Hứa Tâm Duyệt vội vàng nhìn qua dì nhỏ, chỉ sợ dì nhỏ sẽ cảm thấy mãn cảm, ai biết Thiệu Cô lại cười nói: “Mẹ, con không đẹp bằng Tâm Duyệt, con là do không ai theo đuổi, dựa vào nhan sắc của Tâm Duyệt, sau này sẽ có rất nhiều người theo đuổi con bé, con bé có thể từ từ chọn!”   Hứa Tâm Duyệt liền cười nói: “Tạm thời cháu vẫn chưa có ý nghĩ này.”   Trong lúc nói chuyện, không biết vì sao trong đồ cô lại hiện lên gương mặt của Cố Thừa Tiêu, cô nhanh chóng lắc đầu, nghĩ đến ai cũng không thể nghĩ đến anh!   Dù sao người đàn ông này cũng rất đáng ghét, rõ ràng là anh sắp ở cùng với Hứa An An rồi, mà lần trước ở trong tủ quần áo lại ăn đậu hủ của cô, sao lại có người chết tiệt như anh ta chứ?   Thật hi vọng anh sẽ không truyền lại thói quen này cho con trai, đây cũng không phải là tắm gương tốt.   Một lúc sau, vợ chồng Bùi Hoa đẩy cửa đi vào, Bùi phu nhân nói: “Mẹ còn đang tìm con đấy! Tâm Duyệt, sắp đến lúc bắt đầu vũ hội rồi, ba mẹ có một sắp xếp đặc biệt, cần con đồng ý.”   “Sắp xếp gì…

Chương 153

Tổng Tài Daddy Không Thể TrêuTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhHứa Tâm Duyệt vội vàng nhìn qua dì nhỏ, chỉ sợ dì nhỏ sẽ cảm thấy mãn cảm, ai biết Thiệu Cô lại cười nói: “Mẹ, con không đẹp bằng Tâm Duyệt, con là do không ai theo đuổi, dựa vào nhan sắc của Tâm Duyệt, sau này sẽ có rất nhiều người theo đuổi con bé, con bé có thể từ từ chọn!”   Hứa Tâm Duyệt liền cười nói: “Tạm thời cháu vẫn chưa có ý nghĩ này.”   Trong lúc nói chuyện, không biết vì sao trong đồ cô lại hiện lên gương mặt của Cố Thừa Tiêu, cô nhanh chóng lắc đầu, nghĩ đến ai cũng không thể nghĩ đến anh!   Dù sao người đàn ông này cũng rất đáng ghét, rõ ràng là anh sắp ở cùng với Hứa An An rồi, mà lần trước ở trong tủ quần áo lại ăn đậu hủ của cô, sao lại có người chết tiệt như anh ta chứ?   Thật hi vọng anh sẽ không truyền lại thói quen này cho con trai, đây cũng không phải là tắm gương tốt.   Một lúc sau, vợ chồng Bùi Hoa đẩy cửa đi vào, Bùi phu nhân nói: “Mẹ còn đang tìm con đấy! Tâm Duyệt, sắp đến lúc bắt đầu vũ hội rồi, ba mẹ có một sắp xếp đặc biệt, cần con đồng ý.”   “Sắp xếp gì… Chương 153: Anh Chăm Sóc Cô Cả ĐêmAnh không ngăn cản cô cởi đồ, đươngnhiên không nghĩ tới việc sẽ làm gì cô,thật ra cho tới bây giờ Ôn Lệ Thâm nghĩkhông ra tại sao anh lại xuất hiện ở đây!Anh có thể nói với trợ lý hoặc quản lý củacô ta để họ đến xử lý, thế nhưng anh lạivội vàng chạy đến vì lo lắng.Anh đã sớm thưởng thức qua thân hìnhcủa cô trong , mặc dù cô mặcquần áo, nhưng cơ thể lại hoàn hảokhông chê vào đâu được, anh vốn chorằng đó là hiệu quả của việc chỉnh sửatrên .Nhưng bây giờ, những gì anh tận mắtchứng kiến, rõ ràng cô có một thân hìnhhoàn hảo như vậy, không phải do thôngqua chỉnh sửa ảnh mà đó chính là ưu thếcủa cô.Ôn Lê Thâm quay đầu lại, nhìn thấy phíasau có một cái giá sách nhỏ, anh vì khôngmuốn để ánh mắt mình nhìn chằm chằmvào cô, nên ngẫu nhiên lấy ra một quyểnsách đề giết thời gian.Dù sao anh cũng đã tới đây rồi, anh phảichăm sóc cô qua đêm nay cho tốt.Cô gái say sưa ngủ thiếp mà không phòngbị gì cả, Tô Hi cơ bản không hề hay biết,bản thân chỉ mặc đồ lót mà ngủ yên giấc†rước mặt một người đàn ông.Hơn nữa, trong lúc ngủ cô còn liên tụcthay đổi nhiều tư thế khác nhau, như thểđang âm thầm trêu chọc người đàn ôngtrên ghế sô pha.Ôn Lệ Thâm hoàn toàn đọc không hiểunội dung sách, đương nhiên nội dungcũng không làm anh cảm thấy hứng thú,ánh mắt vẫn là có chút bị người phụ nữnằm trên giường hấp dẫn.Cuối cùng, anh giống như một ngườinghệ sĩ, đang thưởng thức người phụ nữtrên giường kia như đang chiêm ngưỡngtác phẩm nghệ thuật mà anh tìm thấy.Ôn Lệ Thâm vừa mới đã ngồi nửa tiếngđồng hồ, liền cảm giác miệng đắng lưỡikhô, làm anh rất muốn uống thêm vài lynước lạnh, đồng thời cũng cảm giác đượcquần trong căng cứng.Anh vậy mà lại có phản ứng với ngườiphụ nữ chết tiệt này.Ôn Lệ Thâm đành phải ngồi trên sô phaxem mấy kênh truyền hình, chuyển đếnkênh của đài quân đội và đài thể thao, hạthanh âm xuống để có thể vượt qua đêmnay.Sáu giờ sáng, ngoài cửa số bầu trời xámxịt, phảng phát sắp sáng lên.Với một đôi mắt sáng mang theo dấu vếtmệt mỏi, anh tắt ti vi, đứng dậy nhìnngười phụ nữ đang ngủ say trong phòng,anh đứng trước giường nghe thấy cô thởđều đều, hơi rượu cũng đã biến mắt, sắcmặt khôi phục như thông thường, hiểnnhiên, trải qua không lâu, người con gáinày cũng tự mình thức tỉnh.Một lọn tóc của Tô Hi được vén lên đặtlên sống mũi cao thẳng của cô, Ôn LệThâm có một tính cách cưỡng chế, anhmà không quen nhìn đồ vật theo đúng ýanh, anh sẽ tự tay giải quyết.Anh đưa tay vén tóc cô ra, đầu ngón tayvô tình chạm vào làn da non nớt mỏngmanh của cô, thân thể anh rung động dữdội, đè nén suy nghĩ ban đầu cả đêm quanhư trào dâng ngay lập tức như vội vã tìmmột cánh cửa.Ôn Lệ Thâm thở gấp một tiếng, anh quayngười sải bước ra khỏi phòng ngủ của cô,cầm chìa khóa xe và điện thoại di độngtrên bàn rồi đầy cửa bước đi.Trong bãi đậu xe được bao phủ bởi mộtchút sương sớm, thân hình cao lớn mảnhkhảnh của anh, giống như một vị vươnggiả bước ra trong bóng tối, toát lên mộtkhí chất bí ẩn và cao quý.7 giờ sáng, rèm cửa Tô Hi khẽ mở ra, tianắng ban mai chói lọi chiếu vào đúng đôimi xinh đẹp của cô.“Ưm… ” Tô Hi lười biếng lăn lộn, địnhtránh ánh nắng ngủ tiếp.Bất đắc dĩ, vì đã quá mót nên buộc côphải mở mắt ra, cô lập tức mơ mơ màngmàng ngồi dậy, lắc lắc đầu, cơn đau đầubao trùm lấy cô.Cô rít lên: “Đau đầu quá…”Sau đó, cô chạm vào một lớp băng gạc,mắt cô mở ra, và những gì cô đang nhìnthấy là cơ thể trần truồng của mình.“A…” Tô Hi lập tức kéo chăn bông bêncạnh quấn lấy mình, hai mắt mở to, cẩnthận sờ lên vòng tròn băng gạc trên đầumình, nhanh chóng xuống giường lấy bộđồ ngủ trong tủ quần áo, cô nhanh chóngbước vào phòng tắm đề thay đồ.Khi cô nhìn vòng tròn được băng bó hoànhảo trên đầu, vài mảnh ký ức đêm qua lậptức hiện lên trong đầu cô, ghép lại vớinhau, dường như còn có cả khuôn mặtcủa Ôn Lệ Thâm.Ôn Lệ Thâm đã tới nhà của cô rồi hả? Cóphải là nằm mơ hay không đây!Không thể nào!Cô hoảng sợ trợn to hai mắt, từ đáy lòngtự an ủi, nhất định là Tiểu Mễ đến giúp côbăng bó.Nhát định là vậy…Tô Hi vội vàng tìm điện thoại di động đểxác nhận, khi vừa đi ra đến phòng khách,cô lại bị giật mình!Phòng khách nhà cô thật gọn gàng, nhàcủa cô chưa bao giờ sạch sẽ và ngăn nắpnhư vậy. Ý! Ai tốt bụng dọn dẹp cho côvậy?Đúng rồi, người dọn dẹp cho cô chắcchắn là Tiểu Mễ hoặc Annie, hai người họchắc hẳn đã đến đây vào đêm qua khi côấy đang ngủ.Tô Hi tin chắc điều này.Cô tìm thấy điện thoại di động của mình,ngay lập tức bật máy và gọi điện cho TiểuMễ.“Alol Chị Hi, muốn em mang cho chị bữasáng sao?” Tiểu Mễ ở đầu dây bên kiahình như đang ngủ.“Tiểu Mễ, chị hỏi em, tối qua sau khi emrời khỏi, em có quay lại nhà chị không?Có phải em dọn phòng cho chị không?”Tiểu Mễ ngay lập tức trở nên tỉnh táo:“Đêm qua? Không ạ! Tối qua sau khi rờikhỏi nhà bạn thì em đi hát karaoke vớibạn, đến một giờ đêm em mới về nhà.”Đầu óc Tô Hi quay ong ong: “Không phảilà em, chẳng lẽ là chị Annie? Có phải sauđó chị ấy đến không?”“Chị Annie? Không thể nào! Chiều hômqua chẳng phải chị ấy phải chạy đi làmviệc hợp đồng kia cho chị, đếnthành phố B rồi sao?”“Hả? Thật không? Vậy có nghĩa là, tối quacả em và chị Annie đều không đến nhàchị?”“Sao vậy? Chị Hi, nhà chị có trộm à!”Tô Hi lập tức an ủi một tiếng: “Không có,vậy chắc là chị hiểu lầm rồi, được rồi,không quấy rầy em ngủ nữa, em ngủ đi!Bữa sáng chị tự làm cũng được.”Tô Hi cúp điện thoại, trong lòng cô cảmgiác tai họa sắp đến, chẳng lẽ người đếnnhà cô tối hôm qua thật sự là Ôn Lệ Thâmsao?Người đàn ông đã băng bó cho cô, rồi lạiđưa cô lên giường, còn dọn dẹp nhà cửacho cô gọn gàng như vậy, là Ôn LệThâm?Tuy nhiên, đây không phải là điểm mà côquan tâm. Vấn đề là, anh ta rời đi khinào? Cô mơ hồ nhớ tới việc cô cởi quầnáo lúc nửa đêm, lúc đó anh ta đã đi haychưa?Anh ta không nhìn thấy cảnh cô thoát ychứiTô Hi hoảng sợ cắn môi, cầm điện thoạilên, tìm được danh sách những cuộc gọitối hôm qua, quả nhiên cô gọi cho Ôn Lệthâm vào khoảng chín giờ tối.Ngoại trừ anh ta, cô không liên lạc với bấtkỳ ai nữa cả.Chết tiệt, đúng là anh ta! Tô Hi với mái tócdài đang rối bù hết cả lên, muốn điên mắt,đêm qua cô không mất kiểm soát đấychứ? Tối hôm qua cô không phát điên vìrượu, không nói gì linh tinh với anh ta đấychứtSau khi Tô Hi phát điên tầm mười phút, cônhìn chằm chằm tên anh trên danh bạđiện thoại, nghiền răng nghiến lợi rút ra,bất luận thế nào cô cũng phải hỏi.“AIol” Một giọng nam khàn khàn phát ra từđầu dây kia, hình như là đang ngủ.“ÁI Anh đang ngủ sao? Tôi là Tô Hi… Tôimuốn hỏi một chút, tối hôm qua anh cóđến nhà tôi không.” Tô Hi lập tức nhẹgiọng cần thận hỏi.Người đàn ông ở đầu dây bên kia nghiêmnghị đáp: “ml”“Anh đã rời đi vào lúc nào vậy?”“Sao?”“Tôi chỉ hỏi vậy thôi!”“Sáu giờ sáng!” Anh biết cô đang thăm dòđiều gì, cũng không khách sáo để cho côbiết.Tô Hi trực tiếp phát ra âm thanh hoảng sợqua điện thoại, cô hít sâu một hơi: “Cáiđó…không quấy rầy anh nữa…”“Lần sau say rượu, đừng gọi cho tôi!” Anhcảnh cáo rồi cúp máy.Tô Hi chớp mắt, nghe tiếng bíp, cô ngâyngốc mất máy giây, người đàn ông nàyđang ghét bỏ cô!Tô Hi lập tức ôm mặt khóc, khuôn mặt đỏbừng xấu hồ tột độ, tối qua những gì nênthấy anh ta đều thấy có rồi, xấu hổ quá đimât!

Tổng Tài Daddy Không Thể TrêuTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhHứa Tâm Duyệt vội vàng nhìn qua dì nhỏ, chỉ sợ dì nhỏ sẽ cảm thấy mãn cảm, ai biết Thiệu Cô lại cười nói: “Mẹ, con không đẹp bằng Tâm Duyệt, con là do không ai theo đuổi, dựa vào nhan sắc của Tâm Duyệt, sau này sẽ có rất nhiều người theo đuổi con bé, con bé có thể từ từ chọn!”   Hứa Tâm Duyệt liền cười nói: “Tạm thời cháu vẫn chưa có ý nghĩ này.”   Trong lúc nói chuyện, không biết vì sao trong đồ cô lại hiện lên gương mặt của Cố Thừa Tiêu, cô nhanh chóng lắc đầu, nghĩ đến ai cũng không thể nghĩ đến anh!   Dù sao người đàn ông này cũng rất đáng ghét, rõ ràng là anh sắp ở cùng với Hứa An An rồi, mà lần trước ở trong tủ quần áo lại ăn đậu hủ của cô, sao lại có người chết tiệt như anh ta chứ?   Thật hi vọng anh sẽ không truyền lại thói quen này cho con trai, đây cũng không phải là tắm gương tốt.   Một lúc sau, vợ chồng Bùi Hoa đẩy cửa đi vào, Bùi phu nhân nói: “Mẹ còn đang tìm con đấy! Tâm Duyệt, sắp đến lúc bắt đầu vũ hội rồi, ba mẹ có một sắp xếp đặc biệt, cần con đồng ý.”   “Sắp xếp gì… Chương 153: Anh Chăm Sóc Cô Cả ĐêmAnh không ngăn cản cô cởi đồ, đươngnhiên không nghĩ tới việc sẽ làm gì cô,thật ra cho tới bây giờ Ôn Lệ Thâm nghĩkhông ra tại sao anh lại xuất hiện ở đây!Anh có thể nói với trợ lý hoặc quản lý củacô ta để họ đến xử lý, thế nhưng anh lạivội vàng chạy đến vì lo lắng.Anh đã sớm thưởng thức qua thân hìnhcủa cô trong , mặc dù cô mặcquần áo, nhưng cơ thể lại hoàn hảokhông chê vào đâu được, anh vốn chorằng đó là hiệu quả của việc chỉnh sửatrên .Nhưng bây giờ, những gì anh tận mắtchứng kiến, rõ ràng cô có một thân hìnhhoàn hảo như vậy, không phải do thôngqua chỉnh sửa ảnh mà đó chính là ưu thếcủa cô.Ôn Lê Thâm quay đầu lại, nhìn thấy phíasau có một cái giá sách nhỏ, anh vì khôngmuốn để ánh mắt mình nhìn chằm chằmvào cô, nên ngẫu nhiên lấy ra một quyểnsách đề giết thời gian.Dù sao anh cũng đã tới đây rồi, anh phảichăm sóc cô qua đêm nay cho tốt.Cô gái say sưa ngủ thiếp mà không phòngbị gì cả, Tô Hi cơ bản không hề hay biết,bản thân chỉ mặc đồ lót mà ngủ yên giấc†rước mặt một người đàn ông.Hơn nữa, trong lúc ngủ cô còn liên tụcthay đổi nhiều tư thế khác nhau, như thểđang âm thầm trêu chọc người đàn ôngtrên ghế sô pha.Ôn Lệ Thâm hoàn toàn đọc không hiểunội dung sách, đương nhiên nội dungcũng không làm anh cảm thấy hứng thú,ánh mắt vẫn là có chút bị người phụ nữnằm trên giường hấp dẫn.Cuối cùng, anh giống như một ngườinghệ sĩ, đang thưởng thức người phụ nữtrên giường kia như đang chiêm ngưỡngtác phẩm nghệ thuật mà anh tìm thấy.Ôn Lệ Thâm vừa mới đã ngồi nửa tiếngđồng hồ, liền cảm giác miệng đắng lưỡikhô, làm anh rất muốn uống thêm vài lynước lạnh, đồng thời cũng cảm giác đượcquần trong căng cứng.Anh vậy mà lại có phản ứng với ngườiphụ nữ chết tiệt này.Ôn Lệ Thâm đành phải ngồi trên sô phaxem mấy kênh truyền hình, chuyển đếnkênh của đài quân đội và đài thể thao, hạthanh âm xuống để có thể vượt qua đêmnay.Sáu giờ sáng, ngoài cửa số bầu trời xámxịt, phảng phát sắp sáng lên.Với một đôi mắt sáng mang theo dấu vếtmệt mỏi, anh tắt ti vi, đứng dậy nhìnngười phụ nữ đang ngủ say trong phòng,anh đứng trước giường nghe thấy cô thởđều đều, hơi rượu cũng đã biến mắt, sắcmặt khôi phục như thông thường, hiểnnhiên, trải qua không lâu, người con gáinày cũng tự mình thức tỉnh.Một lọn tóc của Tô Hi được vén lên đặtlên sống mũi cao thẳng của cô, Ôn LệThâm có một tính cách cưỡng chế, anhmà không quen nhìn đồ vật theo đúng ýanh, anh sẽ tự tay giải quyết.Anh đưa tay vén tóc cô ra, đầu ngón tayvô tình chạm vào làn da non nớt mỏngmanh của cô, thân thể anh rung động dữdội, đè nén suy nghĩ ban đầu cả đêm quanhư trào dâng ngay lập tức như vội vã tìmmột cánh cửa.Ôn Lệ Thâm thở gấp một tiếng, anh quayngười sải bước ra khỏi phòng ngủ của cô,cầm chìa khóa xe và điện thoại di độngtrên bàn rồi đầy cửa bước đi.Trong bãi đậu xe được bao phủ bởi mộtchút sương sớm, thân hình cao lớn mảnhkhảnh của anh, giống như một vị vươnggiả bước ra trong bóng tối, toát lên mộtkhí chất bí ẩn và cao quý.7 giờ sáng, rèm cửa Tô Hi khẽ mở ra, tianắng ban mai chói lọi chiếu vào đúng đôimi xinh đẹp của cô.“Ưm… ” Tô Hi lười biếng lăn lộn, địnhtránh ánh nắng ngủ tiếp.Bất đắc dĩ, vì đã quá mót nên buộc côphải mở mắt ra, cô lập tức mơ mơ màngmàng ngồi dậy, lắc lắc đầu, cơn đau đầubao trùm lấy cô.Cô rít lên: “Đau đầu quá…”Sau đó, cô chạm vào một lớp băng gạc,mắt cô mở ra, và những gì cô đang nhìnthấy là cơ thể trần truồng của mình.“A…” Tô Hi lập tức kéo chăn bông bêncạnh quấn lấy mình, hai mắt mở to, cẩnthận sờ lên vòng tròn băng gạc trên đầumình, nhanh chóng xuống giường lấy bộđồ ngủ trong tủ quần áo, cô nhanh chóngbước vào phòng tắm đề thay đồ.Khi cô nhìn vòng tròn được băng bó hoànhảo trên đầu, vài mảnh ký ức đêm qua lậptức hiện lên trong đầu cô, ghép lại vớinhau, dường như còn có cả khuôn mặtcủa Ôn Lệ Thâm.Ôn Lệ Thâm đã tới nhà của cô rồi hả? Cóphải là nằm mơ hay không đây!Không thể nào!Cô hoảng sợ trợn to hai mắt, từ đáy lòngtự an ủi, nhất định là Tiểu Mễ đến giúp côbăng bó.Nhát định là vậy…Tô Hi vội vàng tìm điện thoại di động đểxác nhận, khi vừa đi ra đến phòng khách,cô lại bị giật mình!Phòng khách nhà cô thật gọn gàng, nhàcủa cô chưa bao giờ sạch sẽ và ngăn nắpnhư vậy. Ý! Ai tốt bụng dọn dẹp cho côvậy?Đúng rồi, người dọn dẹp cho cô chắcchắn là Tiểu Mễ hoặc Annie, hai người họchắc hẳn đã đến đây vào đêm qua khi côấy đang ngủ.Tô Hi tin chắc điều này.Cô tìm thấy điện thoại di động của mình,ngay lập tức bật máy và gọi điện cho TiểuMễ.“Alol Chị Hi, muốn em mang cho chị bữasáng sao?” Tiểu Mễ ở đầu dây bên kiahình như đang ngủ.“Tiểu Mễ, chị hỏi em, tối qua sau khi emrời khỏi, em có quay lại nhà chị không?Có phải em dọn phòng cho chị không?”Tiểu Mễ ngay lập tức trở nên tỉnh táo:“Đêm qua? Không ạ! Tối qua sau khi rờikhỏi nhà bạn thì em đi hát karaoke vớibạn, đến một giờ đêm em mới về nhà.”Đầu óc Tô Hi quay ong ong: “Không phảilà em, chẳng lẽ là chị Annie? Có phải sauđó chị ấy đến không?”“Chị Annie? Không thể nào! Chiều hômqua chẳng phải chị ấy phải chạy đi làmviệc hợp đồng kia cho chị, đếnthành phố B rồi sao?”“Hả? Thật không? Vậy có nghĩa là, tối quacả em và chị Annie đều không đến nhàchị?”“Sao vậy? Chị Hi, nhà chị có trộm à!”Tô Hi lập tức an ủi một tiếng: “Không có,vậy chắc là chị hiểu lầm rồi, được rồi,không quấy rầy em ngủ nữa, em ngủ đi!Bữa sáng chị tự làm cũng được.”Tô Hi cúp điện thoại, trong lòng cô cảmgiác tai họa sắp đến, chẳng lẽ người đếnnhà cô tối hôm qua thật sự là Ôn Lệ Thâmsao?Người đàn ông đã băng bó cho cô, rồi lạiđưa cô lên giường, còn dọn dẹp nhà cửacho cô gọn gàng như vậy, là Ôn LệThâm?Tuy nhiên, đây không phải là điểm mà côquan tâm. Vấn đề là, anh ta rời đi khinào? Cô mơ hồ nhớ tới việc cô cởi quầnáo lúc nửa đêm, lúc đó anh ta đã đi haychưa?Anh ta không nhìn thấy cảnh cô thoát ychứiTô Hi hoảng sợ cắn môi, cầm điện thoạilên, tìm được danh sách những cuộc gọitối hôm qua, quả nhiên cô gọi cho Ôn Lệthâm vào khoảng chín giờ tối.Ngoại trừ anh ta, cô không liên lạc với bấtkỳ ai nữa cả.Chết tiệt, đúng là anh ta! Tô Hi với mái tócdài đang rối bù hết cả lên, muốn điên mắt,đêm qua cô không mất kiểm soát đấychứ? Tối hôm qua cô không phát điên vìrượu, không nói gì linh tinh với anh ta đấychứtSau khi Tô Hi phát điên tầm mười phút, cônhìn chằm chằm tên anh trên danh bạđiện thoại, nghiền răng nghiến lợi rút ra,bất luận thế nào cô cũng phải hỏi.“AIol” Một giọng nam khàn khàn phát ra từđầu dây kia, hình như là đang ngủ.“ÁI Anh đang ngủ sao? Tôi là Tô Hi… Tôimuốn hỏi một chút, tối hôm qua anh cóđến nhà tôi không.” Tô Hi lập tức nhẹgiọng cần thận hỏi.Người đàn ông ở đầu dây bên kia nghiêmnghị đáp: “ml”“Anh đã rời đi vào lúc nào vậy?”“Sao?”“Tôi chỉ hỏi vậy thôi!”“Sáu giờ sáng!” Anh biết cô đang thăm dòđiều gì, cũng không khách sáo để cho côbiết.Tô Hi trực tiếp phát ra âm thanh hoảng sợqua điện thoại, cô hít sâu một hơi: “Cáiđó…không quấy rầy anh nữa…”“Lần sau say rượu, đừng gọi cho tôi!” Anhcảnh cáo rồi cúp máy.Tô Hi chớp mắt, nghe tiếng bíp, cô ngâyngốc mất máy giây, người đàn ông nàyđang ghét bỏ cô!Tô Hi lập tức ôm mặt khóc, khuôn mặt đỏbừng xấu hồ tột độ, tối qua những gì nênthấy anh ta đều thấy có rồi, xấu hổ quá đimât!

Tổng Tài Daddy Không Thể TrêuTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhHứa Tâm Duyệt vội vàng nhìn qua dì nhỏ, chỉ sợ dì nhỏ sẽ cảm thấy mãn cảm, ai biết Thiệu Cô lại cười nói: “Mẹ, con không đẹp bằng Tâm Duyệt, con là do không ai theo đuổi, dựa vào nhan sắc của Tâm Duyệt, sau này sẽ có rất nhiều người theo đuổi con bé, con bé có thể từ từ chọn!”   Hứa Tâm Duyệt liền cười nói: “Tạm thời cháu vẫn chưa có ý nghĩ này.”   Trong lúc nói chuyện, không biết vì sao trong đồ cô lại hiện lên gương mặt của Cố Thừa Tiêu, cô nhanh chóng lắc đầu, nghĩ đến ai cũng không thể nghĩ đến anh!   Dù sao người đàn ông này cũng rất đáng ghét, rõ ràng là anh sắp ở cùng với Hứa An An rồi, mà lần trước ở trong tủ quần áo lại ăn đậu hủ của cô, sao lại có người chết tiệt như anh ta chứ?   Thật hi vọng anh sẽ không truyền lại thói quen này cho con trai, đây cũng không phải là tắm gương tốt.   Một lúc sau, vợ chồng Bùi Hoa đẩy cửa đi vào, Bùi phu nhân nói: “Mẹ còn đang tìm con đấy! Tâm Duyệt, sắp đến lúc bắt đầu vũ hội rồi, ba mẹ có một sắp xếp đặc biệt, cần con đồng ý.”   “Sắp xếp gì… Chương 153: Anh Chăm Sóc Cô Cả ĐêmAnh không ngăn cản cô cởi đồ, đươngnhiên không nghĩ tới việc sẽ làm gì cô,thật ra cho tới bây giờ Ôn Lệ Thâm nghĩkhông ra tại sao anh lại xuất hiện ở đây!Anh có thể nói với trợ lý hoặc quản lý củacô ta để họ đến xử lý, thế nhưng anh lạivội vàng chạy đến vì lo lắng.Anh đã sớm thưởng thức qua thân hìnhcủa cô trong , mặc dù cô mặcquần áo, nhưng cơ thể lại hoàn hảokhông chê vào đâu được, anh vốn chorằng đó là hiệu quả của việc chỉnh sửatrên .Nhưng bây giờ, những gì anh tận mắtchứng kiến, rõ ràng cô có một thân hìnhhoàn hảo như vậy, không phải do thôngqua chỉnh sửa ảnh mà đó chính là ưu thếcủa cô.Ôn Lê Thâm quay đầu lại, nhìn thấy phíasau có một cái giá sách nhỏ, anh vì khôngmuốn để ánh mắt mình nhìn chằm chằmvào cô, nên ngẫu nhiên lấy ra một quyểnsách đề giết thời gian.Dù sao anh cũng đã tới đây rồi, anh phảichăm sóc cô qua đêm nay cho tốt.Cô gái say sưa ngủ thiếp mà không phòngbị gì cả, Tô Hi cơ bản không hề hay biết,bản thân chỉ mặc đồ lót mà ngủ yên giấc†rước mặt một người đàn ông.Hơn nữa, trong lúc ngủ cô còn liên tụcthay đổi nhiều tư thế khác nhau, như thểđang âm thầm trêu chọc người đàn ôngtrên ghế sô pha.Ôn Lệ Thâm hoàn toàn đọc không hiểunội dung sách, đương nhiên nội dungcũng không làm anh cảm thấy hứng thú,ánh mắt vẫn là có chút bị người phụ nữnằm trên giường hấp dẫn.Cuối cùng, anh giống như một ngườinghệ sĩ, đang thưởng thức người phụ nữtrên giường kia như đang chiêm ngưỡngtác phẩm nghệ thuật mà anh tìm thấy.Ôn Lệ Thâm vừa mới đã ngồi nửa tiếngđồng hồ, liền cảm giác miệng đắng lưỡikhô, làm anh rất muốn uống thêm vài lynước lạnh, đồng thời cũng cảm giác đượcquần trong căng cứng.Anh vậy mà lại có phản ứng với ngườiphụ nữ chết tiệt này.Ôn Lệ Thâm đành phải ngồi trên sô phaxem mấy kênh truyền hình, chuyển đếnkênh của đài quân đội và đài thể thao, hạthanh âm xuống để có thể vượt qua đêmnay.Sáu giờ sáng, ngoài cửa số bầu trời xámxịt, phảng phát sắp sáng lên.Với một đôi mắt sáng mang theo dấu vếtmệt mỏi, anh tắt ti vi, đứng dậy nhìnngười phụ nữ đang ngủ say trong phòng,anh đứng trước giường nghe thấy cô thởđều đều, hơi rượu cũng đã biến mắt, sắcmặt khôi phục như thông thường, hiểnnhiên, trải qua không lâu, người con gáinày cũng tự mình thức tỉnh.Một lọn tóc của Tô Hi được vén lên đặtlên sống mũi cao thẳng của cô, Ôn LệThâm có một tính cách cưỡng chế, anhmà không quen nhìn đồ vật theo đúng ýanh, anh sẽ tự tay giải quyết.Anh đưa tay vén tóc cô ra, đầu ngón tayvô tình chạm vào làn da non nớt mỏngmanh của cô, thân thể anh rung động dữdội, đè nén suy nghĩ ban đầu cả đêm quanhư trào dâng ngay lập tức như vội vã tìmmột cánh cửa.Ôn Lệ Thâm thở gấp một tiếng, anh quayngười sải bước ra khỏi phòng ngủ của cô,cầm chìa khóa xe và điện thoại di độngtrên bàn rồi đầy cửa bước đi.Trong bãi đậu xe được bao phủ bởi mộtchút sương sớm, thân hình cao lớn mảnhkhảnh của anh, giống như một vị vươnggiả bước ra trong bóng tối, toát lên mộtkhí chất bí ẩn và cao quý.7 giờ sáng, rèm cửa Tô Hi khẽ mở ra, tianắng ban mai chói lọi chiếu vào đúng đôimi xinh đẹp của cô.“Ưm… ” Tô Hi lười biếng lăn lộn, địnhtránh ánh nắng ngủ tiếp.Bất đắc dĩ, vì đã quá mót nên buộc côphải mở mắt ra, cô lập tức mơ mơ màngmàng ngồi dậy, lắc lắc đầu, cơn đau đầubao trùm lấy cô.Cô rít lên: “Đau đầu quá…”Sau đó, cô chạm vào một lớp băng gạc,mắt cô mở ra, và những gì cô đang nhìnthấy là cơ thể trần truồng của mình.“A…” Tô Hi lập tức kéo chăn bông bêncạnh quấn lấy mình, hai mắt mở to, cẩnthận sờ lên vòng tròn băng gạc trên đầumình, nhanh chóng xuống giường lấy bộđồ ngủ trong tủ quần áo, cô nhanh chóngbước vào phòng tắm đề thay đồ.Khi cô nhìn vòng tròn được băng bó hoànhảo trên đầu, vài mảnh ký ức đêm qua lậptức hiện lên trong đầu cô, ghép lại vớinhau, dường như còn có cả khuôn mặtcủa Ôn Lệ Thâm.Ôn Lệ Thâm đã tới nhà của cô rồi hả? Cóphải là nằm mơ hay không đây!Không thể nào!Cô hoảng sợ trợn to hai mắt, từ đáy lòngtự an ủi, nhất định là Tiểu Mễ đến giúp côbăng bó.Nhát định là vậy…Tô Hi vội vàng tìm điện thoại di động đểxác nhận, khi vừa đi ra đến phòng khách,cô lại bị giật mình!Phòng khách nhà cô thật gọn gàng, nhàcủa cô chưa bao giờ sạch sẽ và ngăn nắpnhư vậy. Ý! Ai tốt bụng dọn dẹp cho côvậy?Đúng rồi, người dọn dẹp cho cô chắcchắn là Tiểu Mễ hoặc Annie, hai người họchắc hẳn đã đến đây vào đêm qua khi côấy đang ngủ.Tô Hi tin chắc điều này.Cô tìm thấy điện thoại di động của mình,ngay lập tức bật máy và gọi điện cho TiểuMễ.“Alol Chị Hi, muốn em mang cho chị bữasáng sao?” Tiểu Mễ ở đầu dây bên kiahình như đang ngủ.“Tiểu Mễ, chị hỏi em, tối qua sau khi emrời khỏi, em có quay lại nhà chị không?Có phải em dọn phòng cho chị không?”Tiểu Mễ ngay lập tức trở nên tỉnh táo:“Đêm qua? Không ạ! Tối qua sau khi rờikhỏi nhà bạn thì em đi hát karaoke vớibạn, đến một giờ đêm em mới về nhà.”Đầu óc Tô Hi quay ong ong: “Không phảilà em, chẳng lẽ là chị Annie? Có phải sauđó chị ấy đến không?”“Chị Annie? Không thể nào! Chiều hômqua chẳng phải chị ấy phải chạy đi làmviệc hợp đồng kia cho chị, đếnthành phố B rồi sao?”“Hả? Thật không? Vậy có nghĩa là, tối quacả em và chị Annie đều không đến nhàchị?”“Sao vậy? Chị Hi, nhà chị có trộm à!”Tô Hi lập tức an ủi một tiếng: “Không có,vậy chắc là chị hiểu lầm rồi, được rồi,không quấy rầy em ngủ nữa, em ngủ đi!Bữa sáng chị tự làm cũng được.”Tô Hi cúp điện thoại, trong lòng cô cảmgiác tai họa sắp đến, chẳng lẽ người đếnnhà cô tối hôm qua thật sự là Ôn Lệ Thâmsao?Người đàn ông đã băng bó cho cô, rồi lạiđưa cô lên giường, còn dọn dẹp nhà cửacho cô gọn gàng như vậy, là Ôn LệThâm?Tuy nhiên, đây không phải là điểm mà côquan tâm. Vấn đề là, anh ta rời đi khinào? Cô mơ hồ nhớ tới việc cô cởi quầnáo lúc nửa đêm, lúc đó anh ta đã đi haychưa?Anh ta không nhìn thấy cảnh cô thoát ychứiTô Hi hoảng sợ cắn môi, cầm điện thoạilên, tìm được danh sách những cuộc gọitối hôm qua, quả nhiên cô gọi cho Ôn Lệthâm vào khoảng chín giờ tối.Ngoại trừ anh ta, cô không liên lạc với bấtkỳ ai nữa cả.Chết tiệt, đúng là anh ta! Tô Hi với mái tócdài đang rối bù hết cả lên, muốn điên mắt,đêm qua cô không mất kiểm soát đấychứ? Tối hôm qua cô không phát điên vìrượu, không nói gì linh tinh với anh ta đấychứtSau khi Tô Hi phát điên tầm mười phút, cônhìn chằm chằm tên anh trên danh bạđiện thoại, nghiền răng nghiến lợi rút ra,bất luận thế nào cô cũng phải hỏi.“AIol” Một giọng nam khàn khàn phát ra từđầu dây kia, hình như là đang ngủ.“ÁI Anh đang ngủ sao? Tôi là Tô Hi… Tôimuốn hỏi một chút, tối hôm qua anh cóđến nhà tôi không.” Tô Hi lập tức nhẹgiọng cần thận hỏi.Người đàn ông ở đầu dây bên kia nghiêmnghị đáp: “ml”“Anh đã rời đi vào lúc nào vậy?”“Sao?”“Tôi chỉ hỏi vậy thôi!”“Sáu giờ sáng!” Anh biết cô đang thăm dòđiều gì, cũng không khách sáo để cho côbiết.Tô Hi trực tiếp phát ra âm thanh hoảng sợqua điện thoại, cô hít sâu một hơi: “Cáiđó…không quấy rầy anh nữa…”“Lần sau say rượu, đừng gọi cho tôi!” Anhcảnh cáo rồi cúp máy.Tô Hi chớp mắt, nghe tiếng bíp, cô ngâyngốc mất máy giây, người đàn ông nàyđang ghét bỏ cô!Tô Hi lập tức ôm mặt khóc, khuôn mặt đỏbừng xấu hồ tột độ, tối qua những gì nênthấy anh ta đều thấy có rồi, xấu hổ quá đimât!

Chương 153