Ngoài song cửa sổ giăng rèm bích sa, gió hiu hiu thổi trong phòng trưởng rủ màn che, thoang thoảng hương bay. “Nàng có hận không?” Một giọng nói lạnh lùng, có phần ẩn nhẫn vang lên giữa căn phòng tĩnh lặng, phá vợ sự bình yên vốn có. Người này đứng bên cửa sổ, vóc dáng cao lớn, thân hình rắn rỏi. Trên chiếc giá nến chân cao hình bát giác thanh nhã, ánh nến lập lòe trong chụp đèn bằng ngọc bích hòa cùng ánh trăng rọi vào qua song cửa sổ he hé mở, soi tỏ bóng dáng trông tựa trích tiên của người ấy. Hắn chính là Tín vương Tiêu Trường Khanh, Ngũ hoàng tử triều Đại Hưng, được đế vương sủng ái hết mực. Đáp lại hắn là mùi hương vấn vít giữa làn khói sương, như thể cả phòng chỉ có mình hắn đang độc thoại. Bàn tay chắp sau lưng lúc siết chặt, lúc buông lỏng, rốt cuộc hắn cũng không kiếm được mà xoay người lại. Ánh mắt hắn đầy vẻ phức tạp, xuyên qua lớp màn sa mỏng, qua tấm rèm châu, qua làn sương khói bảng lảng từ lò hương tràn ra, nhìn thẳng vào bóng người đang ngồi ngay ngắn sau án kỷ. Nàng…
Chương 79
Cuộc Sống Trà Xanh Của Thái Tử Điện HạTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhNgoài song cửa sổ giăng rèm bích sa, gió hiu hiu thổi trong phòng trưởng rủ màn che, thoang thoảng hương bay. “Nàng có hận không?” Một giọng nói lạnh lùng, có phần ẩn nhẫn vang lên giữa căn phòng tĩnh lặng, phá vợ sự bình yên vốn có. Người này đứng bên cửa sổ, vóc dáng cao lớn, thân hình rắn rỏi. Trên chiếc giá nến chân cao hình bát giác thanh nhã, ánh nến lập lòe trong chụp đèn bằng ngọc bích hòa cùng ánh trăng rọi vào qua song cửa sổ he hé mở, soi tỏ bóng dáng trông tựa trích tiên của người ấy. Hắn chính là Tín vương Tiêu Trường Khanh, Ngũ hoàng tử triều Đại Hưng, được đế vương sủng ái hết mực. Đáp lại hắn là mùi hương vấn vít giữa làn khói sương, như thể cả phòng chỉ có mình hắn đang độc thoại. Bàn tay chắp sau lưng lúc siết chặt, lúc buông lỏng, rốt cuộc hắn cũng không kiếm được mà xoay người lại. Ánh mắt hắn đầy vẻ phức tạp, xuyên qua lớp màn sa mỏng, qua tấm rèm châu, qua làn sương khói bảng lảng từ lò hương tràn ra, nhìn thẳng vào bóng người đang ngồi ngay ngắn sau án kỷ. Nàng… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương có nội dung hình ảnhNhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter*********************************Thẩm Vân An mỗi lúc một khó chịu, cuối cùng không ngồi lại Đông cung nổi nữa!Mấy lời nồng nàn sến súa của Tiêu Hoa Ung làm tran3g nam nhi như hắn sởn cả gai ốc.“Ngươi không thấy thú vị à?” Tiêu Hoa Ung nhướng mày, gây ngón cái, quân cờ đen bật tung lên, rồi lại dùng tay kia chụp lấy, “Chưa từng có ai hay có việc gì khiến ta phải tính toán từng tí một, cuộc sống trong cung quá nhàm chán, hiểm khi có việc thú vị thế này…”Nói đến đây, hắn nở một nụ cười dịu dàng như gió xuân vờn cành liễu bên bờ, làm mặt nước lăn tăn gợn sóng.Thẩm Hi Hòa nhẹ nhàng bước tới trước mặt Thẩm Vân An, hắn lại hừ lạnh rồi quay mặt đi hướng khác.Thẩm Hi Hòa giơ hai tay ghì chặt đầu Thẩm Vân An lại, bắt hắn quay mặt về phía mình: “Muội điều chế hương tịch hàn là vì muốn cảm ơn hẳn giúp mình đuổi Lục điện hạ.”Kẻ phàm phu tục tử như Thiên Viên quả thật chẳng thể hiểu nổi niềm vui thú của Thái tử điện hạ.Về đến nhà, Thẩm Vân An càng nghĩ càng thấy Thái tử quả dẻo miệng, chẳng phải người tốt lành gì, khổ nỗi hắn không thể thuật lại những lời Tiêu Hoa Ung đã nói cho Thẩm Hi Hòa nghe, cũng không muốn nói qua loa rằng Tiêu Hoa Ung có tình cảm với muội muội, làm thế khác nào giúp Tiêu Hoa Ung nói vun vào?“Thân phận bất đồng thì kỳ vọng cũng khác biệt.” Tiêu Hoa Ung cười khẽ, “UU không tin vào tình yêu, đương nhiên sẽ tỉnh táo trong những chuyện liên quan tới bản thân. Bất Nguy là huynh trưởng của UU, hắn muốn giao phó muội muội cho một người yêu nàng say đắm hơn là một vị minh quân lạnh lùng vô tình.”Nếu hắn đối phó với Thẩm Vân An bằng thái độ lý trí như khi gặp Thẩm Hi Hòa, chỉ e sẽ bị Thẩm Vân An gạch tên.“A huynh?” Thẩm Hi Hòa thấy Thẩm Vân An xụ mặt suốt từ lúc về đến giờ thì không khỏi lo lắng, “A huynh gặp phải chuyện gì à?”Thẩm Vân An không biết giãi bày tâm sự thể nào, chỉ có thể hậm hực lên tiếng: “Sao muội lại đồng ý đi với hắn lên thành lâu?”Thẩm Hi Hòa đáp: “Chỉ là an ủi hắn thôi mà, khi ấy muội chưa biết a huynh sẽ vào Kinh, cũng không muốn bị người ta làm phiền trong tết Trùng Dương nên mới quyết định đi cùng hắn.”Thẩm Vân An vẫn rầu rĩ: “Muội còn làm hoành thánh, còn điều chế hương tịch hàn cho hắn nữa!”“Bệnh tình của hắn có lẽ là do quá mệt nhọc với đấu đá chốn cung đình mà ra, theo muội điều tra được thì mười hai năm trước không có ai trong hoàng tộc bị trừng phạt cả.”Còn không thì chỉ có thể kẻ chủ mưu làm hại Tiêu Hoa Ung bệnh nặng đến mức không thể không rời cung điều trị, lại suýt nữa không có duyên phận với ngôi vị hoàng đế vẫn chưa bị trừng phạt.Khiêm vương đột ngột hoằng, những thuộc hạ trung thành đã đánh cược cả tính mạng gia tộc để phò tá ông ta sao có thể cam tâm lùi lại đằng sau khi chỉ còn cách một bước chân? Sao cam tâm nhìn tâm phúc của Hữu Ninh Đế nắm giữ những vị trí quan trọng?Lúc này, Hữu Ninh Để bắt buộc phải trấn an bọn họ, để bọn họ tin tưởng rằng ông ta sẽ ban thưởng theo công lao, thế nên mới lập vương phi quá cố của mình làm Hoàng hậu, lập Tiêu Hoa Ung mới mất mẫu thân ngay từ khi mới chào đời làm Thái tử, đó chính là viên thuốc an thần tốt nhất.Xem ảnh 1
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Thẩm Vân An mỗi lúc một khó chịu, cuối cùng không ngồi lại Đông cung nổi nữa!
Mấy lời nồng nàn sến súa của Tiêu Hoa Ung làm tran3g nam nhi như hắn sởn cả gai ốc.“Ngươi không thấy thú vị à?” Tiêu Hoa Ung nhướng mày, gây ngón cái, quân cờ đen bật tung lên, rồi lại dùng tay kia chụp lấy, “Chưa từng có ai hay có việc gì khiến ta phải tính toán từng tí một, cuộc sống trong cung quá nhàm chán, hiểm khi có việc thú vị thế này…”
Nói đến đây, hắn nở một nụ cười dịu dàng như gió xuân vờn cành liễu bên bờ, làm mặt nước lăn tăn gợn sóng.Thẩm Hi Hòa nhẹ nhàng bước tới trước mặt Thẩm Vân An, hắn lại hừ lạnh rồi quay mặt đi hướng khác.
Thẩm Hi Hòa giơ hai tay ghì chặt đầu Thẩm Vân An lại, bắt hắn quay mặt về phía mình: “Muội điều chế hương tịch hàn là vì muốn cảm ơn hẳn giúp mình đuổi Lục điện hạ.”Kẻ phàm phu tục tử như Thiên Viên quả thật chẳng thể hiểu nổi niềm vui thú của Thái tử điện hạ.
Về đến nhà, Thẩm Vân An càng nghĩ càng thấy Thái tử quả dẻo miệng, chẳng phải người tốt lành gì, khổ nỗi hắn không thể thuật lại những lời Tiêu Hoa Ung đã nói cho Thẩm Hi Hòa nghe, cũng không muốn nói qua loa rằng Tiêu Hoa Ung có tình cảm với muội muội, làm thế khác nào giúp Tiêu Hoa Ung nói vun vào?“Thân phận bất đồng thì kỳ vọng cũng khác biệt.” Tiêu Hoa Ung cười khẽ, “UU không tin vào tình yêu, đương nhiên sẽ tỉnh táo trong những chuyện liên quan tới bản thân. Bất Nguy là huynh trưởng của UU, hắn muốn giao phó muội muội cho một người yêu nàng say đắm hơn là một vị minh quân lạnh lùng vô tình.”
Nếu hắn đối phó với Thẩm Vân An bằng thái độ lý trí như khi gặp Thẩm Hi Hòa, chỉ e sẽ bị Thẩm Vân An gạch tên.“A huynh?” Thẩm Hi Hòa thấy Thẩm Vân An xụ mặt suốt từ lúc về đến giờ thì không khỏi lo lắng, “A huynh gặp phải chuyện gì à?”
Thẩm Vân An không biết giãi bày tâm sự thể nào, chỉ có thể hậm hực lên tiếng: “Sao muội lại đồng ý đi với hắn lên thành lâu?”Thẩm Hi Hòa đáp: “Chỉ là an ủi hắn thôi mà, khi ấy muội chưa biết a huynh sẽ vào Kinh, cũng không muốn bị người ta làm phiền trong tết Trùng Dương nên mới quyết định đi cùng hắn.”
Thẩm Vân An vẫn rầu rĩ: “Muội còn làm hoành thánh, còn điều chế hương tịch hàn cho hắn nữa!”“Bệnh tình của hắn có lẽ là do quá mệt nhọc với đấu đá chốn cung đình mà ra, theo muội điều tra được thì mười hai năm trước không có ai trong hoàng tộc bị trừng phạt cả.”
Còn không thì chỉ có thể kẻ chủ mưu làm hại Tiêu Hoa Ung bệnh nặng đến mức không thể không rời cung điều trị, lại suýt nữa không có duyên phận với ngôi vị hoàng đế vẫn chưa bị trừng phạt.Khiêm vương đột ngột hoằng, những thuộc hạ trung thành đã đánh cược cả tính mạng gia tộc để phò tá ông ta sao có thể cam tâm lùi lại đằng sau khi chỉ còn cách một bước chân? Sao cam tâm nhìn tâm phúc của Hữu Ninh Đế nắm giữ những vị trí quan trọng?
Lúc này, Hữu Ninh Để bắt buộc phải trấn an bọn họ, để bọn họ tin tưởng rằng ông ta sẽ ban thưởng theo công lao, thế nên mới lập vương phi quá cố của mình làm Hoàng hậu, lập Tiêu Hoa Ung mới mất mẫu thân ngay từ khi mới chào đời làm Thái tử, đó chính là viên thuốc an thần tốt nhất.
Xem ảnh 1
Cuộc Sống Trà Xanh Của Thái Tử Điện HạTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhNgoài song cửa sổ giăng rèm bích sa, gió hiu hiu thổi trong phòng trưởng rủ màn che, thoang thoảng hương bay. “Nàng có hận không?” Một giọng nói lạnh lùng, có phần ẩn nhẫn vang lên giữa căn phòng tĩnh lặng, phá vợ sự bình yên vốn có. Người này đứng bên cửa sổ, vóc dáng cao lớn, thân hình rắn rỏi. Trên chiếc giá nến chân cao hình bát giác thanh nhã, ánh nến lập lòe trong chụp đèn bằng ngọc bích hòa cùng ánh trăng rọi vào qua song cửa sổ he hé mở, soi tỏ bóng dáng trông tựa trích tiên của người ấy. Hắn chính là Tín vương Tiêu Trường Khanh, Ngũ hoàng tử triều Đại Hưng, được đế vương sủng ái hết mực. Đáp lại hắn là mùi hương vấn vít giữa làn khói sương, như thể cả phòng chỉ có mình hắn đang độc thoại. Bàn tay chắp sau lưng lúc siết chặt, lúc buông lỏng, rốt cuộc hắn cũng không kiếm được mà xoay người lại. Ánh mắt hắn đầy vẻ phức tạp, xuyên qua lớp màn sa mỏng, qua tấm rèm châu, qua làn sương khói bảng lảng từ lò hương tràn ra, nhìn thẳng vào bóng người đang ngồi ngay ngắn sau án kỷ. Nàng… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương có nội dung hình ảnhNhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter*********************************Thẩm Vân An mỗi lúc một khó chịu, cuối cùng không ngồi lại Đông cung nổi nữa!Mấy lời nồng nàn sến súa của Tiêu Hoa Ung làm tran3g nam nhi như hắn sởn cả gai ốc.“Ngươi không thấy thú vị à?” Tiêu Hoa Ung nhướng mày, gây ngón cái, quân cờ đen bật tung lên, rồi lại dùng tay kia chụp lấy, “Chưa từng có ai hay có việc gì khiến ta phải tính toán từng tí một, cuộc sống trong cung quá nhàm chán, hiểm khi có việc thú vị thế này…”Nói đến đây, hắn nở một nụ cười dịu dàng như gió xuân vờn cành liễu bên bờ, làm mặt nước lăn tăn gợn sóng.Thẩm Hi Hòa nhẹ nhàng bước tới trước mặt Thẩm Vân An, hắn lại hừ lạnh rồi quay mặt đi hướng khác.Thẩm Hi Hòa giơ hai tay ghì chặt đầu Thẩm Vân An lại, bắt hắn quay mặt về phía mình: “Muội điều chế hương tịch hàn là vì muốn cảm ơn hẳn giúp mình đuổi Lục điện hạ.”Kẻ phàm phu tục tử như Thiên Viên quả thật chẳng thể hiểu nổi niềm vui thú của Thái tử điện hạ.Về đến nhà, Thẩm Vân An càng nghĩ càng thấy Thái tử quả dẻo miệng, chẳng phải người tốt lành gì, khổ nỗi hắn không thể thuật lại những lời Tiêu Hoa Ung đã nói cho Thẩm Hi Hòa nghe, cũng không muốn nói qua loa rằng Tiêu Hoa Ung có tình cảm với muội muội, làm thế khác nào giúp Tiêu Hoa Ung nói vun vào?“Thân phận bất đồng thì kỳ vọng cũng khác biệt.” Tiêu Hoa Ung cười khẽ, “UU không tin vào tình yêu, đương nhiên sẽ tỉnh táo trong những chuyện liên quan tới bản thân. Bất Nguy là huynh trưởng của UU, hắn muốn giao phó muội muội cho một người yêu nàng say đắm hơn là một vị minh quân lạnh lùng vô tình.”Nếu hắn đối phó với Thẩm Vân An bằng thái độ lý trí như khi gặp Thẩm Hi Hòa, chỉ e sẽ bị Thẩm Vân An gạch tên.“A huynh?” Thẩm Hi Hòa thấy Thẩm Vân An xụ mặt suốt từ lúc về đến giờ thì không khỏi lo lắng, “A huynh gặp phải chuyện gì à?”Thẩm Vân An không biết giãi bày tâm sự thể nào, chỉ có thể hậm hực lên tiếng: “Sao muội lại đồng ý đi với hắn lên thành lâu?”Thẩm Hi Hòa đáp: “Chỉ là an ủi hắn thôi mà, khi ấy muội chưa biết a huynh sẽ vào Kinh, cũng không muốn bị người ta làm phiền trong tết Trùng Dương nên mới quyết định đi cùng hắn.”Thẩm Vân An vẫn rầu rĩ: “Muội còn làm hoành thánh, còn điều chế hương tịch hàn cho hắn nữa!”“Bệnh tình của hắn có lẽ là do quá mệt nhọc với đấu đá chốn cung đình mà ra, theo muội điều tra được thì mười hai năm trước không có ai trong hoàng tộc bị trừng phạt cả.”Còn không thì chỉ có thể kẻ chủ mưu làm hại Tiêu Hoa Ung bệnh nặng đến mức không thể không rời cung điều trị, lại suýt nữa không có duyên phận với ngôi vị hoàng đế vẫn chưa bị trừng phạt.Khiêm vương đột ngột hoằng, những thuộc hạ trung thành đã đánh cược cả tính mạng gia tộc để phò tá ông ta sao có thể cam tâm lùi lại đằng sau khi chỉ còn cách một bước chân? Sao cam tâm nhìn tâm phúc của Hữu Ninh Đế nắm giữ những vị trí quan trọng?Lúc này, Hữu Ninh Để bắt buộc phải trấn an bọn họ, để bọn họ tin tưởng rằng ông ta sẽ ban thưởng theo công lao, thế nên mới lập vương phi quá cố của mình làm Hoàng hậu, lập Tiêu Hoa Ung mới mất mẫu thân ngay từ khi mới chào đời làm Thái tử, đó chính là viên thuốc an thần tốt nhất.Xem ảnh 1