“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…

Chương 892

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… “Đệ tử Thịnh Siêu, bái kiến Đảo Chủ, gặp các vị trưởng lão.” Người đàn ông chắp tay lại, nói. “Ù/Ÿ Đảo Chủ gật đầu, trong mắt tràn đầy yêu thích. “Thịnh Siêu, nghe nói vài ngày trước Vong Ưu Kiếm Pháp của cậu đã đột phá lên tầng thứ tám, có chuyện như vậy không?” Nhị trưởng lão Huyết Nham mỉm cười, hỏi. “Đúng vậy.” Thịnh Siêu gật đầu. “Wow, Thịnh Siêu còn trẻ như vậy mà đã đột phá lên tầng thứ tám rồi. Đúng là thiên tài!” “Ngoại trừ Trường Phong, cậu ta là người thứ hai đột phá lên tầng thứ tám trước hai mươi hai tuổi.” “Đúng vậy…” Các trưởng lão liên tục vỗ tay tán thưởng. Nhưng mà, Thịnh Siêu ở bên dưới nghe xong, đôi mắt lộ vẻ không cam lòng, không nói gì. Thịnh Siêu rời đi, lại có một người phụ nữ bước đến. “Đệ tử Mai Phượng Yến, bái kiến Đảo Chủ, bái kiến các vị trưởng lão.” “Ừ, tốt! Tốt!” Mọi người lại gật đầu, đều lộ ra vẻ vui mừng. “Hai người này là ai?” Lâm Dương không nhịn được, hỏi. “Đây là hai đệ tử xuất sắc nhát trên đảo của chúng tôi. Sư huynh Thịnh Siêu là đệ tử đứng thứ ba trên bảng xếp hạng. Sở trường của anh ấy là kiếm thuật, kiếm pháp cực kỳ siêu phàm. Mai Phượng Yến là đệ tử đứng thứ hai trên bảng xếp hạng, thân pháp vô cùng tốt, di chuyển nhanh như tia chớp. Bọn họ đều là thiên tài trẻ tuổi, được rất nhiều đệ tử trên đảo sùng bái.” Huyết U U mỉm cười giải thích. “Vậy sao? Đệ tử đứng đầu là ai?” Lâm Dương hỏi. “Đương nhiên là sư huynh Trường Phong!” Đôi mắt Huyết U U lóe lên một tia sáng chói lọi, trên mặt tràn đầy sự ngưỡng mộ. “Trường Phong? Có phải là Huyêt Trường Phong không?” Lâm Dương nói. Trước đây, anh đã từng nghe Huyết U U nhắc đến, ở trên đảo chưa được một ngày, nơi nơi đều nhắc đến tên của người này. “Đúng, chính là anh ấy.” Huyết U U hơi kích động nói: “Nhưng tôi không biết sư huynh Trường Phong có ra tay trong hội thí luyện này hay không. Nếu anh ấy ra tay, vậy thì có việc vui để xem rồi! Anh không biết đâu, lần trước anh ấy ra tay đã là ba năm trước rồi, cũng không biết trong thời gian ba năm này, thực lực của anh ấy đã đạt đến cảnh giới khủng bố như thế nào rồi.” “Anh ta lợi hại như vậy sao?” “Nói thừa, bây giờ, thực lực của anh ấy, ngay cả trưởng lão cũng không chịu nỗi, anh ấy là *Thiên Kiêu đấy!” *Thiên Kiêu: con trời. “Thiên Kiêu?” “Đúng vậy, anh ấy đứng thứ mười tám trong bảng xếp hạng Thiên Kiêu đấy! Lâm Dương, anh biết Thiên Kiêu không?” “Hình như… đã từng nghe thấy…” “Những thiên tài trong bảng xếp hạng Thiên Kiêu đều là trác tuyệt vô song, là yêu quái có thiên phú dị bẩm. Mặc dù anh đã từng nghe thấy, nhưng chắc chắn anh chưa từng nhìn thấy. Hôm nay anh có thể nhìn thấy một Thiên Kiêu sống sờ sờ. Như thế nào? Có kích động không?” “Cũng được.” Lâm Dương mỉm cười. Huyết U U bĩu môi, cảm thấy hơi nhàm chán nên không phản ứng Lâm Dương nữa. Nhưng mà, vào lúc này, lại có thêm một tiếng ồn ào vang lên. Lâm Dương sửng sốt. Nhưng nghe thấy Huyết U U ở bên cạnh kích động kêu lên. “Lâm Dương, nhìn đi, sư huynh Trường Phong đến rồi!” Khán giả nhốn nháo lên! Lâm Dương lập tức nhìn về phía cổng lớn. Anh nhìn thấy một gã công tử mặc quần áo phong cách cổ trang màu trắng bước vào.

“Đệ tử Thịnh Siêu, bái kiến Đảo Chủ, gặp các vị trưởng lão.” Người đàn ông chắp tay lại, nói.

 

“Ù/Ÿ Đảo Chủ gật đầu, trong mắt tràn đầy yêu thích.

 

“Thịnh Siêu, nghe nói vài ngày trước Vong Ưu Kiếm Pháp của cậu đã đột phá lên tầng thứ tám, có chuyện như vậy không?” Nhị trưởng lão Huyết Nham mỉm cười, hỏi.

 

“Đúng vậy.” Thịnh Siêu gật đầu.

 

“Wow, Thịnh Siêu còn trẻ như vậy mà đã đột phá lên tầng thứ tám rồi. Đúng là thiên tài!”

 

“Ngoại trừ Trường Phong, cậu ta là người thứ hai đột phá lên tầng thứ tám trước hai mươi hai tuổi.”

 

“Đúng vậy…”

 

Các trưởng lão liên tục vỗ tay tán thưởng.

 

Nhưng mà, Thịnh Siêu ở bên dưới nghe xong, đôi mắt lộ vẻ không cam lòng, không nói gì.

 

Thịnh Siêu rời đi, lại có một người phụ nữ bước đến.

 

“Đệ tử Mai Phượng Yến, bái kiến Đảo Chủ, bái kiến các vị trưởng lão.”

 

“Ừ, tốt! Tốt!”

 

Mọi người lại gật đầu, đều lộ ra vẻ vui mừng.

 

“Hai người này là ai?”

 

Lâm Dương không nhịn được, hỏi.

 

“Đây là hai đệ tử xuất sắc nhát trên đảo của chúng tôi. Sư huynh Thịnh Siêu là đệ tử đứng thứ ba trên bảng xếp hạng. Sở trường của anh ấy là kiếm thuật, kiếm pháp cực kỳ siêu phàm. Mai Phượng Yến là đệ tử đứng thứ hai trên bảng xếp hạng, thân pháp vô cùng tốt, di chuyển nhanh như tia chớp. Bọn họ đều là thiên tài trẻ tuổi, được rất nhiều đệ tử trên đảo sùng bái.” Huyết U U mỉm cười giải thích.

 

“Vậy sao? Đệ tử đứng đầu là ai?” Lâm Dương hỏi.

 

“Đương nhiên là sư huynh Trường Phong!” Đôi mắt Huyết U U lóe lên một tia sáng chói lọi, trên mặt tràn đầy sự ngưỡng mộ.

 

“Trường Phong? Có phải là Huyêt Trường Phong không?”

 

Lâm Dương nói.

 

Trước đây, anh đã từng nghe Huyết U U nhắc đến, ở trên đảo chưa được một ngày, nơi nơi đều nhắc đến tên của người này.

 

“Đúng, chính là anh ấy.” Huyết U U hơi kích động nói: “Nhưng tôi không biết sư huynh Trường Phong có ra tay trong hội thí luyện này hay không. Nếu anh ấy ra tay, vậy thì có việc vui để xem rồi! Anh không biết đâu, lần trước anh ấy ra tay đã là ba năm trước rồi, cũng không biết trong thời gian ba năm này, thực lực của anh ấy đã đạt đến cảnh giới khủng bố như thế nào rồi.”

 

“Anh ta lợi hại như vậy sao?”

 

“Nói thừa, bây giờ, thực lực của anh ấy, ngay cả trưởng lão cũng không chịu nỗi, anh ấy là *Thiên Kiêu đấy!”

 

*Thiên Kiêu: con trời.

 

“Thiên Kiêu?”

 

“Đúng vậy, anh ấy đứng thứ mười tám trong bảng xếp hạng Thiên Kiêu đấy! Lâm Dương, anh biết Thiên Kiêu không?”

 

“Hình như… đã từng nghe thấy…”

 

“Những thiên tài trong bảng xếp hạng Thiên Kiêu đều là trác tuyệt vô song, là yêu quái có thiên phú dị bẩm. Mặc dù anh đã từng nghe thấy, nhưng chắc chắn anh chưa từng nhìn thấy. Hôm nay anh có thể nhìn thấy một Thiên Kiêu sống sờ sờ. Như thế nào? Có kích động không?”

 

“Cũng được.” Lâm Dương mỉm cười.

 

Huyết U U bĩu môi, cảm thấy hơi nhàm chán nên không phản ứng Lâm Dương nữa.

 

Nhưng mà, vào lúc này, lại có thêm một tiếng ồn ào vang lên.

 

Lâm Dương sửng sốt.

 

Nhưng nghe thấy Huyết U U ở bên cạnh kích động kêu lên.

 

“Lâm Dương, nhìn đi, sư huynh Trường Phong đến rồi!”

 

Khán giả nhốn nháo lên!

 

Lâm Dương lập tức nhìn về phía cổng lớn.

 

Anh nhìn thấy một gã công tử mặc quần áo phong cách cổ trang màu trắng bước vào.

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… “Đệ tử Thịnh Siêu, bái kiến Đảo Chủ, gặp các vị trưởng lão.” Người đàn ông chắp tay lại, nói. “Ù/Ÿ Đảo Chủ gật đầu, trong mắt tràn đầy yêu thích. “Thịnh Siêu, nghe nói vài ngày trước Vong Ưu Kiếm Pháp của cậu đã đột phá lên tầng thứ tám, có chuyện như vậy không?” Nhị trưởng lão Huyết Nham mỉm cười, hỏi. “Đúng vậy.” Thịnh Siêu gật đầu. “Wow, Thịnh Siêu còn trẻ như vậy mà đã đột phá lên tầng thứ tám rồi. Đúng là thiên tài!” “Ngoại trừ Trường Phong, cậu ta là người thứ hai đột phá lên tầng thứ tám trước hai mươi hai tuổi.” “Đúng vậy…” Các trưởng lão liên tục vỗ tay tán thưởng. Nhưng mà, Thịnh Siêu ở bên dưới nghe xong, đôi mắt lộ vẻ không cam lòng, không nói gì. Thịnh Siêu rời đi, lại có một người phụ nữ bước đến. “Đệ tử Mai Phượng Yến, bái kiến Đảo Chủ, bái kiến các vị trưởng lão.” “Ừ, tốt! Tốt!” Mọi người lại gật đầu, đều lộ ra vẻ vui mừng. “Hai người này là ai?” Lâm Dương không nhịn được, hỏi. “Đây là hai đệ tử xuất sắc nhát trên đảo của chúng tôi. Sư huynh Thịnh Siêu là đệ tử đứng thứ ba trên bảng xếp hạng. Sở trường của anh ấy là kiếm thuật, kiếm pháp cực kỳ siêu phàm. Mai Phượng Yến là đệ tử đứng thứ hai trên bảng xếp hạng, thân pháp vô cùng tốt, di chuyển nhanh như tia chớp. Bọn họ đều là thiên tài trẻ tuổi, được rất nhiều đệ tử trên đảo sùng bái.” Huyết U U mỉm cười giải thích. “Vậy sao? Đệ tử đứng đầu là ai?” Lâm Dương hỏi. “Đương nhiên là sư huynh Trường Phong!” Đôi mắt Huyết U U lóe lên một tia sáng chói lọi, trên mặt tràn đầy sự ngưỡng mộ. “Trường Phong? Có phải là Huyêt Trường Phong không?” Lâm Dương nói. Trước đây, anh đã từng nghe Huyết U U nhắc đến, ở trên đảo chưa được một ngày, nơi nơi đều nhắc đến tên của người này. “Đúng, chính là anh ấy.” Huyết U U hơi kích động nói: “Nhưng tôi không biết sư huynh Trường Phong có ra tay trong hội thí luyện này hay không. Nếu anh ấy ra tay, vậy thì có việc vui để xem rồi! Anh không biết đâu, lần trước anh ấy ra tay đã là ba năm trước rồi, cũng không biết trong thời gian ba năm này, thực lực của anh ấy đã đạt đến cảnh giới khủng bố như thế nào rồi.” “Anh ta lợi hại như vậy sao?” “Nói thừa, bây giờ, thực lực của anh ấy, ngay cả trưởng lão cũng không chịu nỗi, anh ấy là *Thiên Kiêu đấy!” *Thiên Kiêu: con trời. “Thiên Kiêu?” “Đúng vậy, anh ấy đứng thứ mười tám trong bảng xếp hạng Thiên Kiêu đấy! Lâm Dương, anh biết Thiên Kiêu không?” “Hình như… đã từng nghe thấy…” “Những thiên tài trong bảng xếp hạng Thiên Kiêu đều là trác tuyệt vô song, là yêu quái có thiên phú dị bẩm. Mặc dù anh đã từng nghe thấy, nhưng chắc chắn anh chưa từng nhìn thấy. Hôm nay anh có thể nhìn thấy một Thiên Kiêu sống sờ sờ. Như thế nào? Có kích động không?” “Cũng được.” Lâm Dương mỉm cười. Huyết U U bĩu môi, cảm thấy hơi nhàm chán nên không phản ứng Lâm Dương nữa. Nhưng mà, vào lúc này, lại có thêm một tiếng ồn ào vang lên. Lâm Dương sửng sốt. Nhưng nghe thấy Huyết U U ở bên cạnh kích động kêu lên. “Lâm Dương, nhìn đi, sư huynh Trường Phong đến rồi!” Khán giả nhốn nháo lên! Lâm Dương lập tức nhìn về phía cổng lớn. Anh nhìn thấy một gã công tử mặc quần áo phong cách cổ trang màu trắng bước vào.

Chương 892