“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…

Chương 71 5

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Chương 715: Mọi người lúc này mới bình tĩnh lại. “Anh cả, em đã dạy dỗ một đứa con gái bất hiếu như vậy. Là lỗi của em. Hôm nay, em coi như là tội nhân của nhà họ Đường!” Đường Tùng nghiền răng nghiền lợi nói. “Không trách cậu, là Tiểu Tuyết tuỳ hứng.” Đường Tông Hào vẻ mặt đen tối nói. “Con nhóc, tôi nói cho cô biết! Nếu như cô không kết hôn với cậu Hàn thì sau này đừng bước vào cổng của nhà họ Đường nữa, Đường Tùng tôi không có con gái như côi” Đường Tùng hét lên. “Tiểu Tuyết, nghe lời bố con, đừng tuỳ hứng nữa, Cậu Hàn người ta có cái gì không tốt chứ? Trẻ tuổi nhiều tiền, si mê con như vậy, lại luôn rất hiếu kính với hai lão già này. Kết hôn với cậu ta là phúc mà con tu được trong kiếp này, con nói con uất ức cái gì? Không lẽ con muốn ép chết bố mẹ con mới vui sao?” Mẹ của Đường Hồi Tuyết, Trương Ái Ngọc, tận tình khuyên bảo nói. Nói xong, lại còn lau đi mây giọt nước mắt. Những người thân khác thấy vậy, cũng lần lượt thuyết phục. “Đúng vậy, Tiểu Tuyết, cháu cũng không còn nhỏ nữa, nên hiểu chuyện rồi.” “Kết hôn đi, đừng làm loạn nữa.” “Cho dù không vì nhà họ Đường, cháu cũng phải vì bản thân mình.” Đối mặt với những lời thuyết phục như thủy triều, Đường Hồi Tuyết gần như không thể chống chọi nỗi. Cô ấy ôm đầu, đau khổ tột cùng. “Thế nào, đã gọi điện thoại cho cậu Hàn chưa?” Đường Tông Hào trầm giọng hỏi. “Bác Hào đừng lo lắng, cậu Hàn đã vội vàng tới đây rồi.” “Vậy thì tốt.” Đường Tông Hào hài lòng gật đầu. Những người khác cũng thở phào nhẹ nhõm. “Cậu Hàn đã sắp tới rồi, vậy thì tên phế vật này cũng không còn tác dụng nữa. Nhanh cút đi, vua cơm mềm!” Đường Hiểu Hồng liếc nhìn Lâm Dương, âm dương kỳ quái nói. “Hiểu Hồng, cô nói cái gì vậy?” Đường Hồi Tuyết tức giận nghiền răng nghiền lợi. Lâm Dương là cô ấy mời đến, cô ấy làm sao có thể để Lâm Dương chịu uất ức. “Ò? Tiểu Tuyết, tại sao em lại bảo vệ anh ta? Chắc không phải là có ý với anh ta đó chứ?” Đường Hiểu Hồng chế nhạo. ô… đáng ghét!” Đường Hồi Tuyết cảm xúc kích động, không thể xông tới xé rách miệng của Đường Hiểu Lâm Dương cũng biết ở đây có lẽ là không cần mình nữa, liền đứng dậy, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Tuyết, tôi nên về trước đây. “Lâm Dương, anh không cần phải đi! Anh cứ ở lại đây, hôm nay anh chính là bạn trai của tôi, chuyện này không ai có thể thay đổi được!” Đường Hồi Tuyết nắm lấy cánh tay Lâm Dương, kiên định nói. “Cô…” “Con gái bất hiếu! Con gái bất hiều!” Mọi người tức giận liên tục giậm chân. Đúng lúc này, một tiểu bối của nhà họ Đường từ bên ngoài chạy vào. “Bác cả, ông chủ Hầu, ông chủ Đinh, bọn họ đến rồi!” Vừa dút lời, người nhà họ Đường đều thay đổi sắc mặt. “Bác cả, làm sao bây giờ? Cậu Hàn còn chưa tới…” “Không còn cách nào khác! Để Lâm Dương chống đỡ đi!” Đường Tông Hào sắc mặt trở nên căng thẳng, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Đường Hồi Tuyết nói, “Tiểu Tuyết, cháu cùng Lâm Dương chống đỡ những người này trước, đợi cậu Hàn tới rồi nói, hiểu chưa?” Tình thê vô cùng cập bách, nhà họ Đường cũng không còn lựa chọn nào khác. Mọi người vội vàng chỉnh lại quần áo đầu tóc, vẻ mặt nghiêm túc hẳn lên. Lâm Dương vốn dĩ định rời đi, nhưng lại bị Đường Hồi Tuyết giữ chặt. “Anh Lâm, anh giúp em với. Ít nhất là hãy để bọn họ chứng minh rằng em đúng. Chúng ta có thể đối phó với đám người này mà không cần dựa vào Hàn thiếu gia!”

Chương 715:

 

Mọi người lúc này mới bình tĩnh lại.

 

“Anh cả, em đã dạy dỗ một đứa con gái bất hiếu như vậy.

 

Là lỗi của em. Hôm nay, em coi như là tội nhân của nhà họ Đường!” Đường Tùng nghiền răng nghiền lợi nói.

 

“Không trách cậu, là Tiểu Tuyết tuỳ hứng.” Đường Tông Hào vẻ mặt đen tối nói.

 

“Con nhóc, tôi nói cho cô biết! Nếu như cô không kết hôn với cậu Hàn thì sau này đừng bước vào cổng của nhà họ Đường nữa, Đường Tùng tôi không có con gái như côi”

 

Đường Tùng hét lên.

 

“Tiểu Tuyết, nghe lời bố con, đừng tuỳ hứng nữa, Cậu Hàn người ta có cái gì không tốt chứ? Trẻ tuổi nhiều tiền, si mê con như vậy, lại luôn rất hiếu kính với hai lão già này. Kết hôn với cậu ta là phúc mà con tu được trong kiếp này, con nói con uất ức cái gì? Không lẽ con muốn ép chết bố mẹ con mới vui sao?” Mẹ của Đường Hồi Tuyết, Trương Ái Ngọc, tận tình khuyên bảo nói. Nói xong, lại còn lau đi mây giọt nước mắt.

 

Những người thân khác thấy vậy, cũng lần lượt thuyết phục.

 

“Đúng vậy, Tiểu Tuyết, cháu cũng không còn nhỏ nữa, nên hiểu chuyện rồi.”

 

“Kết hôn đi, đừng làm loạn nữa.”

 

“Cho dù không vì nhà họ Đường, cháu cũng phải vì bản thân mình.”

 

Đối mặt với những lời thuyết phục như thủy triều, Đường Hồi Tuyết gần như không thể chống chọi nỗi.

 

Cô ấy ôm đầu, đau khổ tột cùng.

 

“Thế nào, đã gọi điện thoại cho cậu Hàn chưa?” Đường Tông Hào trầm giọng hỏi.

 

“Bác Hào đừng lo lắng, cậu Hàn đã vội vàng tới đây rồi.”

 

“Vậy thì tốt.” Đường Tông Hào hài lòng gật đầu.

 

Những người khác cũng thở phào nhẹ nhõm.

 

“Cậu Hàn đã sắp tới rồi, vậy thì tên phế vật này cũng không còn tác dụng nữa. Nhanh cút đi, vua cơm mềm!”

 

Đường Hiểu Hồng liếc nhìn Lâm Dương, âm dương kỳ quái nói.

 

“Hiểu Hồng, cô nói cái gì vậy?”

 

Đường Hồi Tuyết tức giận nghiền răng nghiền lợi.

 

Lâm Dương là cô ấy mời đến, cô ấy làm sao có thể để Lâm Dương chịu uất ức.

 

“Ò? Tiểu Tuyết, tại sao em lại bảo vệ anh ta? Chắc không phải là có ý với anh ta đó chứ?” Đường Hiểu Hồng chế nhạo.

 

ô… đáng ghét!” Đường Hồi Tuyết cảm xúc kích động, không thể xông tới xé rách miệng của Đường Hiểu Lâm Dương cũng biết ở đây có lẽ là không cần mình nữa, liền đứng dậy, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Tuyết, tôi nên về trước đây.

 

“Lâm Dương, anh không cần phải đi! Anh cứ ở lại đây, hôm nay anh chính là bạn trai của tôi, chuyện này không ai có thể thay đổi được!” Đường Hồi Tuyết nắm lấy cánh tay Lâm Dương, kiên định nói.

 

“Cô…”

 

“Con gái bất hiếu! Con gái bất hiều!”

 

Mọi người tức giận liên tục giậm chân.

 

Đúng lúc này, một tiểu bối của nhà họ Đường từ bên ngoài chạy vào.

 

“Bác cả, ông chủ Hầu, ông chủ Đinh, bọn họ đến rồi!”

 

Vừa dút lời, người nhà họ Đường đều thay đổi sắc mặt.

 

“Bác cả, làm sao bây giờ? Cậu Hàn còn chưa tới…”

 

“Không còn cách nào khác! Để Lâm Dương chống đỡ đi!”

 

Đường Tông Hào sắc mặt trở nên căng thẳng, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Đường Hồi Tuyết nói, “Tiểu Tuyết, cháu cùng Lâm Dương chống đỡ những người này trước, đợi cậu Hàn tới rồi nói, hiểu chưa?”

 

Tình thê vô cùng cập bách, nhà họ Đường cũng không còn lựa chọn nào khác.

 

Mọi người vội vàng chỉnh lại quần áo đầu tóc, vẻ mặt nghiêm túc hẳn lên.

 

Lâm Dương vốn dĩ định rời đi, nhưng lại bị Đường Hồi Tuyết giữ chặt.

 

“Anh Lâm, anh giúp em với. Ít nhất là hãy để bọn họ chứng minh rằng em đúng. Chúng ta có thể đối phó với đám người này mà không cần dựa vào Hàn thiếu gia!”

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Chương 715: Mọi người lúc này mới bình tĩnh lại. “Anh cả, em đã dạy dỗ một đứa con gái bất hiếu như vậy. Là lỗi của em. Hôm nay, em coi như là tội nhân của nhà họ Đường!” Đường Tùng nghiền răng nghiền lợi nói. “Không trách cậu, là Tiểu Tuyết tuỳ hứng.” Đường Tông Hào vẻ mặt đen tối nói. “Con nhóc, tôi nói cho cô biết! Nếu như cô không kết hôn với cậu Hàn thì sau này đừng bước vào cổng của nhà họ Đường nữa, Đường Tùng tôi không có con gái như côi” Đường Tùng hét lên. “Tiểu Tuyết, nghe lời bố con, đừng tuỳ hứng nữa, Cậu Hàn người ta có cái gì không tốt chứ? Trẻ tuổi nhiều tiền, si mê con như vậy, lại luôn rất hiếu kính với hai lão già này. Kết hôn với cậu ta là phúc mà con tu được trong kiếp này, con nói con uất ức cái gì? Không lẽ con muốn ép chết bố mẹ con mới vui sao?” Mẹ của Đường Hồi Tuyết, Trương Ái Ngọc, tận tình khuyên bảo nói. Nói xong, lại còn lau đi mây giọt nước mắt. Những người thân khác thấy vậy, cũng lần lượt thuyết phục. “Đúng vậy, Tiểu Tuyết, cháu cũng không còn nhỏ nữa, nên hiểu chuyện rồi.” “Kết hôn đi, đừng làm loạn nữa.” “Cho dù không vì nhà họ Đường, cháu cũng phải vì bản thân mình.” Đối mặt với những lời thuyết phục như thủy triều, Đường Hồi Tuyết gần như không thể chống chọi nỗi. Cô ấy ôm đầu, đau khổ tột cùng. “Thế nào, đã gọi điện thoại cho cậu Hàn chưa?” Đường Tông Hào trầm giọng hỏi. “Bác Hào đừng lo lắng, cậu Hàn đã vội vàng tới đây rồi.” “Vậy thì tốt.” Đường Tông Hào hài lòng gật đầu. Những người khác cũng thở phào nhẹ nhõm. “Cậu Hàn đã sắp tới rồi, vậy thì tên phế vật này cũng không còn tác dụng nữa. Nhanh cút đi, vua cơm mềm!” Đường Hiểu Hồng liếc nhìn Lâm Dương, âm dương kỳ quái nói. “Hiểu Hồng, cô nói cái gì vậy?” Đường Hồi Tuyết tức giận nghiền răng nghiền lợi. Lâm Dương là cô ấy mời đến, cô ấy làm sao có thể để Lâm Dương chịu uất ức. “Ò? Tiểu Tuyết, tại sao em lại bảo vệ anh ta? Chắc không phải là có ý với anh ta đó chứ?” Đường Hiểu Hồng chế nhạo. ô… đáng ghét!” Đường Hồi Tuyết cảm xúc kích động, không thể xông tới xé rách miệng của Đường Hiểu Lâm Dương cũng biết ở đây có lẽ là không cần mình nữa, liền đứng dậy, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Tuyết, tôi nên về trước đây. “Lâm Dương, anh không cần phải đi! Anh cứ ở lại đây, hôm nay anh chính là bạn trai của tôi, chuyện này không ai có thể thay đổi được!” Đường Hồi Tuyết nắm lấy cánh tay Lâm Dương, kiên định nói. “Cô…” “Con gái bất hiếu! Con gái bất hiều!” Mọi người tức giận liên tục giậm chân. Đúng lúc này, một tiểu bối của nhà họ Đường từ bên ngoài chạy vào. “Bác cả, ông chủ Hầu, ông chủ Đinh, bọn họ đến rồi!” Vừa dút lời, người nhà họ Đường đều thay đổi sắc mặt. “Bác cả, làm sao bây giờ? Cậu Hàn còn chưa tới…” “Không còn cách nào khác! Để Lâm Dương chống đỡ đi!” Đường Tông Hào sắc mặt trở nên căng thẳng, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Đường Hồi Tuyết nói, “Tiểu Tuyết, cháu cùng Lâm Dương chống đỡ những người này trước, đợi cậu Hàn tới rồi nói, hiểu chưa?” Tình thê vô cùng cập bách, nhà họ Đường cũng không còn lựa chọn nào khác. Mọi người vội vàng chỉnh lại quần áo đầu tóc, vẻ mặt nghiêm túc hẳn lên. Lâm Dương vốn dĩ định rời đi, nhưng lại bị Đường Hồi Tuyết giữ chặt. “Anh Lâm, anh giúp em với. Ít nhất là hãy để bọn họ chứng minh rằng em đúng. Chúng ta có thể đối phó với đám người này mà không cần dựa vào Hàn thiếu gia!”

Chương 71 5