“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…
Chương 407
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Chương 407: “Thiếu gia, con tiện nhân đó đã cõng người phụ nữ trên lưng đi vào hang động này. Hang động này giống như một mộ cổ. Tôi nghĩ những người ở trong Dược Thôn trước đây đều đang trốn trong đó.” “Cửa cổ mộ không mở được sao?” Thiếu gia thờ ơ hỏi. “Chất đá rất đặc biệt, sức người e rằng không thể mở ra được, nhưng mà thời đại lúc này không thể nào so sánh với thời cổ đại. Thuốc nổ phần lớn là có thể làm được.” “Vậy thì cho nỗ đi.” “Vâng, thiếu gia.” Mọi người quyết định phương án, ngay lập tức bắt đầu đặt thuốc nỗ. Một lúc sau. Bùm! Một tiếng nỗ kịch liệt vang lên. Thân núi rung chuyển, đá văng tung tóe. Những người đang ẳn nắp trong hang động toàn bộ đều co rúm lại vì sợ hãi. “Đây là thuốc nổ …” người phụ nữ vừa nằm xuống nói một cách yếu ớt. Nhưng cô gái không trả lời bà ta, sau khi đặt người phụ nữ: xuống đắt, liền nằm liệt trên mặt đất, thỏ hỗn hến. Những người đang trốn bên cạnh đều vô cùng hoảng sợ, vội vàng vây quanh. “Khả Nhi! Khả Nhi! Cô có sao không?” “Không hay, lưng của cô ấy trúng đạn rồi!” Tiếng cảm thán không ngừng vang lên. Lại nhìn thấy hai lỗ máu chảy đầm đìa trên lưng cô gái. Người phụ nữ sững sờ, lo lắng như tơ vò nhìn cô ấy, khoé mắt đỏ hoe, nước mắt lăn xuống đầm đìa trên má. “Thật không ngờ, Điền Dược Thôn của chúng ta ẩn mình trong núi sâu rừng già này. Vẫn không tránh khỏi sự suy tính của kẻ trộm. Hôm nay là ngày diệt vong của Điền Dược Thôn chúng ta.” Một ông lão tóc bạc phơ, dáng người gầy gò bước tới, buồn bã nói. “Bây giò đến cả chị Khả Nhi cũng đã ngã xuống, chúng ta phải làm sao bây giờ?”, Một bé gái non nớt vừa đắp thuốc. cho cô gái vừa khóc nói. “Ngôi mộ cổ này được xây dựng từ thời nhà Minh. Mặc dù lúc này là nơi ẩn náu có một không hai, nhưng đối mặt với khoa học công nghệ hiện tại, cỗ mộ này kiên trì không được bao lâu nữa. Tôi nhớ phía sau cổ mộ còn có một lối ra! ” Người phụ nữ yếu ớt nói. “Có thật không?” “Vậy được, chúng ta đi mau!” Cả đám người kích động nói. “Không, đợi đến khi trời tối…. rồi rời đi…” Lúc này, cô gái tên Khả Nhi mở mắt một cách khó khăn nói. “Tại sao?” “Lối ra đó … cách lối vào này không xa. Một khi bị đối phương phát hiện, không ai trong chúng ta có thể trốn thoát!” “Nhưng ngôi mộ cổ này, e rằng không cầm cự đến khi trời tối được! Nếu chúng ta còn không rời đi, sẽ bị chôn sống mắt!” Ông cụ thuyết phục nói. Cô gái không nói gì. “Vậy thì bây giờ hành động đi!” Mọi người bàn bạc, trực tiếp ra ngoài từ lối ra khác của ngôi mộ cổ một cách trật tự. Nhưng mà… không lâu sau khi đám đông tản ra, một nhóm người đã bao vây bọn họ. Khả Nhi, người phụ nữ và những người khác vừa nhìn thấy, khuôn mặt như tro tàn … “Trời muốn diệt chúng ta sao?” Khả Nhi nói một cách yếu ót. “Thiếu gia, ở đây quả nhiên có cửa sau, bọn họ đang ở đây!” “Haha, bây giờ xem các người còn chạy đi đâu!” Một nụ cười hờ hững truyền đến. Sau đó, một nhóm chiến binh thân như chim Yến và một nhóm vệ sĩ được trang bị súng xông đến, vây chặt những người này, nước cũng không thắm qua được. Nhan Khả Nhi nhắm đôi mắt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đây tuyệt vọng … “Con tiện nhân thối, lần này xem cô chạy đi đâu?” “Ha, không phải cô thật sự cho rằng các cô có thể thoát khỏi lòng bàn tay của thiếu gia chứ? Các cô đừng chọc cười tôi!” Giọng nói chế giễu vang lên.
Chương 407:
“Thiếu gia, con tiện nhân đó đã cõng người phụ nữ trên lưng đi vào hang động này. Hang động này giống như một mộ cổ. Tôi nghĩ những người ở trong Dược Thôn trước đây đều đang trốn trong đó.”
“Cửa cổ mộ không mở được sao?” Thiếu gia thờ ơ hỏi.
“Chất đá rất đặc biệt, sức người e rằng không thể mở ra được, nhưng mà thời đại lúc này không thể nào so sánh với thời cổ đại. Thuốc nổ phần lớn là có thể làm được.”
“Vậy thì cho nỗ đi.”
“Vâng, thiếu gia.”
Mọi người quyết định phương án, ngay lập tức bắt đầu đặt thuốc nỗ.
Một lúc sau.
Bùm!
Một tiếng nỗ kịch liệt vang lên.
Thân núi rung chuyển, đá văng tung tóe.
Những người đang ẳn nắp trong hang động toàn bộ đều co rúm lại vì sợ hãi.
“Đây là thuốc nổ …” người phụ nữ vừa nằm xuống nói một cách yếu ớt.
Nhưng cô gái không trả lời bà ta, sau khi đặt người phụ nữ: xuống đắt, liền nằm liệt trên mặt đất, thỏ hỗn hến.
Những người đang trốn bên cạnh đều vô cùng hoảng sợ, vội vàng vây quanh.
“Khả Nhi! Khả Nhi! Cô có sao không?”
“Không hay, lưng của cô ấy trúng đạn rồi!”
Tiếng cảm thán không ngừng vang lên.
Lại nhìn thấy hai lỗ máu chảy đầm đìa trên lưng cô gái.
Người phụ nữ sững sờ, lo lắng như tơ vò nhìn cô ấy, khoé mắt đỏ hoe, nước mắt lăn xuống đầm đìa trên má.
“Thật không ngờ, Điền Dược Thôn của chúng ta ẩn mình trong núi sâu rừng già này. Vẫn không tránh khỏi sự suy tính của kẻ trộm. Hôm nay là ngày diệt vong của Điền Dược Thôn chúng ta.” Một ông lão tóc bạc phơ, dáng người gầy gò bước tới, buồn bã nói.
“Bây giò đến cả chị Khả Nhi cũng đã ngã xuống, chúng ta phải làm sao bây giờ?”, Một bé gái non nớt vừa đắp thuốc.
cho cô gái vừa khóc nói.
“Ngôi mộ cổ này được xây dựng từ thời nhà Minh. Mặc dù lúc này là nơi ẩn náu có một không hai, nhưng đối mặt với khoa học công nghệ hiện tại, cỗ mộ này kiên trì không được bao lâu nữa. Tôi nhớ phía sau cổ mộ còn có một lối ra! ” Người phụ nữ yếu ớt nói.
“Có thật không?”
“Vậy được, chúng ta đi mau!”
Cả đám người kích động nói.
“Không, đợi đến khi trời tối…. rồi rời đi…” Lúc này, cô gái tên Khả Nhi mở mắt một cách khó khăn nói.
“Tại sao?”
“Lối ra đó … cách lối vào này không xa. Một khi bị đối phương phát hiện, không ai trong chúng ta có thể trốn thoát!”
“Nhưng ngôi mộ cổ này, e rằng không cầm cự đến khi trời tối được! Nếu chúng ta còn không rời đi, sẽ bị chôn sống mắt!”
Ông cụ thuyết phục nói.
Cô gái không nói gì.
“Vậy thì bây giờ hành động đi!”
Mọi người bàn bạc, trực tiếp ra ngoài từ lối ra khác của ngôi mộ cổ một cách trật tự.
Nhưng mà… không lâu sau khi đám đông tản ra, một nhóm người đã bao vây bọn họ.
Khả Nhi, người phụ nữ và những người khác vừa nhìn thấy, khuôn mặt như tro tàn …
“Trời muốn diệt chúng ta sao?” Khả Nhi nói một cách yếu ót.
“Thiếu gia, ở đây quả nhiên có cửa sau, bọn họ đang ở đây!”
“Haha, bây giờ xem các người còn chạy đi đâu!”
Một nụ cười hờ hững truyền đến.
Sau đó, một nhóm chiến binh thân như chim Yến và một nhóm vệ sĩ được trang bị súng xông đến, vây chặt những người này, nước cũng không thắm qua được.
Nhan Khả Nhi nhắm đôi mắt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đây tuyệt vọng …
“Con tiện nhân thối, lần này xem cô chạy đi đâu?”
“Ha, không phải cô thật sự cho rằng các cô có thể thoát khỏi lòng bàn tay của thiếu gia chứ? Các cô đừng chọc cười tôi!”
Giọng nói chế giễu vang lên.
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Chương 407: “Thiếu gia, con tiện nhân đó đã cõng người phụ nữ trên lưng đi vào hang động này. Hang động này giống như một mộ cổ. Tôi nghĩ những người ở trong Dược Thôn trước đây đều đang trốn trong đó.” “Cửa cổ mộ không mở được sao?” Thiếu gia thờ ơ hỏi. “Chất đá rất đặc biệt, sức người e rằng không thể mở ra được, nhưng mà thời đại lúc này không thể nào so sánh với thời cổ đại. Thuốc nổ phần lớn là có thể làm được.” “Vậy thì cho nỗ đi.” “Vâng, thiếu gia.” Mọi người quyết định phương án, ngay lập tức bắt đầu đặt thuốc nỗ. Một lúc sau. Bùm! Một tiếng nỗ kịch liệt vang lên. Thân núi rung chuyển, đá văng tung tóe. Những người đang ẳn nắp trong hang động toàn bộ đều co rúm lại vì sợ hãi. “Đây là thuốc nổ …” người phụ nữ vừa nằm xuống nói một cách yếu ớt. Nhưng cô gái không trả lời bà ta, sau khi đặt người phụ nữ: xuống đắt, liền nằm liệt trên mặt đất, thỏ hỗn hến. Những người đang trốn bên cạnh đều vô cùng hoảng sợ, vội vàng vây quanh. “Khả Nhi! Khả Nhi! Cô có sao không?” “Không hay, lưng của cô ấy trúng đạn rồi!” Tiếng cảm thán không ngừng vang lên. Lại nhìn thấy hai lỗ máu chảy đầm đìa trên lưng cô gái. Người phụ nữ sững sờ, lo lắng như tơ vò nhìn cô ấy, khoé mắt đỏ hoe, nước mắt lăn xuống đầm đìa trên má. “Thật không ngờ, Điền Dược Thôn của chúng ta ẩn mình trong núi sâu rừng già này. Vẫn không tránh khỏi sự suy tính của kẻ trộm. Hôm nay là ngày diệt vong của Điền Dược Thôn chúng ta.” Một ông lão tóc bạc phơ, dáng người gầy gò bước tới, buồn bã nói. “Bây giò đến cả chị Khả Nhi cũng đã ngã xuống, chúng ta phải làm sao bây giờ?”, Một bé gái non nớt vừa đắp thuốc. cho cô gái vừa khóc nói. “Ngôi mộ cổ này được xây dựng từ thời nhà Minh. Mặc dù lúc này là nơi ẩn náu có một không hai, nhưng đối mặt với khoa học công nghệ hiện tại, cỗ mộ này kiên trì không được bao lâu nữa. Tôi nhớ phía sau cổ mộ còn có một lối ra! ” Người phụ nữ yếu ớt nói. “Có thật không?” “Vậy được, chúng ta đi mau!” Cả đám người kích động nói. “Không, đợi đến khi trời tối…. rồi rời đi…” Lúc này, cô gái tên Khả Nhi mở mắt một cách khó khăn nói. “Tại sao?” “Lối ra đó … cách lối vào này không xa. Một khi bị đối phương phát hiện, không ai trong chúng ta có thể trốn thoát!” “Nhưng ngôi mộ cổ này, e rằng không cầm cự đến khi trời tối được! Nếu chúng ta còn không rời đi, sẽ bị chôn sống mắt!” Ông cụ thuyết phục nói. Cô gái không nói gì. “Vậy thì bây giờ hành động đi!” Mọi người bàn bạc, trực tiếp ra ngoài từ lối ra khác của ngôi mộ cổ một cách trật tự. Nhưng mà… không lâu sau khi đám đông tản ra, một nhóm người đã bao vây bọn họ. Khả Nhi, người phụ nữ và những người khác vừa nhìn thấy, khuôn mặt như tro tàn … “Trời muốn diệt chúng ta sao?” Khả Nhi nói một cách yếu ót. “Thiếu gia, ở đây quả nhiên có cửa sau, bọn họ đang ở đây!” “Haha, bây giờ xem các người còn chạy đi đâu!” Một nụ cười hờ hững truyền đến. Sau đó, một nhóm chiến binh thân như chim Yến và một nhóm vệ sĩ được trang bị súng xông đến, vây chặt những người này, nước cũng không thắm qua được. Nhan Khả Nhi nhắm đôi mắt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đây tuyệt vọng … “Con tiện nhân thối, lần này xem cô chạy đi đâu?” “Ha, không phải cô thật sự cho rằng các cô có thể thoát khỏi lòng bàn tay của thiếu gia chứ? Các cô đừng chọc cười tôi!” Giọng nói chế giễu vang lên.