Ngoài song cửa sổ giăng rèm bích sa, gió hiu hiu thổi trong phòng trưởng rủ màn che, thoang thoảng hương bay. “Nàng có hận không?” Một giọng nói lạnh lùng, có phần ẩn nhẫn vang lên giữa căn phòng tĩnh lặng, phá vợ sự bình yên vốn có. Người này đứng bên cửa sổ, vóc dáng cao lớn, thân hình rắn rỏi. Trên chiếc giá nến chân cao hình bát giác thanh nhã, ánh nến lập lòe trong chụp đèn bằng ngọc bích hòa cùng ánh trăng rọi vào qua song cửa sổ he hé mở, soi tỏ bóng dáng trông tựa trích tiên của người ấy. Hắn chính là Tín vương Tiêu Trường Khanh, Ngũ hoàng tử triều Đại Hưng, được đế vương sủng ái hết mực. Đáp lại hắn là mùi hương vấn vít giữa làn khói sương, như thể cả phòng chỉ có mình hắn đang độc thoại. Bàn tay chắp sau lưng lúc siết chặt, lúc buông lỏng, rốt cuộc hắn cũng không kiếm được mà xoay người lại. Ánh mắt hắn đầy vẻ phức tạp, xuyên qua lớp màn sa mỏng, qua tấm rèm châu, qua làn sương khói bảng lảng từ lò hương tràn ra, nhìn thẳng vào bóng người đang ngồi ngay ngắn sau án kỷ. Nàng…

Chương 71

Cuộc Sống Trà Xanh Của Thái Tử Điện HạTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhNgoài song cửa sổ giăng rèm bích sa, gió hiu hiu thổi trong phòng trưởng rủ màn che, thoang thoảng hương bay. “Nàng có hận không?” Một giọng nói lạnh lùng, có phần ẩn nhẫn vang lên giữa căn phòng tĩnh lặng, phá vợ sự bình yên vốn có. Người này đứng bên cửa sổ, vóc dáng cao lớn, thân hình rắn rỏi. Trên chiếc giá nến chân cao hình bát giác thanh nhã, ánh nến lập lòe trong chụp đèn bằng ngọc bích hòa cùng ánh trăng rọi vào qua song cửa sổ he hé mở, soi tỏ bóng dáng trông tựa trích tiên của người ấy. Hắn chính là Tín vương Tiêu Trường Khanh, Ngũ hoàng tử triều Đại Hưng, được đế vương sủng ái hết mực. Đáp lại hắn là mùi hương vấn vít giữa làn khói sương, như thể cả phòng chỉ có mình hắn đang độc thoại. Bàn tay chắp sau lưng lúc siết chặt, lúc buông lỏng, rốt cuộc hắn cũng không kiếm được mà xoay người lại. Ánh mắt hắn đầy vẻ phức tạp, xuyên qua lớp màn sa mỏng, qua tấm rèm châu, qua làn sương khói bảng lảng từ lò hương tràn ra, nhìn thẳng vào bóng người đang ngồi ngay ngắn sau án kỷ. Nàng… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương có nội dung hình ảnhNhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter*********************************“Đưa Liệt vương điện hạ đến Tây Bắc ấy ạ?” Thiên Viên nheo mắt, hoang mang hỏi lại lần nữa.“Có gì không ổn sao?”“Có người đang giúp chúng ta.” Thẩm Hi Hòa khẽ nói.Người này có thủ đoạn cao siêu hơn nàng, lấy thực làm hư, lấy hư làm thực, biển một chuyện khả năng cao là thật thành một chuyện khó phân biệt thật giả, chỉ e lúc này kẻ đã trộm bản đồ cũng không chắc mình đã trộm đúng bản đồ thật hay chưa.Nói rồi, Thiên Viên bèn đưa hộp thức ăn lên, Thẩm Hi Hòa ra hiệu cho Bích Ngọc nhận lấy.Thiên Viên lại nói: “Quận chúa, điện hạ bảo thuộc hạ chuyển lời đến quận chúa.”Không biết tin đồn xuất phát từ đầu, Hữu Ninh đế còn vì chuyện này mà triệu kiến các đại thần của tam tỉnh lục bộ để bàn bạc, người cho rằng không có lửa sao có khói, không chừng đã có chuyện thật rồi, cần gọi Thẩm Nhạc Sơn về Kinh đối đáp ngay lập tức.Kẻ lại bảo biết đâu có người cố tình gài bẫy nhằm ly gián vua tôi, đợi khi bệ hạ triệu kiển Thẩm Nhạc Sơn rồi, kế điệu hổ ly sơn thành công, bọn chúng sẽ tấn công Tây Bắc trên quy mô lớn, lúc ấy sẽ chẳng có ai trấn thủ Tây Bắc chống lại tập kích, tội này ai chịu?“Không biết nữa…” Nàng đầu quen thân ai trong Kinh, người duy nhất có khả năng trợ giúp là Bộ Sơ Lâm.Nhưng Bộ Sơ Lâm chắc chắn không thông minh đến mức ấy…“Quận chúa, Tào thị vệ đưa một hộp thức ăn đến ạ.” Hồng Ngọc dẫn theo Thiên Viên từ ngoài đi vào, dừng chân trước cửa thủy hoa.Thẩm Hi Hòa quay người lại, thấy Thiên Viên mang theo một hộp thức ăn đi đến, đứng bên ngoài định: “Quận chúa, hôm nay Đông cung làm món cua và trị, của béo ngậy, trĩ non mềm, điện hạ dặn làm cua hấp cam và canh trĩ, có điều điện hạ sức khỏe yếu không ăn được mấy nên bảo thuộc hạ đưa một phần cho quận chúa.”Không nên xông pha đầu sóng ngọn gió làm gì.Song, hắn cũng biết rằng nếu giờ không trình lên thì sau này càng không thể trình lên được, dù bản đồ có là thật hay giả, bằng không sẽ mắc tội khi quân.Thẩm Hi Hòa nhìn Thiên Viên một chốc, hiểu ý bước ra khỏi định, đi đến bên cạnh hắn, Thiên Viên hơi nhích lại gần nàng, cung kính nói: “Điện hạ nói quận chúa có thể yên tâm về chuyện An Tây.”Dứt lời, Thiên Viên lập tức lui ra sau, cung kính làm lễ cáo từ.Xem ảnh 1

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter

*********************************

“Đưa Liệt vương điện hạ đến Tây Bắc ấy ạ?” Thiên Viên nheo mắt, hoang mang hỏi lại lần nữa.

“Có gì không ổn sao?”“Có người đang giúp chúng ta.” Thẩm Hi Hòa khẽ nói.

Người này có thủ đoạn cao siêu hơn nàng, lấy thực làm hư, lấy hư làm thực, biển một chuyện khả năng cao là thật thành một chuyện khó phân biệt thật giả, chỉ e lúc này kẻ đã trộm bản đồ cũng không chắc mình đã trộm đúng bản đồ thật hay chưa.Nói rồi, Thiên Viên bèn đưa hộp thức ăn lên, Thẩm Hi Hòa ra hiệu cho Bích Ngọc nhận lấy.

Thiên Viên lại nói: “Quận chúa, điện hạ bảo thuộc hạ chuyển lời đến quận chúa.”Không biết tin đồn xuất phát từ đầu, Hữu Ninh đế còn vì chuyện này mà triệu kiến các đại thần của tam tỉnh lục bộ để bàn bạc, người cho rằng không có lửa sao có khói, không chừng đã có chuyện thật rồi, cần gọi Thẩm Nhạc Sơn về Kinh đối đáp ngay lập tức.

Kẻ lại bảo biết đâu có người cố tình gài bẫy nhằm ly gián vua tôi, đợi khi bệ hạ triệu kiển Thẩm Nhạc Sơn rồi, kế điệu hổ ly sơn thành công, bọn chúng sẽ tấn công Tây Bắc trên quy mô lớn, lúc ấy sẽ chẳng có ai trấn thủ Tây Bắc chống lại tập kích, tội này ai chịu?“Không biết nữa…” Nàng đầu quen thân ai trong Kinh, người duy nhất có khả năng trợ giúp là Bộ Sơ Lâm.

Nhưng Bộ Sơ Lâm chắc chắn không thông minh đến mức ấy…“Quận chúa, Tào thị vệ đưa một hộp thức ăn đến ạ.” Hồng Ngọc dẫn theo Thiên Viên từ ngoài đi vào, dừng chân trước cửa thủy hoa.

Thẩm Hi Hòa quay người lại, thấy Thiên Viên mang theo một hộp thức ăn đi đến, đứng bên ngoài định: “Quận chúa, hôm nay Đông cung làm món cua và trị, của béo ngậy, trĩ non mềm, điện hạ dặn làm cua hấp cam và canh trĩ, có điều điện hạ sức khỏe yếu không ăn được mấy nên bảo thuộc hạ đưa một phần cho quận chúa.”Không nên xông pha đầu sóng ngọn gió làm gì.

Song, hắn cũng biết rằng nếu giờ không trình lên thì sau này càng không thể trình lên được, dù bản đồ có là thật hay giả, bằng không sẽ mắc tội khi quân.Thẩm Hi Hòa nhìn Thiên Viên một chốc, hiểu ý bước ra khỏi định, đi đến bên cạnh hắn, Thiên Viên hơi nhích lại gần nàng, cung kính nói: “Điện hạ nói quận chúa có thể yên tâm về chuyện An Tây.”

Dứt lời, Thiên Viên lập tức lui ra sau, cung kính làm lễ cáo từ.

Xem ảnh 1

Cuộc Sống Trà Xanh Của Thái Tử Điện HạTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhNgoài song cửa sổ giăng rèm bích sa, gió hiu hiu thổi trong phòng trưởng rủ màn che, thoang thoảng hương bay. “Nàng có hận không?” Một giọng nói lạnh lùng, có phần ẩn nhẫn vang lên giữa căn phòng tĩnh lặng, phá vợ sự bình yên vốn có. Người này đứng bên cửa sổ, vóc dáng cao lớn, thân hình rắn rỏi. Trên chiếc giá nến chân cao hình bát giác thanh nhã, ánh nến lập lòe trong chụp đèn bằng ngọc bích hòa cùng ánh trăng rọi vào qua song cửa sổ he hé mở, soi tỏ bóng dáng trông tựa trích tiên của người ấy. Hắn chính là Tín vương Tiêu Trường Khanh, Ngũ hoàng tử triều Đại Hưng, được đế vương sủng ái hết mực. Đáp lại hắn là mùi hương vấn vít giữa làn khói sương, như thể cả phòng chỉ có mình hắn đang độc thoại. Bàn tay chắp sau lưng lúc siết chặt, lúc buông lỏng, rốt cuộc hắn cũng không kiếm được mà xoay người lại. Ánh mắt hắn đầy vẻ phức tạp, xuyên qua lớp màn sa mỏng, qua tấm rèm châu, qua làn sương khói bảng lảng từ lò hương tràn ra, nhìn thẳng vào bóng người đang ngồi ngay ngắn sau án kỷ. Nàng… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương có nội dung hình ảnhNhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter*********************************“Đưa Liệt vương điện hạ đến Tây Bắc ấy ạ?” Thiên Viên nheo mắt, hoang mang hỏi lại lần nữa.“Có gì không ổn sao?”“Có người đang giúp chúng ta.” Thẩm Hi Hòa khẽ nói.Người này có thủ đoạn cao siêu hơn nàng, lấy thực làm hư, lấy hư làm thực, biển một chuyện khả năng cao là thật thành một chuyện khó phân biệt thật giả, chỉ e lúc này kẻ đã trộm bản đồ cũng không chắc mình đã trộm đúng bản đồ thật hay chưa.Nói rồi, Thiên Viên bèn đưa hộp thức ăn lên, Thẩm Hi Hòa ra hiệu cho Bích Ngọc nhận lấy.Thiên Viên lại nói: “Quận chúa, điện hạ bảo thuộc hạ chuyển lời đến quận chúa.”Không biết tin đồn xuất phát từ đầu, Hữu Ninh đế còn vì chuyện này mà triệu kiến các đại thần của tam tỉnh lục bộ để bàn bạc, người cho rằng không có lửa sao có khói, không chừng đã có chuyện thật rồi, cần gọi Thẩm Nhạc Sơn về Kinh đối đáp ngay lập tức.Kẻ lại bảo biết đâu có người cố tình gài bẫy nhằm ly gián vua tôi, đợi khi bệ hạ triệu kiển Thẩm Nhạc Sơn rồi, kế điệu hổ ly sơn thành công, bọn chúng sẽ tấn công Tây Bắc trên quy mô lớn, lúc ấy sẽ chẳng có ai trấn thủ Tây Bắc chống lại tập kích, tội này ai chịu?“Không biết nữa…” Nàng đầu quen thân ai trong Kinh, người duy nhất có khả năng trợ giúp là Bộ Sơ Lâm.Nhưng Bộ Sơ Lâm chắc chắn không thông minh đến mức ấy…“Quận chúa, Tào thị vệ đưa một hộp thức ăn đến ạ.” Hồng Ngọc dẫn theo Thiên Viên từ ngoài đi vào, dừng chân trước cửa thủy hoa.Thẩm Hi Hòa quay người lại, thấy Thiên Viên mang theo một hộp thức ăn đi đến, đứng bên ngoài định: “Quận chúa, hôm nay Đông cung làm món cua và trị, của béo ngậy, trĩ non mềm, điện hạ dặn làm cua hấp cam và canh trĩ, có điều điện hạ sức khỏe yếu không ăn được mấy nên bảo thuộc hạ đưa một phần cho quận chúa.”Không nên xông pha đầu sóng ngọn gió làm gì.Song, hắn cũng biết rằng nếu giờ không trình lên thì sau này càng không thể trình lên được, dù bản đồ có là thật hay giả, bằng không sẽ mắc tội khi quân.Thẩm Hi Hòa nhìn Thiên Viên một chốc, hiểu ý bước ra khỏi định, đi đến bên cạnh hắn, Thiên Viên hơi nhích lại gần nàng, cung kính nói: “Điện hạ nói quận chúa có thể yên tâm về chuyện An Tây.”Dứt lời, Thiên Viên lập tức lui ra sau, cung kính làm lễ cáo từ.Xem ảnh 1

Chương 71