“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…
Chương 737
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Chương 737: Lâm Dương phắt tay, không muốn giải thích nhiều, xoay. người ra câu lạc bộ. “Tổng giám đốc Lâm, tôi tiễn anh!” Cung Hỉ Vân vội chạy ra ngoài. Lâm Dương vốn muốn từ chối, nhưng nghĩ mình hình như không có xe nên đã đồng ý. Cung Hỉ Vân ngồi ở vị trí lái xa, khởi động xa… Lâm Dương kéo cửa xe ra, chuẩn bị lên xe. Chính vào lúc này… Aml Một chiếc xe hơi đột nhiên không hề báo trước chạy tới chỗ Lâm Dương. Lâm Dương nghiêng đâu. “Tổng giám đốc Lâm cần thận!” Cung Hï Vân ngồi ở ghế lái phát ra tiếng gào thét thê lương. Anh không bị thương. Ngay khoảng khắc ngàn cân treo sợi tóc, anh ta đã trốn qua một bên. Một cảnh tượng mạo. hiểm vô cùng. Nếu lệch một xíu nữa, chỉ sợ Lâm Dương sẽ bị đụng trúng. Nhưng mà anh trong nguy hiểm bộc phát sự thông minh tránh thoát nguy hiểm, còn Cung Hỉ Vân thì không được may mắn như vậy. Vẻ mặt Lâm Dương lạnh lùng, lập tức chạy qua kéo cửa Xe ra. Lại thấy Cung Hi Vân đầu bị chảy máu, đã hôn mê ở ghế lái! “Chị Vân!” “Chị Vân! Chị có sao không?” “Không xong, mau gọi xe cứu thương, chị Vân bị thương!” Tất cả mọi người hắp tấp chạy tới, sắc mặt kinh hãi. Chỉ chốc lát sau, xe cứu thương chạy tới đây, đưa Cung Hỉ Vân đên bệnh viện. Cảnh sát cũng không chê tài xê lái xe gây chuyện trước. Một tên say rượu lái xe! Cảnh sát không nói hai lời, trực tiếp mang đi. Chỉ đơn giản là uống rượu thôi à? Hơn nữa còn uống thành cái dạng này? Sao có thể? Lâm Dương cảm giác có chút vi diệu, dù sao thì thân phận của Cung Hỉ Vân đặc thù, khó tránh khỏi sẽ bị người khác theo dõi, nhưng tài xế kia đã bị mang đi, anh khẳng định không tiếp xúc được. Rơi vào đường cùng, Lâm Dương chỉ có thể gọi điện thoại cho Từ Thiên. Nửa tiếng sau, Từ Thiên mệt mỏi chạy tới đây.
Chương 737:
Lâm Dương phắt tay, không muốn giải thích nhiều, xoay.
người ra câu lạc bộ.
“Tổng giám đốc Lâm, tôi tiễn anh!”
Cung Hỉ Vân vội chạy ra ngoài.
Lâm Dương vốn muốn từ chối, nhưng nghĩ mình hình như không có xe nên đã đồng ý.
Cung Hỉ Vân ngồi ở vị trí lái xa, khởi động xa…
Lâm Dương kéo cửa xe ra, chuẩn bị lên xe.
Chính vào lúc này…
Aml Một chiếc xe hơi đột nhiên không hề báo trước chạy tới chỗ Lâm Dương.
Lâm Dương nghiêng đâu.
“Tổng giám đốc Lâm cần thận!” Cung Hï Vân ngồi ở ghế lái phát ra tiếng gào thét thê lương.
Anh không bị thương.
Ngay khoảng khắc ngàn cân treo sợi tóc, anh ta đã trốn qua một bên.
Một cảnh tượng mạo. hiểm vô cùng.
Nếu lệch một xíu nữa, chỉ sợ Lâm Dương sẽ bị đụng trúng.
Nhưng mà anh trong nguy hiểm bộc phát sự thông minh tránh thoát nguy hiểm, còn Cung Hỉ Vân thì không được may mắn như vậy.
Vẻ mặt Lâm Dương lạnh lùng, lập tức chạy qua kéo cửa Xe ra.
Lại thấy Cung Hi Vân đầu bị chảy máu, đã hôn mê ở ghế lái!
“Chị Vân!”
“Chị Vân! Chị có sao không?”
“Không xong, mau gọi xe cứu thương, chị Vân bị thương!”
Tất cả mọi người hắp tấp chạy tới, sắc mặt kinh hãi.
Chỉ chốc lát sau, xe cứu thương chạy tới đây, đưa Cung Hỉ Vân đên bệnh viện. Cảnh sát cũng không chê tài xê lái xe gây chuyện trước.
Một tên say rượu lái xe!
Cảnh sát không nói hai lời, trực tiếp mang đi.
Chỉ đơn giản là uống rượu thôi à? Hơn nữa còn uống thành cái dạng này?
Sao có thể?
Lâm Dương cảm giác có chút vi diệu, dù sao thì thân phận của Cung Hỉ Vân đặc thù, khó tránh khỏi sẽ bị người khác theo dõi, nhưng tài xế kia đã bị mang đi, anh khẳng định không tiếp xúc được.
Rơi vào đường cùng, Lâm Dương chỉ có thể gọi điện thoại cho Từ Thiên.
Nửa tiếng sau, Từ Thiên mệt mỏi chạy tới đây.
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Chương 737: Lâm Dương phắt tay, không muốn giải thích nhiều, xoay. người ra câu lạc bộ. “Tổng giám đốc Lâm, tôi tiễn anh!” Cung Hỉ Vân vội chạy ra ngoài. Lâm Dương vốn muốn từ chối, nhưng nghĩ mình hình như không có xe nên đã đồng ý. Cung Hỉ Vân ngồi ở vị trí lái xa, khởi động xa… Lâm Dương kéo cửa xe ra, chuẩn bị lên xe. Chính vào lúc này… Aml Một chiếc xe hơi đột nhiên không hề báo trước chạy tới chỗ Lâm Dương. Lâm Dương nghiêng đâu. “Tổng giám đốc Lâm cần thận!” Cung Hï Vân ngồi ở ghế lái phát ra tiếng gào thét thê lương. Anh không bị thương. Ngay khoảng khắc ngàn cân treo sợi tóc, anh ta đã trốn qua một bên. Một cảnh tượng mạo. hiểm vô cùng. Nếu lệch một xíu nữa, chỉ sợ Lâm Dương sẽ bị đụng trúng. Nhưng mà anh trong nguy hiểm bộc phát sự thông minh tránh thoát nguy hiểm, còn Cung Hỉ Vân thì không được may mắn như vậy. Vẻ mặt Lâm Dương lạnh lùng, lập tức chạy qua kéo cửa Xe ra. Lại thấy Cung Hi Vân đầu bị chảy máu, đã hôn mê ở ghế lái! “Chị Vân!” “Chị Vân! Chị có sao không?” “Không xong, mau gọi xe cứu thương, chị Vân bị thương!” Tất cả mọi người hắp tấp chạy tới, sắc mặt kinh hãi. Chỉ chốc lát sau, xe cứu thương chạy tới đây, đưa Cung Hỉ Vân đên bệnh viện. Cảnh sát cũng không chê tài xê lái xe gây chuyện trước. Một tên say rượu lái xe! Cảnh sát không nói hai lời, trực tiếp mang đi. Chỉ đơn giản là uống rượu thôi à? Hơn nữa còn uống thành cái dạng này? Sao có thể? Lâm Dương cảm giác có chút vi diệu, dù sao thì thân phận của Cung Hỉ Vân đặc thù, khó tránh khỏi sẽ bị người khác theo dõi, nhưng tài xế kia đã bị mang đi, anh khẳng định không tiếp xúc được. Rơi vào đường cùng, Lâm Dương chỉ có thể gọi điện thoại cho Từ Thiên. Nửa tiếng sau, Từ Thiên mệt mỏi chạy tới đây.