“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…
Chương 98 9
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… “Xong rồi, xong rồi, xong hết rồi…” Tống Kinh run rầy. Mã Hải lại từ chối trả lời cuộc gọi của anh ta? Bản chất của chuyện này…e rằng đã cực kỳ nghiêm trọng rồi! “Phải làm sao đây? Phải làm sao đây?” Tống Kinh hoàn toàn hoảng sợ, tay cầm điện thoại cũng run lên. “Đạo diễn Tống, có chuyện gì vậy?” Chú Đinh ở bên này bối rối hỏi. Nhưng mà Tống Kinh dường như không nghe thấy lời của chú Đinh, mà giống như nghĩ đến điều gì đó, anh ta vội vàng hét lên: “Tô Dư đâu? Tô Dư đang ở đâu?” “Đạo diễn Tống, anh quên rồi sao? Cô Tô Dư hôm nay không có cảnh quay, về nhà chăm sóc bố mình rồi! Đơn nghỉ phép là anh duyệt!”, Một nhân viên của đoàn phim nói. “Lập tức gọi điện thoại cho cô ấy!” Tống Kinh gào thét lên. Mọi người đều giật mình. Hầu hết mọi người đều không biết chuyện gì đã xảy ra. “Vâng…vâng đạo diễn Tống …” Mọi người run lên, ngay lập tức có người bám số gọi cho Tô Dư. “Đạo diễn Tống, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao anh lại hoảng sợ đến như vậy?” phó đạo diễn Uông không chịu được nữa, lập tức đứng dậy hét lên. “Đúng vậy đạo. diễn Tống, anh bình tĩnh chút đi, trời không sập xuống được!” Phạm Lạc cũng cười. “Các anh biết cái gì chứ? Lần này e rằng trời thật sự sắp sụp xuống rồi!” Tống Kinh trừng mắt nhìn Phạm Lạc, sau đó hét lớn: “Lập tức gọi đội trưởng đội bảo vệ đến đây cho tôi! Nhanh lên!” “Vâng…” “Đạo diễn Tống, cô Tô Dư đã bắt máy rồi.” Một nhân viên công tác đưa điện thoại di động cho Tống Kinh. Tống Kinh vội vàng cầm điện thoại, lo lắng hét lên: “Cô Tô Dư!” Tô Dư ở đằng kia liền sửng sót: “Đạo diễn Tống, có chuyện gì vậy?” “Cô có thông tin liên lạc của chủ tịch Lâm không?” Tống Kinh vội vàng hỏi. “Chủ tịch Lâm? Tôi …tôi làm sao tôi có thể có thông tin liên lạc của anh ấy chứ…” “Vậy thì ai có? Tiểu Dư, giúp tôi với, tôi cần gọi điện thoại cho chủ tịch Lâm ngay lập tức!” “Cái này… để tôi gọi điện thoại hỏi anh rể xem…” “Được! Được!” Tống Kinh gật đầu lia lịa. Lúc này đội trưởng an ninh bước nhanh tới. Đội trưởng đội an ninh là một người đàn ông trung niên, dáng người phát tướng, tóc hơi hói, ông ta nặn ra một nụ cười rồi cúi đầu khom lưng nịnh nọt Tống Kinh: “Sếp Tống, có chuyện gì vậy? Có chuyện gì tìm tôi sao?” “Tôi hỏi anh, hôm nay các anh có phải đã đuổi chủ tịch Lâm đi không?” Tống Kinh với vẻ mặt ảm đạm, nghiền răng nghiền lợi nói. “Không có! Làm sao chúng tôi có thể đuổi chủ tịch Lâm đi chứ? Cho dù anh có cho tôi mượn cái gan đó tôi cũng không dám!” Đội trưởng đội bảo vệ muốn khóc không ra nước mắt nói. Mặc dù ông ta chỉ là một đội trưởng đội bảo vệ nhỏ bé, nhưng cái danh hiệu chủ tịch Lâm này, ông ta cũng nghe như sét đánh bên tai. “Vậy sao giám đốc Mã của Dương Hoa nói, các anh đã đuổi chủ tịch Lâm ra khỏi đoàn phim?” Tống Kinh gào thét lên. Những lời này vừa dứt, toàn trường ngay lập tức im lặng. Đuổi Chủ tịch Lâm ra khỏi đoàn phim sao? Điên thật rồi, chuyện là … ai lại to gan như vậy chứ? Trái tim mọi người đều đập dữ dội. Trong đó chấn động dữ dội nhát là Văn Lệ, người đang đứng cạnh Phạm Lạc. Không biết tại sao, cô ta lại có một dự cảm không hay…
“Xong rồi, xong rồi, xong hết rồi…”
Tống Kinh run rầy.
Mã Hải lại từ chối trả lời cuộc gọi của anh ta? Bản chất của chuyện này…e rằng đã cực kỳ nghiêm trọng rồi!
“Phải làm sao đây? Phải làm sao đây?” Tống Kinh hoàn toàn hoảng sợ, tay cầm điện thoại cũng run lên.
“Đạo diễn Tống, có chuyện gì vậy?” Chú Đinh ở bên này bối rối hỏi.
Nhưng mà Tống Kinh dường như không nghe thấy lời của chú Đinh, mà giống như nghĩ đến điều gì đó, anh ta vội vàng hét lên: “Tô Dư đâu? Tô Dư đang ở đâu?”
“Đạo diễn Tống, anh quên rồi sao? Cô Tô Dư hôm nay không có cảnh quay, về nhà chăm sóc bố mình rồi! Đơn nghỉ phép là anh duyệt!”, Một nhân viên của đoàn phim nói.
“Lập tức gọi điện thoại cho cô ấy!” Tống Kinh gào thét lên.
Mọi người đều giật mình.
Hầu hết mọi người đều không biết chuyện gì đã xảy ra.
“Vâng…vâng đạo diễn Tống …” Mọi người run lên, ngay lập tức có người bám số gọi cho Tô Dư.
“Đạo diễn Tống, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao anh lại hoảng sợ đến như vậy?” phó đạo diễn Uông không chịu được nữa, lập tức đứng dậy hét lên.
“Đúng vậy đạo. diễn Tống, anh bình tĩnh chút đi, trời không sập xuống được!” Phạm Lạc cũng cười.
“Các anh biết cái gì chứ? Lần này e rằng trời thật sự sắp sụp xuống rồi!”
Tống Kinh trừng mắt nhìn Phạm Lạc, sau đó hét lớn: “Lập tức gọi đội trưởng đội bảo vệ đến đây cho tôi! Nhanh lên!”
“Vâng…”
“Đạo diễn Tống, cô Tô Dư đã bắt máy rồi.”
Một nhân viên công tác đưa điện thoại di động cho Tống Kinh.
Tống Kinh vội vàng cầm điện thoại, lo lắng hét lên: “Cô Tô Dư!”
Tô Dư ở đằng kia liền sửng sót: “Đạo diễn Tống, có chuyện gì vậy?”
“Cô có thông tin liên lạc của chủ tịch Lâm không?” Tống Kinh vội vàng hỏi.
“Chủ tịch Lâm? Tôi …tôi làm sao tôi có thể có thông tin liên lạc của anh ấy chứ…”
“Vậy thì ai có? Tiểu Dư, giúp tôi với, tôi cần gọi điện thoại cho chủ tịch Lâm ngay lập tức!”
“Cái này… để tôi gọi điện thoại hỏi anh rể xem…”
“Được! Được!” Tống Kinh gật đầu lia lịa.
Lúc này đội trưởng an ninh bước nhanh tới.
Đội trưởng đội an ninh là một người đàn ông trung niên, dáng người phát tướng, tóc hơi hói, ông ta nặn ra một nụ cười rồi cúi đầu khom lưng nịnh nọt Tống Kinh: “Sếp Tống, có chuyện gì vậy? Có chuyện gì tìm tôi sao?”
“Tôi hỏi anh, hôm nay các anh có phải đã đuổi chủ tịch Lâm đi không?” Tống Kinh với vẻ mặt ảm đạm, nghiền răng nghiền lợi nói.
“Không có! Làm sao chúng tôi có thể đuổi chủ tịch Lâm đi chứ? Cho dù anh có cho tôi mượn cái gan đó tôi cũng không dám!” Đội trưởng đội bảo vệ muốn khóc không ra nước mắt nói.
Mặc dù ông ta chỉ là một đội trưởng đội bảo vệ nhỏ bé, nhưng cái danh hiệu chủ tịch Lâm này, ông ta cũng nghe như sét đánh bên tai.
“Vậy sao giám đốc Mã của Dương Hoa nói, các anh đã đuổi chủ tịch Lâm ra khỏi đoàn phim?” Tống Kinh gào thét lên.
Những lời này vừa dứt, toàn trường ngay lập tức im lặng.
Đuổi Chủ tịch Lâm ra khỏi đoàn phim sao?
Điên thật rồi, chuyện là … ai lại to gan như vậy chứ?
Trái tim mọi người đều đập dữ dội.
Trong đó chấn động dữ dội nhát là Văn Lệ, người đang đứng cạnh Phạm Lạc.
Không biết tại sao, cô ta lại có một dự cảm không hay…
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… “Xong rồi, xong rồi, xong hết rồi…” Tống Kinh run rầy. Mã Hải lại từ chối trả lời cuộc gọi của anh ta? Bản chất của chuyện này…e rằng đã cực kỳ nghiêm trọng rồi! “Phải làm sao đây? Phải làm sao đây?” Tống Kinh hoàn toàn hoảng sợ, tay cầm điện thoại cũng run lên. “Đạo diễn Tống, có chuyện gì vậy?” Chú Đinh ở bên này bối rối hỏi. Nhưng mà Tống Kinh dường như không nghe thấy lời của chú Đinh, mà giống như nghĩ đến điều gì đó, anh ta vội vàng hét lên: “Tô Dư đâu? Tô Dư đang ở đâu?” “Đạo diễn Tống, anh quên rồi sao? Cô Tô Dư hôm nay không có cảnh quay, về nhà chăm sóc bố mình rồi! Đơn nghỉ phép là anh duyệt!”, Một nhân viên của đoàn phim nói. “Lập tức gọi điện thoại cho cô ấy!” Tống Kinh gào thét lên. Mọi người đều giật mình. Hầu hết mọi người đều không biết chuyện gì đã xảy ra. “Vâng…vâng đạo diễn Tống …” Mọi người run lên, ngay lập tức có người bám số gọi cho Tô Dư. “Đạo diễn Tống, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao anh lại hoảng sợ đến như vậy?” phó đạo diễn Uông không chịu được nữa, lập tức đứng dậy hét lên. “Đúng vậy đạo. diễn Tống, anh bình tĩnh chút đi, trời không sập xuống được!” Phạm Lạc cũng cười. “Các anh biết cái gì chứ? Lần này e rằng trời thật sự sắp sụp xuống rồi!” Tống Kinh trừng mắt nhìn Phạm Lạc, sau đó hét lớn: “Lập tức gọi đội trưởng đội bảo vệ đến đây cho tôi! Nhanh lên!” “Vâng…” “Đạo diễn Tống, cô Tô Dư đã bắt máy rồi.” Một nhân viên công tác đưa điện thoại di động cho Tống Kinh. Tống Kinh vội vàng cầm điện thoại, lo lắng hét lên: “Cô Tô Dư!” Tô Dư ở đằng kia liền sửng sót: “Đạo diễn Tống, có chuyện gì vậy?” “Cô có thông tin liên lạc của chủ tịch Lâm không?” Tống Kinh vội vàng hỏi. “Chủ tịch Lâm? Tôi …tôi làm sao tôi có thể có thông tin liên lạc của anh ấy chứ…” “Vậy thì ai có? Tiểu Dư, giúp tôi với, tôi cần gọi điện thoại cho chủ tịch Lâm ngay lập tức!” “Cái này… để tôi gọi điện thoại hỏi anh rể xem…” “Được! Được!” Tống Kinh gật đầu lia lịa. Lúc này đội trưởng an ninh bước nhanh tới. Đội trưởng đội an ninh là một người đàn ông trung niên, dáng người phát tướng, tóc hơi hói, ông ta nặn ra một nụ cười rồi cúi đầu khom lưng nịnh nọt Tống Kinh: “Sếp Tống, có chuyện gì vậy? Có chuyện gì tìm tôi sao?” “Tôi hỏi anh, hôm nay các anh có phải đã đuổi chủ tịch Lâm đi không?” Tống Kinh với vẻ mặt ảm đạm, nghiền răng nghiền lợi nói. “Không có! Làm sao chúng tôi có thể đuổi chủ tịch Lâm đi chứ? Cho dù anh có cho tôi mượn cái gan đó tôi cũng không dám!” Đội trưởng đội bảo vệ muốn khóc không ra nước mắt nói. Mặc dù ông ta chỉ là một đội trưởng đội bảo vệ nhỏ bé, nhưng cái danh hiệu chủ tịch Lâm này, ông ta cũng nghe như sét đánh bên tai. “Vậy sao giám đốc Mã của Dương Hoa nói, các anh đã đuổi chủ tịch Lâm ra khỏi đoàn phim?” Tống Kinh gào thét lên. Những lời này vừa dứt, toàn trường ngay lập tức im lặng. Đuổi Chủ tịch Lâm ra khỏi đoàn phim sao? Điên thật rồi, chuyện là … ai lại to gan như vậy chứ? Trái tim mọi người đều đập dữ dội. Trong đó chấn động dữ dội nhát là Văn Lệ, người đang đứng cạnh Phạm Lạc. Không biết tại sao, cô ta lại có một dự cảm không hay…