“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…
Chương 252
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Chương 252: “Bao nhiêu năm rồi? Có thể kiếm được Tuyết sâm hơn hai trăm năm tuổi không?” Lâm Dương trầm giọng hỏi. “Hơn hai trăm năm sao?” Lương Sinh do dự. Tuyết sâm trên thị trường đã có hàng trăm năm, nhưng trên thực tế đều là sâm mấy chục năm, thứ mà Lâm Dương muốn là sâm tuyết đã đủ hai trăm năm tuổi, làm sao có thể kiếm được trong chốc lát? Tuy nhiên, Lương Hồng Anh ở bên cạnh cô lại lên tiếng: “Tôi có thể lấy được nó!” “Được rồi, mau chuẩn bị đi!” Lâm Dương hét lên, sau đó nói với George, Rita cùng những người khác đang trong trạng thái sững sờ: “Các anh cũng không phải nhàn rỗi, tôi cần nhân lực, các anh nhanh qua đây giúp đỡ đi!” “Tôi… chúng tôi sao?” Mấy người đã choáng váng rồi. “Mau tới giúp đỡ đi!” Anna trong điện thoại đột nhiên hét lên một tiếng. Mọi người lúc này mới nhận ra rằng điện thoại vẫn chưa cúp máy. “Vâng, hội trưởng Annal” George toàn thân run rầy, liền nhanh chóng trả lời…. Lương Hồng Anh không biết đã dùng phương pháp gì, chỉ trong một tiếng đồng hò, thì đã khiến người ta mang tuyết sâm tới, Lương Sinh cũng đã chuẩn bị đầy đủ công cụ và dược liệu cho Lâm Dương. Sau khi Lâm Dương châm kim xong, anh nhờ George, Rita và những người khác truyền dịch và lau người cho ông cụ, còn bản thân anh lại đang đặt một chiếc nồi bên cạnh và bắt đầu đun sôi thuốc. Không lâu sau, trong căn phòng đã nồng nặc mùi thuốc bắc. Mọi người đều cau mày, anh nhìn tôi tôi nhìn anh, toàn bộ đều tràn đầy vẻ khó tin. “George, anh có chắc là điều này hữu ích không?” Một bác sĩ cẩn thận hỏi. “Tôi không biết, nhưng hội trưởng Anna đã nói như vậy rồi, chúng ta có thể làm gì được?” George âm thầm hừ. nói. “Tôi thấy hội trưởng Anna đã bị người này lừa gạt rồi. Thật ra nếu nhìn kỹ thì người này cũng rất đẹp trai. Chẳng lẽ là hội trưởng Anna và anh ta …” một nữ bác sĩ có khuôn mặt phẳng lì và tàn nhang thì thầm nói. Lời này còn chưa kịp nói xong, George đã tức giận: “Không thể nào!” Những người trong phòng đều sửng sốt. Lâm Dương đang tập trung đun thuốc, cũng không khỏi quay đầu lại. “Làm sao vậy?” “Không có gì, không có gì… Lâm thần y, anh làm tiếp đi!” Rita ở bên cạnh vội vàng nói, sau đó trừng mắt nhìn George. George sắc mặt tái xanh, không nói nên lời. Trong tâm trí của anh ta, cô Anna chính là một nhân vậy giống như nữ thần. Một người như vậy làm sao có thể thích một người phương Đông? Tuy nhiên, George phải thừa nhận rằng người đàn ông phương đông này quả thực rất đẹp trai…cho dù anh ta là một anh chàng phương Tây tóc vàng chính thống đẹp trai, thì cũng có máy phần tự thẹn kém người. George vô cùng bức xúc. Sau khoảng nửa giờ đồng hồ, Lâm Dương đổ nước thuốc từ trong nồi ra, để nguội, đồng thời đổ bã thuốc vào cái cối bên cạnh. Sau một thời gian, cặn thuốc trở thành bùn thuốc. “Cho ông ấy uống đi.” Lâm Dương đưa thuốc cho Rita, đồng thời bôi bùn thuốc lên ngực của ông cụ. Rita cau mày lại, suy nghĩ một lát rồi đổ vào miệng ông cụ. “Cái này quả thật giống như tà thuật!” “Chúa ơi, chúng ta rốt cuộc đang làm cái gì vậy?” Những bác sĩ này đều không thể chịu đựng được nữa Bọn họ tin tưởng vào khoa học!
Chương 252:
“Bao nhiêu năm rồi? Có thể kiếm được Tuyết sâm hơn hai trăm năm tuổi không?” Lâm Dương trầm giọng hỏi.
“Hơn hai trăm năm sao?” Lương Sinh do dự.
Tuyết sâm trên thị trường đã có hàng trăm năm, nhưng trên thực tế đều là sâm mấy chục năm, thứ mà Lâm Dương muốn là sâm tuyết đã đủ hai trăm năm tuổi, làm sao có thể kiếm được trong chốc lát?
Tuy nhiên, Lương Hồng Anh ở bên cạnh cô lại lên tiếng: “Tôi có thể lấy được nó!”
“Được rồi, mau chuẩn bị đi!”
Lâm Dương hét lên, sau đó nói với George, Rita cùng những người khác đang trong trạng thái sững sờ: “Các anh cũng không phải nhàn rỗi, tôi cần nhân lực, các anh nhanh qua đây giúp đỡ đi!”
“Tôi… chúng tôi sao?”
Mấy người đã choáng váng rồi.
“Mau tới giúp đỡ đi!”
Anna trong điện thoại đột nhiên hét lên một tiếng.
Mọi người lúc này mới nhận ra rằng điện thoại vẫn chưa cúp máy.
“Vâng, hội trưởng Annal”
George toàn thân run rầy, liền nhanh chóng trả lời….
Lương Hồng Anh không biết đã dùng phương pháp gì, chỉ trong một tiếng đồng hò, thì đã khiến người ta mang tuyết sâm tới, Lương Sinh cũng đã chuẩn bị đầy đủ công cụ và dược liệu cho Lâm Dương.
Sau khi Lâm Dương châm kim xong, anh nhờ George, Rita và những người khác truyền dịch và lau người cho ông cụ, còn bản thân anh lại đang đặt một chiếc nồi bên cạnh và bắt đầu đun sôi thuốc.
Không lâu sau, trong căn phòng đã nồng nặc mùi thuốc bắc.
Mọi người đều cau mày, anh nhìn tôi tôi nhìn anh, toàn bộ đều tràn đầy vẻ khó tin.
“George, anh có chắc là điều này hữu ích không?” Một bác sĩ cẩn thận hỏi.
“Tôi không biết, nhưng hội trưởng Anna đã nói như vậy rồi, chúng ta có thể làm gì được?” George âm thầm hừ.
nói.
“Tôi thấy hội trưởng Anna đã bị người này lừa gạt rồi. Thật ra nếu nhìn kỹ thì người này cũng rất đẹp trai. Chẳng lẽ là hội trưởng Anna và anh ta …” một nữ bác sĩ có khuôn mặt phẳng lì và tàn nhang thì thầm nói.
Lời này còn chưa kịp nói xong, George đã tức giận: “Không thể nào!”
Những người trong phòng đều sửng sốt.
Lâm Dương đang tập trung đun thuốc, cũng không khỏi quay đầu lại.
“Làm sao vậy?”
“Không có gì, không có gì… Lâm thần y, anh làm tiếp đi!”
Rita ở bên cạnh vội vàng nói, sau đó trừng mắt nhìn George.
George sắc mặt tái xanh, không nói nên lời.
Trong tâm trí của anh ta, cô Anna chính là một nhân vậy giống như nữ thần.
Một người như vậy làm sao có thể thích một người phương Đông?
Tuy nhiên, George phải thừa nhận rằng người đàn ông phương đông này quả thực rất đẹp trai…cho dù anh ta là một anh chàng phương Tây tóc vàng chính thống đẹp trai, thì cũng có máy phần tự thẹn kém người.
George vô cùng bức xúc.
Sau khoảng nửa giờ đồng hồ, Lâm Dương đổ nước thuốc từ trong nồi ra, để nguội, đồng thời đổ bã thuốc vào cái cối bên cạnh.
Sau một thời gian, cặn thuốc trở thành bùn thuốc.
“Cho ông ấy uống đi.”
Lâm Dương đưa thuốc cho Rita, đồng thời bôi bùn thuốc lên ngực của ông cụ.
Rita cau mày lại, suy nghĩ một lát rồi đổ vào miệng ông cụ.
“Cái này quả thật giống như tà thuật!”
“Chúa ơi, chúng ta rốt cuộc đang làm cái gì vậy?”
Những bác sĩ này đều không thể chịu đựng được nữa Bọn họ tin tưởng vào khoa học!
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Chương 252: “Bao nhiêu năm rồi? Có thể kiếm được Tuyết sâm hơn hai trăm năm tuổi không?” Lâm Dương trầm giọng hỏi. “Hơn hai trăm năm sao?” Lương Sinh do dự. Tuyết sâm trên thị trường đã có hàng trăm năm, nhưng trên thực tế đều là sâm mấy chục năm, thứ mà Lâm Dương muốn là sâm tuyết đã đủ hai trăm năm tuổi, làm sao có thể kiếm được trong chốc lát? Tuy nhiên, Lương Hồng Anh ở bên cạnh cô lại lên tiếng: “Tôi có thể lấy được nó!” “Được rồi, mau chuẩn bị đi!” Lâm Dương hét lên, sau đó nói với George, Rita cùng những người khác đang trong trạng thái sững sờ: “Các anh cũng không phải nhàn rỗi, tôi cần nhân lực, các anh nhanh qua đây giúp đỡ đi!” “Tôi… chúng tôi sao?” Mấy người đã choáng váng rồi. “Mau tới giúp đỡ đi!” Anna trong điện thoại đột nhiên hét lên một tiếng. Mọi người lúc này mới nhận ra rằng điện thoại vẫn chưa cúp máy. “Vâng, hội trưởng Annal” George toàn thân run rầy, liền nhanh chóng trả lời…. Lương Hồng Anh không biết đã dùng phương pháp gì, chỉ trong một tiếng đồng hò, thì đã khiến người ta mang tuyết sâm tới, Lương Sinh cũng đã chuẩn bị đầy đủ công cụ và dược liệu cho Lâm Dương. Sau khi Lâm Dương châm kim xong, anh nhờ George, Rita và những người khác truyền dịch và lau người cho ông cụ, còn bản thân anh lại đang đặt một chiếc nồi bên cạnh và bắt đầu đun sôi thuốc. Không lâu sau, trong căn phòng đã nồng nặc mùi thuốc bắc. Mọi người đều cau mày, anh nhìn tôi tôi nhìn anh, toàn bộ đều tràn đầy vẻ khó tin. “George, anh có chắc là điều này hữu ích không?” Một bác sĩ cẩn thận hỏi. “Tôi không biết, nhưng hội trưởng Anna đã nói như vậy rồi, chúng ta có thể làm gì được?” George âm thầm hừ. nói. “Tôi thấy hội trưởng Anna đã bị người này lừa gạt rồi. Thật ra nếu nhìn kỹ thì người này cũng rất đẹp trai. Chẳng lẽ là hội trưởng Anna và anh ta …” một nữ bác sĩ có khuôn mặt phẳng lì và tàn nhang thì thầm nói. Lời này còn chưa kịp nói xong, George đã tức giận: “Không thể nào!” Những người trong phòng đều sửng sốt. Lâm Dương đang tập trung đun thuốc, cũng không khỏi quay đầu lại. “Làm sao vậy?” “Không có gì, không có gì… Lâm thần y, anh làm tiếp đi!” Rita ở bên cạnh vội vàng nói, sau đó trừng mắt nhìn George. George sắc mặt tái xanh, không nói nên lời. Trong tâm trí của anh ta, cô Anna chính là một nhân vậy giống như nữ thần. Một người như vậy làm sao có thể thích một người phương Đông? Tuy nhiên, George phải thừa nhận rằng người đàn ông phương đông này quả thực rất đẹp trai…cho dù anh ta là một anh chàng phương Tây tóc vàng chính thống đẹp trai, thì cũng có máy phần tự thẹn kém người. George vô cùng bức xúc. Sau khoảng nửa giờ đồng hồ, Lâm Dương đổ nước thuốc từ trong nồi ra, để nguội, đồng thời đổ bã thuốc vào cái cối bên cạnh. Sau một thời gian, cặn thuốc trở thành bùn thuốc. “Cho ông ấy uống đi.” Lâm Dương đưa thuốc cho Rita, đồng thời bôi bùn thuốc lên ngực của ông cụ. Rita cau mày lại, suy nghĩ một lát rồi đổ vào miệng ông cụ. “Cái này quả thật giống như tà thuật!” “Chúa ơi, chúng ta rốt cuộc đang làm cái gì vậy?” Những bác sĩ này đều không thể chịu đựng được nữa Bọn họ tin tưởng vào khoa học!