“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…
Choưng 634
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Chương 634: Ngọn lửa hừng hực từ trong họng súng phun ra. Viên đạn hung ác bắn đến quầy bar, đánh nát toàn bộ ly chân dài cùng rượu. Hiện trường một mớ hỗn loạn. “A, Sóc, cậu không thể làm thầy Lâm bị thương, cậu không thể!” Smith che lỗ tai lại, núp ở trong phòng gào thét chói tai. Nhưng giờ phút này không ai để ý tới ông ta. “Ha ha, thần y Lâm, y võ của anh có lợi hại thì có thể so sánh với đạn được hay sao? Anh dù sao thì cũng chỉ là người thường, hiện tại cũng không phải là võ hiệp cổ đại! Sức người không bì được với khoa học kỹ thuật.” Sóc Phương cười nói. “Vậy có thể là anh sai rồi.” Lâm Dương sau quầy bar nhẹ nhàng đáp lại. “Anh nói tôi sai? Vậy sao anh còn trốn?” Sóc Phương lắc đầu châm chọc. “Một khi đã như vậy, tôi đây không né.” Lâm Dương trực tiếp đứng lên, đi ra khỏi quầy bar. Tiểu Cụ sửng sốt. Những thuộc hạ đó cũng kinh ngạc. Sóc Phương lại độc ác tàn nhẫn, híp mắt nói: “Còn thất thần cái gì? Nổ súng!” “Vâng, cậu chủ!” Đám thuộc hạ cắn răng, đồng loạt nhắn cò, nổ súng về phía Lâm Dương. Nhưng vào lúc này, tay Lâm Dương đột nhiên chém tới. Vèo vèo vèo vèo… Vô số ngân châm bao bọc trong hơi thở từ tay anh bắn ra, phóng tới những thuộc hạ đó. Nhưng những ngân châm đó lại tản ra ở giữa không trung, cũng bắn vô số tia lửa. Keng! Keng! Keng! Keng! Keng… Tiếng vang thanh thúy vang lên không ngừng. Giữa Lâm Dương với đám thuộc hạ đều là tia lửa, kì dị vô cùng. Mà càng khiến người ta cảm thấy kinh hãi hơn là đám thuộc hạ nổ súng, thế mà không có một viên đạn nào là bắn trúng người Lâm Dương. Đám thuộc hạ trợn tròn mắt. Tiểu Cụ cùng Sóc Phương đều trợn tròn mắt. “Đây là có chuyện gì?” Sóc Phương ngạc nhiên. *Nổ súng! Tiếp tục nỗ súng!” Tiểu Cụ gào rồng. Đám thuộc hạ điên cuồng bóp cò súng, ngọn lửa phun ra không ngừng. Cuối cùng… Kếẽo kẹt! Tiếng động phát ra. Liền thấy tất cả khẩu súng lục đều không bắn ra lửa nữa, nòng súng cũng không có viên đạn nào bay ra nữa. Đạn trong băng… Đã bị bắn hết! “Cái gì?” Sóc Phương khiếp sợ nhìn Lâm Dương, rồi sau đó đột nhiên ý thức được cái gì, vội vàng nhìn lên mặt đất, mới phát hiện trên mặt đất rơi đầy ngân châm cong vẹo, còn có máy viên đạn nóng. “Anh vậy mà… Dùng ngân châm đánh vào viên đạn? Chặn viên đạn?” Sóc Phương thất thanh nói. “Đúng vậy.” Lâm Dương phát tay lần thứ hai. Ngân châm lại bay ra ngoài. Xet xet xet… Phần hông đám thuộc hạ đồng loạt xuất hiện một cây châm, sau đó cả đám đứng hình hết, toàn bộ không động đậy chút nào. Ánh mắt Sóc Phương căng thẳng.
Chương 634:
Ngọn lửa hừng hực từ trong họng súng phun ra.
Viên đạn hung ác bắn đến quầy bar, đánh nát toàn bộ ly chân dài cùng rượu.
Hiện trường một mớ hỗn loạn.
“A, Sóc, cậu không thể làm thầy Lâm bị thương, cậu không thể!”
Smith che lỗ tai lại, núp ở trong phòng gào thét chói tai.
Nhưng giờ phút này không ai để ý tới ông ta.
“Ha ha, thần y Lâm, y võ của anh có lợi hại thì có thể so sánh với đạn được hay sao? Anh dù sao thì cũng chỉ là người thường, hiện tại cũng không phải là võ hiệp cổ đại!
Sức người không bì được với khoa học kỹ thuật.” Sóc Phương cười nói.
“Vậy có thể là anh sai rồi.” Lâm Dương sau quầy bar nhẹ nhàng đáp lại.
“Anh nói tôi sai? Vậy sao anh còn trốn?” Sóc Phương lắc đầu châm chọc.
“Một khi đã như vậy, tôi đây không né.”
Lâm Dương trực tiếp đứng lên, đi ra khỏi quầy bar.
Tiểu Cụ sửng sốt.
Những thuộc hạ đó cũng kinh ngạc.
Sóc Phương lại độc ác tàn nhẫn, híp mắt nói: “Còn thất thần cái gì? Nổ súng!”
“Vâng, cậu chủ!”
Đám thuộc hạ cắn răng, đồng loạt nhắn cò, nổ súng về phía Lâm Dương.
Nhưng vào lúc này, tay Lâm Dương đột nhiên chém tới.
Vèo vèo vèo vèo…
Vô số ngân châm bao bọc trong hơi thở từ tay anh bắn ra, phóng tới những thuộc hạ đó.
Nhưng những ngân châm đó lại tản ra ở giữa không trung, cũng bắn vô số tia lửa.
Keng! Keng! Keng! Keng! Keng…
Tiếng vang thanh thúy vang lên không ngừng.
Giữa Lâm Dương với đám thuộc hạ đều là tia lửa, kì dị vô cùng.
Mà càng khiến người ta cảm thấy kinh hãi hơn là đám thuộc hạ nổ súng, thế mà không có một viên đạn nào là bắn trúng người Lâm Dương.
Đám thuộc hạ trợn tròn mắt.
Tiểu Cụ cùng Sóc Phương đều trợn tròn mắt.
“Đây là có chuyện gì?” Sóc Phương ngạc nhiên.
*Nổ súng! Tiếp tục nỗ súng!” Tiểu Cụ gào rồng.
Đám thuộc hạ điên cuồng bóp cò súng, ngọn lửa phun ra không ngừng.
Cuối cùng…
Kếẽo kẹt!
Tiếng động phát ra.
Liền thấy tất cả khẩu súng lục đều không bắn ra lửa nữa, nòng súng cũng không có viên đạn nào bay ra nữa.
Đạn trong băng… Đã bị bắn hết!
“Cái gì?”
Sóc Phương khiếp sợ nhìn Lâm Dương, rồi sau đó đột nhiên ý thức được cái gì, vội vàng nhìn lên mặt đất, mới phát hiện trên mặt đất rơi đầy ngân châm cong vẹo, còn có máy viên đạn nóng.
“Anh vậy mà… Dùng ngân châm đánh vào viên đạn? Chặn viên đạn?” Sóc Phương thất thanh nói.
“Đúng vậy.”
Lâm Dương phát tay lần thứ hai.
Ngân châm lại bay ra ngoài.
Xet xet xet…
Phần hông đám thuộc hạ đồng loạt xuất hiện một cây châm, sau đó cả đám đứng hình hết, toàn bộ không động đậy chút nào.
Ánh mắt Sóc Phương căng thẳng.
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Chương 634: Ngọn lửa hừng hực từ trong họng súng phun ra. Viên đạn hung ác bắn đến quầy bar, đánh nát toàn bộ ly chân dài cùng rượu. Hiện trường một mớ hỗn loạn. “A, Sóc, cậu không thể làm thầy Lâm bị thương, cậu không thể!” Smith che lỗ tai lại, núp ở trong phòng gào thét chói tai. Nhưng giờ phút này không ai để ý tới ông ta. “Ha ha, thần y Lâm, y võ của anh có lợi hại thì có thể so sánh với đạn được hay sao? Anh dù sao thì cũng chỉ là người thường, hiện tại cũng không phải là võ hiệp cổ đại! Sức người không bì được với khoa học kỹ thuật.” Sóc Phương cười nói. “Vậy có thể là anh sai rồi.” Lâm Dương sau quầy bar nhẹ nhàng đáp lại. “Anh nói tôi sai? Vậy sao anh còn trốn?” Sóc Phương lắc đầu châm chọc. “Một khi đã như vậy, tôi đây không né.” Lâm Dương trực tiếp đứng lên, đi ra khỏi quầy bar. Tiểu Cụ sửng sốt. Những thuộc hạ đó cũng kinh ngạc. Sóc Phương lại độc ác tàn nhẫn, híp mắt nói: “Còn thất thần cái gì? Nổ súng!” “Vâng, cậu chủ!” Đám thuộc hạ cắn răng, đồng loạt nhắn cò, nổ súng về phía Lâm Dương. Nhưng vào lúc này, tay Lâm Dương đột nhiên chém tới. Vèo vèo vèo vèo… Vô số ngân châm bao bọc trong hơi thở từ tay anh bắn ra, phóng tới những thuộc hạ đó. Nhưng những ngân châm đó lại tản ra ở giữa không trung, cũng bắn vô số tia lửa. Keng! Keng! Keng! Keng! Keng… Tiếng vang thanh thúy vang lên không ngừng. Giữa Lâm Dương với đám thuộc hạ đều là tia lửa, kì dị vô cùng. Mà càng khiến người ta cảm thấy kinh hãi hơn là đám thuộc hạ nổ súng, thế mà không có một viên đạn nào là bắn trúng người Lâm Dương. Đám thuộc hạ trợn tròn mắt. Tiểu Cụ cùng Sóc Phương đều trợn tròn mắt. “Đây là có chuyện gì?” Sóc Phương ngạc nhiên. *Nổ súng! Tiếp tục nỗ súng!” Tiểu Cụ gào rồng. Đám thuộc hạ điên cuồng bóp cò súng, ngọn lửa phun ra không ngừng. Cuối cùng… Kếẽo kẹt! Tiếng động phát ra. Liền thấy tất cả khẩu súng lục đều không bắn ra lửa nữa, nòng súng cũng không có viên đạn nào bay ra nữa. Đạn trong băng… Đã bị bắn hết! “Cái gì?” Sóc Phương khiếp sợ nhìn Lâm Dương, rồi sau đó đột nhiên ý thức được cái gì, vội vàng nhìn lên mặt đất, mới phát hiện trên mặt đất rơi đầy ngân châm cong vẹo, còn có máy viên đạn nóng. “Anh vậy mà… Dùng ngân châm đánh vào viên đạn? Chặn viên đạn?” Sóc Phương thất thanh nói. “Đúng vậy.” Lâm Dương phát tay lần thứ hai. Ngân châm lại bay ra ngoài. Xet xet xet… Phần hông đám thuộc hạ đồng loạt xuất hiện một cây châm, sau đó cả đám đứng hình hết, toàn bộ không động đậy chút nào. Ánh mắt Sóc Phương căng thẳng.