“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…
Chương 413
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Chương 413: Đương nhiên, đây chỉ là một số người liều lĩnh. Còn có một số người trực tiếp đi đến phía sau Lâm Dương, một quyền uyễn chuyển đánh tới. Đừng thấy sức mạnh của nắm đắm này không lớn, nhưng trên đó lại ẩn chứa đủ các loại khéo léo, không đánh ngoài, chỉ đánh trong, mấy quyền này nếu như bị đánh trúng, nội tạng nhất định bị tổn thương. Tuy nhiên. Lâm Dương không chút nhúc nhích, để cho nắm đấm đánh tới. bùm! bùm! bùm! Bếp! Bóp! Bóp! Các loại âm thanh khác nhau thay phiên nhau phát ra. Tất cả nắm đắm toàn bộ hung hãng đánh vào người Lâm Dương. Nhưng mà … Lâm Dương vẫn đứng ở nơi đó, thân thể không run rẩy, đầu không nghiêng, giống như người vô sự, chỉ: lằng lặng quan sát chung quanh. Mọi người toàn bộ đều ngắng đầu lên kinh ngạc nhìn anh. Lão Thái ở bên này còn chưa di chuyển cũng đã hơi mở to mắt. “Chỉ như vậy thôi sao?” Lâm Dương hỏi. “Tên khốn!” Đám đông gào thét lên, còn muốn đánh tiếp. Nhưng mà trong giây tiếp theo, nắm đấm sắt thép của Lâm Dương đã đánh ra một cách vô tình. Nắm đấm đánh như mưa, đánh đến điên cuồng. Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc… Tiếng xương gãy không ngừng phát ra. Liền nhìn thấy những người xung quanh lần lượt ngã xuống. Mọi người đều chỉ trúng một cú đắm. Nhưng cho dù chỉ là một cú đấm, bọn họ cũng không thể chịu đựng nồi. Có người bị đánh vào đầu hôn mê bắt tỉnh, có người ngực bị đánh lõm xuống, nôn ra máu tươi hôn mê tại chỗ. Trước trước sau sau không quá ba giây, những người này toàn bộ đều bị Lâm Dương giải quyết. Về phần Lâm Dương, vẫn bình an vô sự không chút tổn thất. Mọi người há hốc mồm. “Đến lượt ông rồi!” Lâm Dương quay đầu lại, nhảy bổ về phía trước một bước. “Hành Phong Quyền!” Lão Thái hét lên một tiếng, đôi tay như tàn úa triển khai, hai cánh tay cuộn lên trận cuồng phong, đánh vào Lâm Dương. Lâm Dương né tránh trái phải một chút, trực tiếp một chân đá về phía ngực của Lão Thái. Lão Thái vội vàng hât đôi tay xuông đánh vào chân Lâm Dương, đồng thời cúi người tránh đòn. Nhưng sức mạnh trên bàn chân đó thật sự rất khủng khiếp, e rằng chỉ cần chạm vào đôi chân đó, Lão Thái đã không thể nào chịu nỏi, bị chắn động ngay tại chỗ, liên tiếp lui về phía sau hơn mười bước. “Lão Thái!” Lưu Cảnh Pha lo lắng gọi. Tuy nhiên, Lão Thái vẫn còn đứng vững, Lâm Dương lại đột ngột nhảy lên, sát người qua và đứng trước mặt Lão Thái. “Này!” Lão Thái hét lên một tiếng, vội vàng đánh một quyền vào Lâm Dương. Ngay khi nắm đắm vừa tới, Lâm Dương nâng lòng bàn tay lên, bao lấy nắm đấm công kích này một cách chính xác. Tất cả đòn tần công của Lão Thái toàn bộ đều bị hóa giải. “Cái gì?” Lão Thái trợn to hai mắt, Lâm Dương đột nhiên phát lực. Răng rắc! Nắm đắm của ông ta trực tiếp bị nghiền nát.
Chương 413:
Đương nhiên, đây chỉ là một số người liều lĩnh.
Còn có một số người trực tiếp đi đến phía sau Lâm Dương, một quyền uyễn chuyển đánh tới.
Đừng thấy sức mạnh của nắm đắm này không lớn, nhưng trên đó lại ẩn chứa đủ các loại khéo léo, không đánh ngoài, chỉ đánh trong, mấy quyền này nếu như bị đánh trúng, nội tạng nhất định bị tổn thương.
Tuy nhiên.
Lâm Dương không chút nhúc nhích, để cho nắm đấm đánh tới.
bùm! bùm! bùm! Bếp! Bóp! Bóp!
Các loại âm thanh khác nhau thay phiên nhau phát ra.
Tất cả nắm đắm toàn bộ hung hãng đánh vào người Lâm Dương.
Nhưng mà … Lâm Dương vẫn đứng ở nơi đó, thân thể không run rẩy, đầu không nghiêng, giống như người vô sự, chỉ: lằng lặng quan sát chung quanh.
Mọi người toàn bộ đều ngắng đầu lên kinh ngạc nhìn anh.
Lão Thái ở bên này còn chưa di chuyển cũng đã hơi mở to mắt.
“Chỉ như vậy thôi sao?” Lâm Dương hỏi.
“Tên khốn!”
Đám đông gào thét lên, còn muốn đánh tiếp.
Nhưng mà trong giây tiếp theo, nắm đấm sắt thép của Lâm Dương đã đánh ra một cách vô tình.
Nắm đấm đánh như mưa, đánh đến điên cuồng.
Răng rắc!
Răng rắc!
Răng rắc…
Tiếng xương gãy không ngừng phát ra.
Liền nhìn thấy những người xung quanh lần lượt ngã xuống.
Mọi người đều chỉ trúng một cú đắm.
Nhưng cho dù chỉ là một cú đấm, bọn họ cũng không thể chịu đựng nồi.
Có người bị đánh vào đầu hôn mê bắt tỉnh, có người ngực bị đánh lõm xuống, nôn ra máu tươi hôn mê tại chỗ.
Trước trước sau sau không quá ba giây, những người này toàn bộ đều bị Lâm Dương giải quyết.
Về phần Lâm Dương, vẫn bình an vô sự không chút tổn thất.
Mọi người há hốc mồm.
“Đến lượt ông rồi!”
Lâm Dương quay đầu lại, nhảy bổ về phía trước một bước.
“Hành Phong Quyền!”
Lão Thái hét lên một tiếng, đôi tay như tàn úa triển khai, hai cánh tay cuộn lên trận cuồng phong, đánh vào Lâm Dương.
Lâm Dương né tránh trái phải một chút, trực tiếp một chân đá về phía ngực của Lão Thái.
Lão Thái vội vàng hât đôi tay xuông đánh vào chân Lâm Dương, đồng thời cúi người tránh đòn.
Nhưng sức mạnh trên bàn chân đó thật sự rất khủng khiếp, e rằng chỉ cần chạm vào đôi chân đó, Lão Thái đã không thể nào chịu nỏi, bị chắn động ngay tại chỗ, liên tiếp lui về phía sau hơn mười bước.
“Lão Thái!” Lưu Cảnh Pha lo lắng gọi.
Tuy nhiên, Lão Thái vẫn còn đứng vững, Lâm Dương lại đột ngột nhảy lên, sát người qua và đứng trước mặt Lão Thái.
“Này!”
Lão Thái hét lên một tiếng, vội vàng đánh một quyền vào Lâm Dương.
Ngay khi nắm đắm vừa tới, Lâm Dương nâng lòng bàn tay lên, bao lấy nắm đấm công kích này một cách chính xác.
Tất cả đòn tần công của Lão Thái toàn bộ đều bị hóa giải.
“Cái gì?”
Lão Thái trợn to hai mắt, Lâm Dương đột nhiên phát lực.
Răng rắc!
Nắm đắm của ông ta trực tiếp bị nghiền nát.
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Chương 413: Đương nhiên, đây chỉ là một số người liều lĩnh. Còn có một số người trực tiếp đi đến phía sau Lâm Dương, một quyền uyễn chuyển đánh tới. Đừng thấy sức mạnh của nắm đắm này không lớn, nhưng trên đó lại ẩn chứa đủ các loại khéo léo, không đánh ngoài, chỉ đánh trong, mấy quyền này nếu như bị đánh trúng, nội tạng nhất định bị tổn thương. Tuy nhiên. Lâm Dương không chút nhúc nhích, để cho nắm đấm đánh tới. bùm! bùm! bùm! Bếp! Bóp! Bóp! Các loại âm thanh khác nhau thay phiên nhau phát ra. Tất cả nắm đắm toàn bộ hung hãng đánh vào người Lâm Dương. Nhưng mà … Lâm Dương vẫn đứng ở nơi đó, thân thể không run rẩy, đầu không nghiêng, giống như người vô sự, chỉ: lằng lặng quan sát chung quanh. Mọi người toàn bộ đều ngắng đầu lên kinh ngạc nhìn anh. Lão Thái ở bên này còn chưa di chuyển cũng đã hơi mở to mắt. “Chỉ như vậy thôi sao?” Lâm Dương hỏi. “Tên khốn!” Đám đông gào thét lên, còn muốn đánh tiếp. Nhưng mà trong giây tiếp theo, nắm đấm sắt thép của Lâm Dương đã đánh ra một cách vô tình. Nắm đấm đánh như mưa, đánh đến điên cuồng. Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc… Tiếng xương gãy không ngừng phát ra. Liền nhìn thấy những người xung quanh lần lượt ngã xuống. Mọi người đều chỉ trúng một cú đắm. Nhưng cho dù chỉ là một cú đấm, bọn họ cũng không thể chịu đựng nồi. Có người bị đánh vào đầu hôn mê bắt tỉnh, có người ngực bị đánh lõm xuống, nôn ra máu tươi hôn mê tại chỗ. Trước trước sau sau không quá ba giây, những người này toàn bộ đều bị Lâm Dương giải quyết. Về phần Lâm Dương, vẫn bình an vô sự không chút tổn thất. Mọi người há hốc mồm. “Đến lượt ông rồi!” Lâm Dương quay đầu lại, nhảy bổ về phía trước một bước. “Hành Phong Quyền!” Lão Thái hét lên một tiếng, đôi tay như tàn úa triển khai, hai cánh tay cuộn lên trận cuồng phong, đánh vào Lâm Dương. Lâm Dương né tránh trái phải một chút, trực tiếp một chân đá về phía ngực của Lão Thái. Lão Thái vội vàng hât đôi tay xuông đánh vào chân Lâm Dương, đồng thời cúi người tránh đòn. Nhưng sức mạnh trên bàn chân đó thật sự rất khủng khiếp, e rằng chỉ cần chạm vào đôi chân đó, Lão Thái đã không thể nào chịu nỏi, bị chắn động ngay tại chỗ, liên tiếp lui về phía sau hơn mười bước. “Lão Thái!” Lưu Cảnh Pha lo lắng gọi. Tuy nhiên, Lão Thái vẫn còn đứng vững, Lâm Dương lại đột ngột nhảy lên, sát người qua và đứng trước mặt Lão Thái. “Này!” Lão Thái hét lên một tiếng, vội vàng đánh một quyền vào Lâm Dương. Ngay khi nắm đắm vừa tới, Lâm Dương nâng lòng bàn tay lên, bao lấy nắm đấm công kích này một cách chính xác. Tất cả đòn tần công của Lão Thái toàn bộ đều bị hóa giải. “Cái gì?” Lão Thái trợn to hai mắt, Lâm Dương đột nhiên phát lực. Răng rắc! Nắm đắm của ông ta trực tiếp bị nghiền nát.