Hứa Tâm Duyệt vội vàng nhìn qua dì nhỏ, chỉ sợ dì nhỏ sẽ cảm thấy mãn cảm, ai biết Thiệu Cô lại cười nói: “Mẹ, con không đẹp bằng Tâm Duyệt, con là do không ai theo đuổi, dựa vào nhan sắc của Tâm Duyệt, sau này sẽ có rất nhiều người theo đuổi con bé, con bé có thể từ từ chọn!”   Hứa Tâm Duyệt liền cười nói: “Tạm thời cháu vẫn chưa có ý nghĩ này.”   Trong lúc nói chuyện, không biết vì sao trong đồ cô lại hiện lên gương mặt của Cố Thừa Tiêu, cô nhanh chóng lắc đầu, nghĩ đến ai cũng không thể nghĩ đến anh!   Dù sao người đàn ông này cũng rất đáng ghét, rõ ràng là anh sắp ở cùng với Hứa An An rồi, mà lần trước ở trong tủ quần áo lại ăn đậu hủ của cô, sao lại có người chết tiệt như anh ta chứ?   Thật hi vọng anh sẽ không truyền lại thói quen này cho con trai, đây cũng không phải là tắm gương tốt.   Một lúc sau, vợ chồng Bùi Hoa đẩy cửa đi vào, Bùi phu nhân nói: “Mẹ còn đang tìm con đấy! Tâm Duyệt, sắp đến lúc bắt đầu vũ hội rồi, ba mẹ có một sắp xếp đặc biệt, cần con đồng ý.”   “Sắp xếp gì…

Chương 156

Tổng Tài Daddy Không Thể TrêuTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhHứa Tâm Duyệt vội vàng nhìn qua dì nhỏ, chỉ sợ dì nhỏ sẽ cảm thấy mãn cảm, ai biết Thiệu Cô lại cười nói: “Mẹ, con không đẹp bằng Tâm Duyệt, con là do không ai theo đuổi, dựa vào nhan sắc của Tâm Duyệt, sau này sẽ có rất nhiều người theo đuổi con bé, con bé có thể từ từ chọn!”   Hứa Tâm Duyệt liền cười nói: “Tạm thời cháu vẫn chưa có ý nghĩ này.”   Trong lúc nói chuyện, không biết vì sao trong đồ cô lại hiện lên gương mặt của Cố Thừa Tiêu, cô nhanh chóng lắc đầu, nghĩ đến ai cũng không thể nghĩ đến anh!   Dù sao người đàn ông này cũng rất đáng ghét, rõ ràng là anh sắp ở cùng với Hứa An An rồi, mà lần trước ở trong tủ quần áo lại ăn đậu hủ của cô, sao lại có người chết tiệt như anh ta chứ?   Thật hi vọng anh sẽ không truyền lại thói quen này cho con trai, đây cũng không phải là tắm gương tốt.   Một lúc sau, vợ chồng Bùi Hoa đẩy cửa đi vào, Bùi phu nhân nói: “Mẹ còn đang tìm con đấy! Tâm Duyệt, sắp đến lúc bắt đầu vũ hội rồi, ba mẹ có một sắp xếp đặc biệt, cần con đồng ý.”   “Sắp xếp gì… Chương 156: Từ Chối AnhMặc dù Đường Tư Vũ không ghét nụ hôncủa người đàn ông này, nhưng không cónghĩa là cô có thể để người đàn ông nàyhôn tùy ý.Nhưng vào lúc này, nụ hôn của người đànông quá mức ngang ngược, bá đạo, khiếncô không thể từ chối, lưỡi anh dễ dàngxuyên thủng hàng phòng ngự, xông vàomôi và răng cô, trở nên càn rỡ, tự phụ.Đầu óc Đường Tư Vũ trống rỗng, hơi thởtrong lồng ngực bị người đàn ông này rútcạn, cảm giác như có thể bị anh nuốt vàobụng bắt cứ lúc nào.Hơi thở của Đường Tư Vũ gấp gáp và bốirối, cảm giác lưỡi tê dại và cổ họng nóngran. Điều này khiến cô ý thức được sựnguy hiểm và có chút sợ hãi. Hình bóngtrong buổi tối 5 năm trước vẫn in đậmtrong tâm trí cô.“Ưm… ” Cô bắt đầu đầy anh. Người đànông này đã say, nếu tiếp tục hôn thì khôngbiết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.Tốt nhất là trước khi anh ấy tỉnh táo lại,cần cố ngăn chặn việc nguy hiểm này xảyra.Đường Tư Vũ cố gắng đầy anh, Hình LiệtHàn cảm nhận được điều đó. Mặc dùđang say nhưng trong lòng, anh vẫn tôntrọng và không muốn ép buộc cô.Anh lưu luyến mút chặt môi cô, rồi mớibuông ra. Ánh mắt nhìn cô chăm chú, sâulắng, ẩn chứa nhiều cảm xúc.Đường Tư Vũ quay khuôn mặt nhỏ nhắnđi, không dám nhìn vào mắt anh, càngkhông dám đắm chìm trong ánh mắt đầycảm xúc đó.“Anh mau về phòng nghỉ ngơi đi!” ĐườngTư Vũ ở bên cạnh vội vàng đứng lên.Tuy nhiên, giây tiếp theo, cánh tay của côấy bị siết chặt lại, cả người ngã xuống ghếsô pha, mà cánh tay của anh lại đặt ở haibên vai cô. Ngũ quan đẹp trai, anh tuầncủa người đàn ông càng được phóng totrong mắt cô.Đường Tư Vũ mở mắt ra, chạm vào đôimắt sâu thẳm của anh. Trong đôi mắt cóchút say, như được bao phủ bởi một lớpsương mù, bí ẩn mà nóng bỏng.“Đường Tư Vũ, anh muốn em nói cho anhbiết, em thật sự không có cảm giác vớianh sao?” Trong đại sảnh yên tĩnh, giọngnói khàn khàn của người đàn ông càngthêm gợi cảm.Đường Tư Vũ nhíu mày, không biết trả lờicâu hỏi này thế nào. Năm năm trước, anhlà người mạnh mẽ cưỡng chế cô, vếtthương lần đó không thể tha thứ được.Hình Liệt Hàn thở hổn hến, nhìn xuốngkhuôn mặt nhỏ nhắn bướng bỉnh của cô,trong mắt anh thoáng qua một tia thấtvọng.“Được rồi, mọi chuyện cứ từ từ, anh sẽcho em thời gian, nhưng từ lúc bắt đầuđến mãi sau này, em mãi là người phụ nữcủa anh.” Hình Liệt Hàn dường như rấtchắc chắn về điều này, giọng nói đầy báđạo. Anh quay người, loạng choạng đi vềphía cầu thang.Đường Tư Vũ nhìn bóng dáng anh đi lênlầu, nhưng lòng cô lại thấy lo lắng, sợ anhbước đi không ồn, lăn xuống cầu thang.Đường Tư Vũ cắn cắn môi. Ngồi một lúc,cô vẫn muốn lên lầu xem thế nào, chỉ sợanh ngã. Đường Tư Vũ thấy bóng dángcủa anh trong phòng ngủ chính, liền bướcvề phía cửa. Lúc này trong phòng tắmtruyền đến tiếng đồ vật gì đó rơi xuống,tuy rằng không to lắm nhưng Đường TưVũ cũng bước nhanh về phía phòng tắm.Cô không chút nghĩ ngợi, liền mở cửa,nhưng bên trong…Người đàn ông đang đứng nghiêng, đitiểu…“A…” Trong vài giây, Đường Tư Vũ dườngnhư nhìn thấy thứ không nên thấy, cô kinhhãi hét lên một tiếng, tông cửa xông ra.Trời ơi! Cô không ngờ lại thấy anh đang…Hình Liệt Hàn mỉm cười, người phụ nữnày thực sự rất lo lắng cho anh. Mặc dùvừa nãy không nói gì, nhưng hành độngđã phản bội cô ấy.Đường Tư Vũ ở trong phòng ngủ chính,ôm hai má nóng bừng, không dám quaylại.Hình Liệt Hàn mở cửa bước ra, quần áođều đã mặc xong. Thực ra anh cũngkhông say lắm, ngược lại, vừa rồi khi bị côtừ chối, anh có vẻ đã tỉnh táo hơn.“Thấy chưa?” Hình Liệt Hàn nở một nụcười xấu xa.“Anh đi ngủ sớm đi!” Đường Tư Vũ khôngmuốn nói về chuyện này nữa.“Em không lo ban đêm anh sẽ nôn sao?Lúc em say, anh đã chăm sóc em cả đêmđấy.” Hình Liệt Hàn nheo mắt nói.Đường Tư Vũ cắn môi nói: “Vậy tôi sẽ ngủtrên sô pha, trông anh đến sáng mai.”“Lên giường ngủ với anh.” Tối nay HìnhLiệt Hàn rất phóng khoáng, tùy hứng. Anhmuốn ôm cô ngủ.Kể cả không được làm gì, anh cũng camlòng.“Tôi không muốn.”“Điều kiện về chuyện Kỳ Lương lần trướcvẫn chưa hết thời hạn, nên em không cóquyền từ chối.” Hình Liệt Hàn tính lạichuyện cũ.Đường Tư Vũ hít một hơi thật sâu. Vềchuyện này, cô thật sự không thể nói điềugì, nhíu mày suy nghĩ một chút, cô nói:“Vậy anh phải đảm bảo không được độngtay động chân.” Đường Tư Vũ yêu cầu.“Được rồi… anh hứa.” Hình Liệt Hàn hứamột cách bắt đắc dĩ.“Anh đi tắm rửa đề tây sạch mùi rượu trênngười đi. Tôi đi xem con trai.” Đường TưVũ không thích mùi rượu trên người anh.Hình Liệt Hàn xoay người đi vào phòngtắm. Đường Tư Vũ quay lại phòng con traixem, cậu nhóc đang ngủ rất say, tiếngđộng xuống tầng vừa nãy cũng khôngkhiến cậu bị quấy rầy.Đường Tư Vũ nhẹ nhàng thở ra một hơi,phát hiện nhịp tim vẫn còn hơi hỗn loạn,chưa bình tĩnh lại.Ở trong phòng con trai hơn mười phút,Đường Tư Vũ quay trở lại phòng, thaymột bộ đồ ngủ tương đối bảo thủ. Cô thấyHình Liệt Hàn mặc một chiếc áo phôngmỏng và quần ngủ ngắn, đang uống chainước đá. Đứng trên ban công nhìn cảnhđêm xa xa, bóng lưng cao gầy hoàn mỹcủa anh như một tác phẩm điêu khắc, ánhđèn từ xa chiếu vào anh, tạo cảm giác côđộc khi đứng ở vị trí cao.Trái tim Đường Tư Vũ khẽ thắt lại. HìnhLiệt Hàn quay đầu lại nhìn cô, đôi mắt hơisay ngà ngà, ánh nhìn mang vài phần tánloạn, sáng hơn.“Anh muốn ngủ rồi à?” Đường Tư Vũ hỏianh.“ỪI” Hình Liệt Hàn đáp lại. Sau đó, anhđánh giá bộ đồ cô mặc tối nay. Ngay cảkhi cô đã mặc bộ đồ ngủ bảo thủ, hứngthú tình dục của anh cũng không bị suygiảm.Hình Liệt Hàn cắn đôi môi mỏng: “Buổi tốinăm năm trước thực sự là cái bóng quálớn đối với em sao?”Kỳ thực, khi cần thận nhớ lại đêm đó,đúng là anh đã quá đáng, không khác gìhành vi của súc vật.Đường Tư Vũ liếc anh một cái: “Anh đừngnhắc lại chuyện này nữa, tôi đã quên rồi.”“Nếu đã quên, tại sao em lại khó chịu vềviệc anh muốn thân mật với em?” HìnhLiệt Hàn biết rằng cô vẫn chưa quên.Đường Tư Vũ cau mày: “Có phải anh hiểulầm rồi không? Quan hệ giữa tôi và anhchỉ là cùng nhau nuôi dạy con trai. Tôikhông phải là người phụ nữ của anh, vậytại sao phải cùng anh quan hệ thân mật?”Hình Liệt Hàn nghẹn ngào, hơi ngớngười. Đúng vậy, cô không có nghĩa vụnày.Đường Tư Vũ biết những lời này sẽ khiếnanh không vui, liền chủ động nói: “Nếuanh không thích tôi ở đây, vậy tôi vềphòng riêng!” Sau đó, cô xoay ngườimuốn rời đi.Hình Liệt Hàn không khỏi có chút tứcgiận: “Anh không cho em đi.”Đường Tư Vũ xoay người đứng lại, phíasau có tiếng bước chân, giây tiếp theo, cổtay cô bị nắm chặt. Anh kéo Đường Tư Vũlại phía giường, ấn vai cô xuống, để côngồi trên chiếc giường lớn phủ ga màuxám của anh.“Ngủ đi!” Hình Liệt Hàn nói xong, liền càmchiếc điều khiển bên cạnh, ấn tắt hết đènxung quanh.Đường Tư Vũ thở gấp. Toàn bộ phòngngủ rộng rãi không còn một tia sáng, chỉcó ánh đèn le lói ở phía xa chiếu vào. Cônhẹ nhàng nằm xuống, chiếm một gócgiường.Cô thấy phía bên kia giường lún xuống, rõràng người đàn ông này đã lên giường.

Chương 156: Từ Chối Anh

Mặc dù Đường Tư Vũ không ghét nụ hôn

của người đàn ông này, nhưng không có

nghĩa là cô có thể để người đàn ông này

hôn tùy ý.

Nhưng vào lúc này, nụ hôn của người đàn

ông quá mức ngang ngược, bá đạo, khiến

cô không thể từ chối, lưỡi anh dễ dàng

xuyên thủng hàng phòng ngự, xông vào

môi và răng cô, trở nên càn rỡ, tự phụ.

Đầu óc Đường Tư Vũ trống rỗng, hơi thở

trong lồng ngực bị người đàn ông này rút

cạn, cảm giác như có thể bị anh nuốt vào

bụng bắt cứ lúc nào.

Hơi thở của Đường Tư Vũ gấp gáp và bối

rối, cảm giác lưỡi tê dại và cổ họng nóng

ran. Điều này khiến cô ý thức được sự

nguy hiểm và có chút sợ hãi. Hình bóng

trong buổi tối 5 năm trước vẫn in đậm

trong tâm trí cô.

“Ưm… ” Cô bắt đầu đầy anh. Người đàn

ông này đã say, nếu tiếp tục hôn thì không

biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Tốt nhất là trước khi anh ấy tỉnh táo lại,

cần cố ngăn chặn việc nguy hiểm này xảy

ra.

Đường Tư Vũ cố gắng đầy anh, Hình Liệt

Hàn cảm nhận được điều đó. Mặc dù

đang say nhưng trong lòng, anh vẫn tôn

trọng và không muốn ép buộc cô.

Anh lưu luyến mút chặt môi cô, rồi mới

buông ra. Ánh mắt nhìn cô chăm chú, sâu

lắng, ẩn chứa nhiều cảm xúc.

Đường Tư Vũ quay khuôn mặt nhỏ nhắn

đi, không dám nhìn vào mắt anh, càng

không dám đắm chìm trong ánh mắt đầy

cảm xúc đó.

“Anh mau về phòng nghỉ ngơi đi!” Đường

Tư Vũ ở bên cạnh vội vàng đứng lên.

Tuy nhiên, giây tiếp theo, cánh tay của cô

ấy bị siết chặt lại, cả người ngã xuống ghế

sô pha, mà cánh tay của anh lại đặt ở hai

bên vai cô. Ngũ quan đẹp trai, anh tuần

của người đàn ông càng được phóng to

trong mắt cô.

Đường Tư Vũ mở mắt ra, chạm vào đôi

mắt sâu thẳm của anh. Trong đôi mắt có

chút say, như được bao phủ bởi một lớp

sương mù, bí ẩn mà nóng bỏng.

“Đường Tư Vũ, anh muốn em nói cho anh

biết, em thật sự không có cảm giác với

anh sao?” Trong đại sảnh yên tĩnh, giọng

nói khàn khàn của người đàn ông càng

thêm gợi cảm.

Đường Tư Vũ nhíu mày, không biết trả lời

câu hỏi này thế nào. Năm năm trước, anh

là người mạnh mẽ cưỡng chế cô, vết

thương lần đó không thể tha thứ được.

Hình Liệt Hàn thở hổn hến, nhìn xuống

khuôn mặt nhỏ nhắn bướng bỉnh của cô,

trong mắt anh thoáng qua một tia thất

vọng.

“Được rồi, mọi chuyện cứ từ từ, anh sẽ

cho em thời gian, nhưng từ lúc bắt đầu

đến mãi sau này, em mãi là người phụ nữ

của anh.” Hình Liệt Hàn dường như rất

chắc chắn về điều này, giọng nói đầy bá

đạo. Anh quay người, loạng choạng đi về

phía cầu thang.

Đường Tư Vũ nhìn bóng dáng anh đi lên

lầu, nhưng lòng cô lại thấy lo lắng, sợ anh

bước đi không ồn, lăn xuống cầu thang.

Đường Tư Vũ cắn cắn môi. Ngồi một lúc,

cô vẫn muốn lên lầu xem thế nào, chỉ sợ

anh ngã. Đường Tư Vũ thấy bóng dáng

của anh trong phòng ngủ chính, liền bước

về phía cửa. Lúc này trong phòng tắm

truyền đến tiếng đồ vật gì đó rơi xuống,

tuy rằng không to lắm nhưng Đường Tư

Vũ cũng bước nhanh về phía phòng tắm.

Cô không chút nghĩ ngợi, liền mở cửa,

nhưng bên trong…

Người đàn ông đang đứng nghiêng, đi

tiểu…

“A…” Trong vài giây, Đường Tư Vũ dường

như nhìn thấy thứ không nên thấy, cô kinh

hãi hét lên một tiếng, tông cửa xông ra.

Trời ơi! Cô không ngờ lại thấy anh đang…

Hình Liệt Hàn mỉm cười, người phụ nữ

này thực sự rất lo lắng cho anh. Mặc dù

vừa nãy không nói gì, nhưng hành động

đã phản bội cô ấy.

Đường Tư Vũ ở trong phòng ngủ chính,

ôm hai má nóng bừng, không dám quay

lại.

Hình Liệt Hàn mở cửa bước ra, quần áo

đều đã mặc xong. Thực ra anh cũng

không say lắm, ngược lại, vừa rồi khi bị cô

từ chối, anh có vẻ đã tỉnh táo hơn.

“Thấy chưa?” Hình Liệt Hàn nở một nụ

cười xấu xa.

“Anh đi ngủ sớm đi!” Đường Tư Vũ không

muốn nói về chuyện này nữa.

“Em không lo ban đêm anh sẽ nôn sao?

Lúc em say, anh đã chăm sóc em cả đêm

đấy.” Hình Liệt Hàn nheo mắt nói.

Đường Tư Vũ cắn môi nói: “Vậy tôi sẽ ngủ

trên sô pha, trông anh đến sáng mai.”

“Lên giường ngủ với anh.” Tối nay Hình

Liệt Hàn rất phóng khoáng, tùy hứng. Anh

muốn ôm cô ngủ.

Kể cả không được làm gì, anh cũng cam

lòng.

“Tôi không muốn.”

“Điều kiện về chuyện Kỳ Lương lần trước

vẫn chưa hết thời hạn, nên em không có

quyền từ chối.” Hình Liệt Hàn tính lại

chuyện cũ.

Đường Tư Vũ hít một hơi thật sâu. Về

chuyện này, cô thật sự không thể nói điều

gì, nhíu mày suy nghĩ một chút, cô nói:

“Vậy anh phải đảm bảo không được động

tay động chân.” Đường Tư Vũ yêu cầu.

“Được rồi… anh hứa.” Hình Liệt Hàn hứa

một cách bắt đắc dĩ.

“Anh đi tắm rửa đề tây sạch mùi rượu trên

người đi. Tôi đi xem con trai.” Đường Tư

Vũ không thích mùi rượu trên người anh.

Hình Liệt Hàn xoay người đi vào phòng

tắm. Đường Tư Vũ quay lại phòng con trai

xem, cậu nhóc đang ngủ rất say, tiếng

động xuống tầng vừa nãy cũng không

khiến cậu bị quấy rầy.

Đường Tư Vũ nhẹ nhàng thở ra một hơi,

phát hiện nhịp tim vẫn còn hơi hỗn loạn,

chưa bình tĩnh lại.

Ở trong phòng con trai hơn mười phút,

Đường Tư Vũ quay trở lại phòng, thay

một bộ đồ ngủ tương đối bảo thủ. Cô thấy

Hình Liệt Hàn mặc một chiếc áo phông

mỏng và quần ngủ ngắn, đang uống chai

nước đá. Đứng trên ban công nhìn cảnh

đêm xa xa, bóng lưng cao gầy hoàn mỹ

của anh như một tác phẩm điêu khắc, ánh

đèn từ xa chiếu vào anh, tạo cảm giác cô

độc khi đứng ở vị trí cao.

Trái tim Đường Tư Vũ khẽ thắt lại. Hình

Liệt Hàn quay đầu lại nhìn cô, đôi mắt hơi

say ngà ngà, ánh nhìn mang vài phần tán

loạn, sáng hơn.

“Anh muốn ngủ rồi à?” Đường Tư Vũ hỏi

anh.

“ỪI” Hình Liệt Hàn đáp lại. Sau đó, anh

đánh giá bộ đồ cô mặc tối nay. Ngay cả

khi cô đã mặc bộ đồ ngủ bảo thủ, hứng

thú tình dục của anh cũng không bị suy

giảm.

Hình Liệt Hàn cắn đôi môi mỏng: “Buổi tối

năm năm trước thực sự là cái bóng quá

lớn đối với em sao?”

Kỳ thực, khi cần thận nhớ lại đêm đó,

đúng là anh đã quá đáng, không khác gì

hành vi của súc vật.

Đường Tư Vũ liếc anh một cái: “Anh đừng

nhắc lại chuyện này nữa, tôi đã quên rồi.”

“Nếu đã quên, tại sao em lại khó chịu về

việc anh muốn thân mật với em?” Hình

Liệt Hàn biết rằng cô vẫn chưa quên.

Đường Tư Vũ cau mày: “Có phải anh hiểu

lầm rồi không? Quan hệ giữa tôi và anh

chỉ là cùng nhau nuôi dạy con trai. Tôi

không phải là người phụ nữ của anh, vậy

tại sao phải cùng anh quan hệ thân mật?”

Hình Liệt Hàn nghẹn ngào, hơi ngớ

người. Đúng vậy, cô không có nghĩa vụ

này.

Đường Tư Vũ biết những lời này sẽ khiến

anh không vui, liền chủ động nói: “Nếu

anh không thích tôi ở đây, vậy tôi về

phòng riêng!” Sau đó, cô xoay người

muốn rời đi.

Hình Liệt Hàn không khỏi có chút tức

giận: “Anh không cho em đi.”

Đường Tư Vũ xoay người đứng lại, phía

sau có tiếng bước chân, giây tiếp theo, cổ

tay cô bị nắm chặt. Anh kéo Đường Tư Vũ

lại phía giường, ấn vai cô xuống, để cô

ngồi trên chiếc giường lớn phủ ga màu

xám của anh.

“Ngủ đi!” Hình Liệt Hàn nói xong, liền càm

chiếc điều khiển bên cạnh, ấn tắt hết đèn

xung quanh.

Đường Tư Vũ thở gấp. Toàn bộ phòng

ngủ rộng rãi không còn một tia sáng, chỉ

có ánh đèn le lói ở phía xa chiếu vào. Cô

nhẹ nhàng nằm xuống, chiếm một góc

giường.

Cô thấy phía bên kia giường lún xuống, rõ

ràng người đàn ông này đã lên giường.

Tổng Tài Daddy Không Thể TrêuTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhHứa Tâm Duyệt vội vàng nhìn qua dì nhỏ, chỉ sợ dì nhỏ sẽ cảm thấy mãn cảm, ai biết Thiệu Cô lại cười nói: “Mẹ, con không đẹp bằng Tâm Duyệt, con là do không ai theo đuổi, dựa vào nhan sắc của Tâm Duyệt, sau này sẽ có rất nhiều người theo đuổi con bé, con bé có thể từ từ chọn!”   Hứa Tâm Duyệt liền cười nói: “Tạm thời cháu vẫn chưa có ý nghĩ này.”   Trong lúc nói chuyện, không biết vì sao trong đồ cô lại hiện lên gương mặt của Cố Thừa Tiêu, cô nhanh chóng lắc đầu, nghĩ đến ai cũng không thể nghĩ đến anh!   Dù sao người đàn ông này cũng rất đáng ghét, rõ ràng là anh sắp ở cùng với Hứa An An rồi, mà lần trước ở trong tủ quần áo lại ăn đậu hủ của cô, sao lại có người chết tiệt như anh ta chứ?   Thật hi vọng anh sẽ không truyền lại thói quen này cho con trai, đây cũng không phải là tắm gương tốt.   Một lúc sau, vợ chồng Bùi Hoa đẩy cửa đi vào, Bùi phu nhân nói: “Mẹ còn đang tìm con đấy! Tâm Duyệt, sắp đến lúc bắt đầu vũ hội rồi, ba mẹ có một sắp xếp đặc biệt, cần con đồng ý.”   “Sắp xếp gì… Chương 156: Từ Chối AnhMặc dù Đường Tư Vũ không ghét nụ hôncủa người đàn ông này, nhưng không cónghĩa là cô có thể để người đàn ông nàyhôn tùy ý.Nhưng vào lúc này, nụ hôn của người đànông quá mức ngang ngược, bá đạo, khiếncô không thể từ chối, lưỡi anh dễ dàngxuyên thủng hàng phòng ngự, xông vàomôi và răng cô, trở nên càn rỡ, tự phụ.Đầu óc Đường Tư Vũ trống rỗng, hơi thởtrong lồng ngực bị người đàn ông này rútcạn, cảm giác như có thể bị anh nuốt vàobụng bắt cứ lúc nào.Hơi thở của Đường Tư Vũ gấp gáp và bốirối, cảm giác lưỡi tê dại và cổ họng nóngran. Điều này khiến cô ý thức được sựnguy hiểm và có chút sợ hãi. Hình bóngtrong buổi tối 5 năm trước vẫn in đậmtrong tâm trí cô.“Ưm… ” Cô bắt đầu đầy anh. Người đànông này đã say, nếu tiếp tục hôn thì khôngbiết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.Tốt nhất là trước khi anh ấy tỉnh táo lại,cần cố ngăn chặn việc nguy hiểm này xảyra.Đường Tư Vũ cố gắng đầy anh, Hình LiệtHàn cảm nhận được điều đó. Mặc dùđang say nhưng trong lòng, anh vẫn tôntrọng và không muốn ép buộc cô.Anh lưu luyến mút chặt môi cô, rồi mớibuông ra. Ánh mắt nhìn cô chăm chú, sâulắng, ẩn chứa nhiều cảm xúc.Đường Tư Vũ quay khuôn mặt nhỏ nhắnđi, không dám nhìn vào mắt anh, càngkhông dám đắm chìm trong ánh mắt đầycảm xúc đó.“Anh mau về phòng nghỉ ngơi đi!” ĐườngTư Vũ ở bên cạnh vội vàng đứng lên.Tuy nhiên, giây tiếp theo, cánh tay của côấy bị siết chặt lại, cả người ngã xuống ghếsô pha, mà cánh tay của anh lại đặt ở haibên vai cô. Ngũ quan đẹp trai, anh tuầncủa người đàn ông càng được phóng totrong mắt cô.Đường Tư Vũ mở mắt ra, chạm vào đôimắt sâu thẳm của anh. Trong đôi mắt cóchút say, như được bao phủ bởi một lớpsương mù, bí ẩn mà nóng bỏng.“Đường Tư Vũ, anh muốn em nói cho anhbiết, em thật sự không có cảm giác vớianh sao?” Trong đại sảnh yên tĩnh, giọngnói khàn khàn của người đàn ông càngthêm gợi cảm.Đường Tư Vũ nhíu mày, không biết trả lờicâu hỏi này thế nào. Năm năm trước, anhlà người mạnh mẽ cưỡng chế cô, vếtthương lần đó không thể tha thứ được.Hình Liệt Hàn thở hổn hến, nhìn xuốngkhuôn mặt nhỏ nhắn bướng bỉnh của cô,trong mắt anh thoáng qua một tia thấtvọng.“Được rồi, mọi chuyện cứ từ từ, anh sẽcho em thời gian, nhưng từ lúc bắt đầuđến mãi sau này, em mãi là người phụ nữcủa anh.” Hình Liệt Hàn dường như rấtchắc chắn về điều này, giọng nói đầy báđạo. Anh quay người, loạng choạng đi vềphía cầu thang.Đường Tư Vũ nhìn bóng dáng anh đi lênlầu, nhưng lòng cô lại thấy lo lắng, sợ anhbước đi không ồn, lăn xuống cầu thang.Đường Tư Vũ cắn cắn môi. Ngồi một lúc,cô vẫn muốn lên lầu xem thế nào, chỉ sợanh ngã. Đường Tư Vũ thấy bóng dángcủa anh trong phòng ngủ chính, liền bướcvề phía cửa. Lúc này trong phòng tắmtruyền đến tiếng đồ vật gì đó rơi xuống,tuy rằng không to lắm nhưng Đường TưVũ cũng bước nhanh về phía phòng tắm.Cô không chút nghĩ ngợi, liền mở cửa,nhưng bên trong…Người đàn ông đang đứng nghiêng, đitiểu…“A…” Trong vài giây, Đường Tư Vũ dườngnhư nhìn thấy thứ không nên thấy, cô kinhhãi hét lên một tiếng, tông cửa xông ra.Trời ơi! Cô không ngờ lại thấy anh đang…Hình Liệt Hàn mỉm cười, người phụ nữnày thực sự rất lo lắng cho anh. Mặc dùvừa nãy không nói gì, nhưng hành độngđã phản bội cô ấy.Đường Tư Vũ ở trong phòng ngủ chính,ôm hai má nóng bừng, không dám quaylại.Hình Liệt Hàn mở cửa bước ra, quần áođều đã mặc xong. Thực ra anh cũngkhông say lắm, ngược lại, vừa rồi khi bị côtừ chối, anh có vẻ đã tỉnh táo hơn.“Thấy chưa?” Hình Liệt Hàn nở một nụcười xấu xa.“Anh đi ngủ sớm đi!” Đường Tư Vũ khôngmuốn nói về chuyện này nữa.“Em không lo ban đêm anh sẽ nôn sao?Lúc em say, anh đã chăm sóc em cả đêmđấy.” Hình Liệt Hàn nheo mắt nói.Đường Tư Vũ cắn môi nói: “Vậy tôi sẽ ngủtrên sô pha, trông anh đến sáng mai.”“Lên giường ngủ với anh.” Tối nay HìnhLiệt Hàn rất phóng khoáng, tùy hứng. Anhmuốn ôm cô ngủ.Kể cả không được làm gì, anh cũng camlòng.“Tôi không muốn.”“Điều kiện về chuyện Kỳ Lương lần trướcvẫn chưa hết thời hạn, nên em không cóquyền từ chối.” Hình Liệt Hàn tính lạichuyện cũ.Đường Tư Vũ hít một hơi thật sâu. Vềchuyện này, cô thật sự không thể nói điềugì, nhíu mày suy nghĩ một chút, cô nói:“Vậy anh phải đảm bảo không được độngtay động chân.” Đường Tư Vũ yêu cầu.“Được rồi… anh hứa.” Hình Liệt Hàn hứamột cách bắt đắc dĩ.“Anh đi tắm rửa đề tây sạch mùi rượu trênngười đi. Tôi đi xem con trai.” Đường TưVũ không thích mùi rượu trên người anh.Hình Liệt Hàn xoay người đi vào phòngtắm. Đường Tư Vũ quay lại phòng con traixem, cậu nhóc đang ngủ rất say, tiếngđộng xuống tầng vừa nãy cũng khôngkhiến cậu bị quấy rầy.Đường Tư Vũ nhẹ nhàng thở ra một hơi,phát hiện nhịp tim vẫn còn hơi hỗn loạn,chưa bình tĩnh lại.Ở trong phòng con trai hơn mười phút,Đường Tư Vũ quay trở lại phòng, thaymột bộ đồ ngủ tương đối bảo thủ. Cô thấyHình Liệt Hàn mặc một chiếc áo phôngmỏng và quần ngủ ngắn, đang uống chainước đá. Đứng trên ban công nhìn cảnhđêm xa xa, bóng lưng cao gầy hoàn mỹcủa anh như một tác phẩm điêu khắc, ánhđèn từ xa chiếu vào anh, tạo cảm giác côđộc khi đứng ở vị trí cao.Trái tim Đường Tư Vũ khẽ thắt lại. HìnhLiệt Hàn quay đầu lại nhìn cô, đôi mắt hơisay ngà ngà, ánh nhìn mang vài phần tánloạn, sáng hơn.“Anh muốn ngủ rồi à?” Đường Tư Vũ hỏianh.“ỪI” Hình Liệt Hàn đáp lại. Sau đó, anhđánh giá bộ đồ cô mặc tối nay. Ngay cảkhi cô đã mặc bộ đồ ngủ bảo thủ, hứngthú tình dục của anh cũng không bị suygiảm.Hình Liệt Hàn cắn đôi môi mỏng: “Buổi tốinăm năm trước thực sự là cái bóng quálớn đối với em sao?”Kỳ thực, khi cần thận nhớ lại đêm đó,đúng là anh đã quá đáng, không khác gìhành vi của súc vật.Đường Tư Vũ liếc anh một cái: “Anh đừngnhắc lại chuyện này nữa, tôi đã quên rồi.”“Nếu đã quên, tại sao em lại khó chịu vềviệc anh muốn thân mật với em?” HìnhLiệt Hàn biết rằng cô vẫn chưa quên.Đường Tư Vũ cau mày: “Có phải anh hiểulầm rồi không? Quan hệ giữa tôi và anhchỉ là cùng nhau nuôi dạy con trai. Tôikhông phải là người phụ nữ của anh, vậytại sao phải cùng anh quan hệ thân mật?”Hình Liệt Hàn nghẹn ngào, hơi ngớngười. Đúng vậy, cô không có nghĩa vụnày.Đường Tư Vũ biết những lời này sẽ khiếnanh không vui, liền chủ động nói: “Nếuanh không thích tôi ở đây, vậy tôi vềphòng riêng!” Sau đó, cô xoay ngườimuốn rời đi.Hình Liệt Hàn không khỏi có chút tứcgiận: “Anh không cho em đi.”Đường Tư Vũ xoay người đứng lại, phíasau có tiếng bước chân, giây tiếp theo, cổtay cô bị nắm chặt. Anh kéo Đường Tư Vũlại phía giường, ấn vai cô xuống, để côngồi trên chiếc giường lớn phủ ga màuxám của anh.“Ngủ đi!” Hình Liệt Hàn nói xong, liền càmchiếc điều khiển bên cạnh, ấn tắt hết đènxung quanh.Đường Tư Vũ thở gấp. Toàn bộ phòngngủ rộng rãi không còn một tia sáng, chỉcó ánh đèn le lói ở phía xa chiếu vào. Cônhẹ nhàng nằm xuống, chiếm một gócgiường.Cô thấy phía bên kia giường lún xuống, rõràng người đàn ông này đã lên giường.

Chương 156