vậy anh vì cáigì còn muốn tôi mời đi ăn mười bữa ănnữa…Tôi nói cho anh biết nha! Tôi khôngmời nữa… Tôi sẽ không bao giờ mời anhđi ăn nữa.”Ôn Lệ Thâm đương nhiên nghe ra giọngnói say xỉn của cô, liền nhíu chặt mày: “Côuống rượu?”“Anh quản tôi, tôi nói cho anh biết, tôi sẽkhông mời anh đi ăn nữa đâu.” Tô Hi ởđầu dây bên kia khẽ nói.“Cô đang ở đâu?” Ôn Lệ Thâm hỏi.“Tôi ở nhàI Làm cái gì! Anh hỏi tôi ở đâuđể làm gì! Tôi không có quan hệ gì vớianh, tại sao lại xóa tin tức đó đi? Cóscandal với tôi, anh cảm thấy mắt mặt lắmsao? Nếu anh đã cao quý như vậy…vậyanh…vậy anh đừng có làm phiền đến tôinữa, tôi cũng không có thèm… tôi nóixong rồi…chào.”Nói xong, hình như cô quên tắt điện thoại,ngay sau đó, trong điện thoại truyền đếntiếng rơi đồ vật.Ôn Lệ Thâm nghe thanh âm này, đáy mắthiện lên sự lo lắng, người phụ nữ này mộtmình một người ở nhà? Còn uống sayđến mức không biết gì?Người say thì vô cùng nguy hiểm!Ôn Lệ Thâm lập tức bấm điện thoại củatrợ lý Lý Uy: “Tra cho tôi địa chỉ của nghệsĩ Tô Hi, ngay lập tức.”Lý Uy bên kia đơ một vài giây, nhưng vẫnrất nhanh đáp: “Vâng!”Một lúc sau, có tin nhắn của Lý Uy đếnđiện thoại di động của Ôn Lệ Thâm, anhcầm lên nhìn, lập tức chuyển hướng đithẳng đến nhà của Tô Hi.Thật ra Tô Hi không có ngã, chỉ là khi côvươn tay đặt điện thoại di động lên bàn thìđập vào chai rượu bên cạnh, khiến chairượu rơi trên mặt đất vang lên một tiếng.Tô Hi nghe điện thoại xong, đột nhiên tỉnhtáo trở lại, vừa rồi nghĩ đến việc mắngchửi người trên điện thoại, cô lập tức lấytay che mặt. Trời ạ! Cô bị điên rồi, sao lạigọi điện thoại cho anh ta?Mắt mặt quá đi, nói xong Tô Hi vội tỉnh táotrở lại, cô không muốn biến mình thànhmột kẻ say xỉn, bởi vì sự thất vọng củacha dành cho cô khiến cô phải trở thànhmột đứa con gái ngoan.Tô Hi vừa đi, cơ thể không ổn định quỳrạp trên mặt đắt, tinh thần chắn động, bắtgiác đụng phải góc bàn.“A…” Cô phát ra tiếng kêu nhẹ, trán côkhông may đụng trúng góc nhỏ của cáibàn, lập tức có vết nhỏ phun ra máu, đauđến chết đi sống lại.Sao cô xui xẻo thế!