“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…
Chương 902
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Mặc dù không biết thực lực của Lâm Dương ra sao, nhưng dù thế nào thì cũng không thể so sánh với Thiên Kiêu được đúng không? “Không cần, cô tránh sang một bên đi, chỗ này giao cho tôi.” Lâm Dương bình tĩnh nói. “Lâm Dương, anh… anh bị ngốc đấy à? Lẽ nào anh muốn đánh bại tất cả đám người này sao?” Diên Nữ nói, khuôn mặt tràn đầy vẻ không thể tin nổi. Lâm Dương lại cười nhạt: “Sao nào? Cô cảm thấy tôi không làm được sao?” “Anh …” Diên Nữ á khẩu không nói nên lời. Đám người xung quanh lại càng thêm tức giận. “Đồ vô liêm sỉ.” “Anh xem thường người khác quá rồi đáy.” “Anh nghĩ anh là cái thá gì cơ chứ?” Tiếng mắng chửi vang lên không ngừng. “Ra tay!” Huyết Trường Phong thấp giọng hô lên một tiếng, tất cả các đệ tử đều xông lên tấn công Lâm Dương. Các loại quyền cước giống như cuồng phong mưa bão không ngừng quất vào người anh. Nhưng động tác của Lâm Dương nhanh nhẹn giống như thỏ đào hang, linh hoạt tránh đi vô số quyền cước tay đấm chân đá, khiến cho những quyền cước vô cùng khủng bố kia hoàn toàn không thể chạm vào cơ thể của mình. “Sao thân pháp của cậu ta lại tinh diệu như vậy?” Các trưởng lão đều vô cùng kinh ngạc. Sau vài hiệp, tất cả các đòn tắn công của đám đệ tử đều thất bại, ngược lại Lâm Dương còn thừa cơ phản kích, quyền cước không ngừng vung ra, tốc độ cũng không giảm chút nào. Bịch! Bịch! Bịch! Bịch … Một vài tên đệ tử đều bị trúng một đòn vô cùng nghiêm trọng ở ngực, cơ thể chúng đồng loạt bay ra ngoài rồi rơi thẳng xuống mặt đất, khắp nơi lập tức tràn ngập tiếng kêu rên. “Hả?” Diên Nữ cực kỳ choáng váng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra trước mắt mình. Chỉ một chiêu của Lâm Dương mà trong nháy mắt đã trực tiếp đánh bay hơn mười người. Huyết Nham cũng cực kỳ chắn động. Ông ta không thể nào ngờ được, Lâm Dương trẻ tuổi như vậy… lại có được thân pháp tốt đến thế. “Đồ khốn! Chúng ta cùng lên!” Đám đệ tử còn lại cực kỳ không cam lòng, lại tiếp tục điên cuồng gào thét xung phong liều chết lao lên. Nhưng kết cục của bọn họ cũng giống như của nhóm đệ tử trước, toàn bộ đều bị Lâm Dương đánh bay ra ngoài, ngã trên mặt đất không ngừng kêu rên. Trương Tử Tường lại càng sững sờ. Đào sư tỷ vừa mới đứng dậy từ trên mặt đất cũng mang theo vẻ mặt kinh ngạc. “Người đàn ông này rốt cuộc là ai?” “Anh ta chẳng phải chỉ là một bác sĩ thôi sao?” Đám người xung quanh cũng cực kỳ khó hiểu. “Trương sư huynh, Đào sư tỷ, bọn đệ không phải là đối thủ của anh ta đâu, đành trông cậy vào hai người rồi!” Đám đệ tử gian nan đứng dậy, đau đớn cát lời. Những người còn lại cũng bị dọa sợ không dám tiến lên. Sắc mặt Trương Tử Tường lập tức thay đồi. “Cái này …” “Trương Tử Tường, sao vậy? Đệ không dám lên sao?” Huyết Trường Phong mặt không chút biểu tình hỏi một câu.
Mặc dù không biết thực lực của Lâm Dương ra sao, nhưng dù thế nào thì cũng không thể so sánh với Thiên Kiêu được đúng không?
“Không cần, cô tránh sang một bên đi, chỗ này giao cho tôi.” Lâm Dương bình tĩnh nói.
“Lâm Dương, anh… anh bị ngốc đấy à? Lẽ nào anh muốn đánh bại tất cả đám người này sao?” Diên Nữ nói, khuôn mặt tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
Lâm Dương lại cười nhạt: “Sao nào? Cô cảm thấy tôi không làm được sao?”
“Anh …” Diên Nữ á khẩu không nói nên lời.
Đám người xung quanh lại càng thêm tức giận.
“Đồ vô liêm sỉ.”
“Anh xem thường người khác quá rồi đáy.”
“Anh nghĩ anh là cái thá gì cơ chứ?”
Tiếng mắng chửi vang lên không ngừng.
“Ra tay!”
Huyết Trường Phong thấp giọng hô lên một tiếng, tất cả các đệ tử đều xông lên tấn công Lâm Dương.
Các loại quyền cước giống như cuồng phong mưa bão không ngừng quất vào người anh.
Nhưng động tác của Lâm Dương nhanh nhẹn giống như thỏ đào hang, linh hoạt tránh đi vô số quyền cước tay đấm chân đá, khiến cho những quyền cước vô cùng khủng bố kia hoàn toàn không thể chạm vào cơ thể của mình.
“Sao thân pháp của cậu ta lại tinh diệu như vậy?”
Các trưởng lão đều vô cùng kinh ngạc.
Sau vài hiệp, tất cả các đòn tắn công của đám đệ tử đều thất bại, ngược lại Lâm Dương còn thừa cơ phản kích, quyền cước không ngừng vung ra, tốc độ cũng không giảm chút nào.
Bịch! Bịch! Bịch! Bịch …
Một vài tên đệ tử đều bị trúng một đòn vô cùng nghiêm trọng ở ngực, cơ thể chúng đồng loạt bay ra ngoài rồi rơi thẳng xuống mặt đất, khắp nơi lập tức tràn ngập tiếng kêu rên.
“Hả?”
Diên Nữ cực kỳ choáng váng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra trước mắt mình.
Chỉ một chiêu của Lâm Dương mà trong nháy mắt đã trực tiếp đánh bay hơn mười người.
Huyết Nham cũng cực kỳ chắn động.
Ông ta không thể nào ngờ được, Lâm Dương trẻ tuổi như vậy… lại có được thân pháp tốt đến thế.
“Đồ khốn! Chúng ta cùng lên!”
Đám đệ tử còn lại cực kỳ không cam lòng, lại tiếp tục điên cuồng gào thét xung phong liều chết lao lên.
Nhưng kết cục của bọn họ cũng giống như của nhóm đệ tử trước, toàn bộ đều bị Lâm Dương đánh bay ra ngoài, ngã trên mặt đất không ngừng kêu rên.
Trương Tử Tường lại càng sững sờ.
Đào sư tỷ vừa mới đứng dậy từ trên mặt đất cũng mang theo vẻ mặt kinh ngạc.
“Người đàn ông này rốt cuộc là ai?”
“Anh ta chẳng phải chỉ là một bác sĩ thôi sao?”
Đám người xung quanh cũng cực kỳ khó hiểu.
“Trương sư huynh, Đào sư tỷ, bọn đệ không phải là đối thủ của anh ta đâu, đành trông cậy vào hai người rồi!”
Đám đệ tử gian nan đứng dậy, đau đớn cát lời.
Những người còn lại cũng bị dọa sợ không dám tiến lên.
Sắc mặt Trương Tử Tường lập tức thay đồi.
“Cái này …”
“Trương Tử Tường, sao vậy? Đệ không dám lên sao?”
Huyết Trường Phong mặt không chút biểu tình hỏi một câu.
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Mặc dù không biết thực lực của Lâm Dương ra sao, nhưng dù thế nào thì cũng không thể so sánh với Thiên Kiêu được đúng không? “Không cần, cô tránh sang một bên đi, chỗ này giao cho tôi.” Lâm Dương bình tĩnh nói. “Lâm Dương, anh… anh bị ngốc đấy à? Lẽ nào anh muốn đánh bại tất cả đám người này sao?” Diên Nữ nói, khuôn mặt tràn đầy vẻ không thể tin nổi. Lâm Dương lại cười nhạt: “Sao nào? Cô cảm thấy tôi không làm được sao?” “Anh …” Diên Nữ á khẩu không nói nên lời. Đám người xung quanh lại càng thêm tức giận. “Đồ vô liêm sỉ.” “Anh xem thường người khác quá rồi đáy.” “Anh nghĩ anh là cái thá gì cơ chứ?” Tiếng mắng chửi vang lên không ngừng. “Ra tay!” Huyết Trường Phong thấp giọng hô lên một tiếng, tất cả các đệ tử đều xông lên tấn công Lâm Dương. Các loại quyền cước giống như cuồng phong mưa bão không ngừng quất vào người anh. Nhưng động tác của Lâm Dương nhanh nhẹn giống như thỏ đào hang, linh hoạt tránh đi vô số quyền cước tay đấm chân đá, khiến cho những quyền cước vô cùng khủng bố kia hoàn toàn không thể chạm vào cơ thể của mình. “Sao thân pháp của cậu ta lại tinh diệu như vậy?” Các trưởng lão đều vô cùng kinh ngạc. Sau vài hiệp, tất cả các đòn tắn công của đám đệ tử đều thất bại, ngược lại Lâm Dương còn thừa cơ phản kích, quyền cước không ngừng vung ra, tốc độ cũng không giảm chút nào. Bịch! Bịch! Bịch! Bịch … Một vài tên đệ tử đều bị trúng một đòn vô cùng nghiêm trọng ở ngực, cơ thể chúng đồng loạt bay ra ngoài rồi rơi thẳng xuống mặt đất, khắp nơi lập tức tràn ngập tiếng kêu rên. “Hả?” Diên Nữ cực kỳ choáng váng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra trước mắt mình. Chỉ một chiêu của Lâm Dương mà trong nháy mắt đã trực tiếp đánh bay hơn mười người. Huyết Nham cũng cực kỳ chắn động. Ông ta không thể nào ngờ được, Lâm Dương trẻ tuổi như vậy… lại có được thân pháp tốt đến thế. “Đồ khốn! Chúng ta cùng lên!” Đám đệ tử còn lại cực kỳ không cam lòng, lại tiếp tục điên cuồng gào thét xung phong liều chết lao lên. Nhưng kết cục của bọn họ cũng giống như của nhóm đệ tử trước, toàn bộ đều bị Lâm Dương đánh bay ra ngoài, ngã trên mặt đất không ngừng kêu rên. Trương Tử Tường lại càng sững sờ. Đào sư tỷ vừa mới đứng dậy từ trên mặt đất cũng mang theo vẻ mặt kinh ngạc. “Người đàn ông này rốt cuộc là ai?” “Anh ta chẳng phải chỉ là một bác sĩ thôi sao?” Đám người xung quanh cũng cực kỳ khó hiểu. “Trương sư huynh, Đào sư tỷ, bọn đệ không phải là đối thủ của anh ta đâu, đành trông cậy vào hai người rồi!” Đám đệ tử gian nan đứng dậy, đau đớn cát lời. Những người còn lại cũng bị dọa sợ không dám tiến lên. Sắc mặt Trương Tử Tường lập tức thay đồi. “Cái này …” “Trương Tử Tường, sao vậy? Đệ không dám lên sao?” Huyết Trường Phong mặt không chút biểu tình hỏi một câu.