“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…
Chương 1123
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Chương 1123: “Nào, cậu Quý, ly này chúng ta cạn một hơi chứ nhỉ!” Nói xong, Lâm Dương rót rượu rồi tu liền một hơi. Chu Quý đờ mặt ra trông thật ngớ ngẩn. Người đàn ông này liệu có say thật hay không… “Cậu Quý, tại sao? Sao anh không uống? Chẳng lẽ anh không chừa cho tôi chút mặt mũi nào sao? Nếu đã như vậy, tôi sẽ đi liền đây nhé…’ Lâm Dương say sưa nói. “Sao cơ? Anh Lâm đã uống, tôi làm sao dám từ chối nâng ly được?” Chu Quý nén cười rồi uống cạn. Loại rượu này nồng độ không hề thấp chút nào, sau khi cạn thêm ly nữa, Chu Quý cảm thấy toàn thân khó chịu. “Tiếp theo là các anh!” Lâm Dương tự rót cho mình một ly khác, sau đó kính cẩn mời rượu từng người một. Chu Quý ngơ ngác giương mắt ra nhìn. Nhìn Lâm Dương uống từng chén một, kính cẩn từng chén. Sau mười phút, Lâm Dương đã mời rượu thêm một vòng, anh đã uống thêm mười ly to nữa… Nhưng …. sao anh vẫn chưa ngã ra đấy nhỉ.. Mọi người có chút bối rối… “Uống như vậy không dễ gây nghiện chút nào! Này phục vụ, cho bàn này mười một chai rượu, chúng ta mỗi người cầm một chai trực tiếp tu nào!” Lâm Dương xua tay. “Cái gì cơ?” Mọi người đều chết lặng. “Chuyện này…” “Ø kìa anh Lâm, không… không, đừng có làm thế…” “Chúng tôi không phải ai cũng có tửu lượng tốt như anh đâu nhé… “ “Đúng đấy, phải đấy…” Mọi người đồng loạt xua tay ngay lập tức. Lâm Dương trừng mắt, liếc về phía đám người: “Vậy các anh không nể mặt mũi tôi sao? Đã như vậy… Đã vậy thì uống đến giờ rồi, tôi phải về nhà với vợ tôi đây!” Nói xong, Lâm Dương đặt ly rượu xuống, chuẩn bị rời đi. “Chờ đã, anh Lâm!” Chu Quý lo lắng vội vã hét lên. “Cậu Quý, còn chuyện gì nữa sao?” “Xem ra anh Lâm uống rượu mà có vẻ không vui cho lắm… Nếu cứ giữ tâm trạng vậy mà đi ra khỏi đây sẽ làm mất mặt nhà họ Chu chúng tôi quá! Anh Lâm muốn uống rượu sao? Được thôi! Vậy thì tôi với anh cùng uống!” Chu Quý xem ra cực quyết tâm, nghiến răng xua tay: ‘Phục vụ, mang rượu ra đây!” “Được thôi, anh Quý!” Người phục vụ lập tức chạy ra ngoài. “Anh Quý, anh có bị điên không? Mỗi người một chai? Anh muốn chúng tôi uống đến chết sao?” Một người lo lắng, vội vàng năm lấy tay Chu Quý. “Nếu không chuốc cho say tên này, công sức của chúng ta đều đổ sông đổ bể hết à? Tôi nghĩ anh ta đã say rồi, dám cùng chúng †a cạn chén nữa sao? Nếu thành công, chúng †a sẽ chuốc cho anh ta say quắc cần câu! Anh đừng lo, tên này uống được có vài chai sẽ ngã ra đấy thôi, anh không phải lo đâu.” Chu Quý trầm giọng nói. “Nhưng… Chúng tôi không có tửu lượng tốt như vậy…” “Để ly ở trên bàn, đợi đến lượt anh ta, các anh há phải uống nữa sao?” “Chuyện này… Thôi được rồi…” Người đàn ông kia do dự rồi gật đầu.
Chương 1123:
“Nào, cậu Quý, ly này chúng ta cạn một hơi chứ nhỉ!”
Nói xong, Lâm Dương rót rượu rồi tu liền một hơi.
Chu Quý đờ mặt ra trông thật ngớ ngẩn.
Người đàn ông này liệu có say thật hay không…
“Cậu Quý, tại sao? Sao anh không uống?
Chẳng lẽ anh không chừa cho tôi chút mặt mũi nào sao? Nếu đã như vậy, tôi sẽ đi liền đây nhé…’ Lâm Dương say sưa nói.
“Sao cơ? Anh Lâm đã uống, tôi làm sao dám từ chối nâng ly được?” Chu Quý nén cười rồi uống cạn.
Loại rượu này nồng độ không hề thấp chút nào, sau khi cạn thêm ly nữa, Chu Quý cảm thấy toàn thân khó chịu.
“Tiếp theo là các anh!”
Lâm Dương tự rót cho mình một ly khác, sau đó kính cẩn mời rượu từng người một.
Chu Quý ngơ ngác giương mắt ra nhìn.
Nhìn Lâm Dương uống từng chén một, kính cẩn từng chén.
Sau mười phút, Lâm Dương đã mời rượu thêm một vòng, anh đã uống thêm mười ly to nữa…
Nhưng …. sao anh vẫn chưa ngã ra đấy nhỉ..
Mọi người có chút bối rối…
“Uống như vậy không dễ gây nghiện chút nào! Này phục vụ, cho bàn này mười một chai rượu, chúng ta mỗi người cầm một chai trực tiếp tu nào!” Lâm Dương xua tay.
“Cái gì cơ?”
Mọi người đều chết lặng.
“Chuyện này…”
“Ø kìa anh Lâm, không… không, đừng có làm thế…”
“Chúng tôi không phải ai cũng có tửu lượng tốt như anh đâu nhé… “
“Đúng đấy, phải đấy…”
Mọi người đồng loạt xua tay ngay lập tức.
Lâm Dương trừng mắt, liếc về phía đám người: “Vậy các anh không nể mặt mũi tôi sao? Đã như vậy… Đã vậy thì uống đến giờ rồi, tôi phải về nhà với vợ tôi đây!”
Nói xong, Lâm Dương đặt ly rượu xuống, chuẩn bị rời đi.
“Chờ đã, anh Lâm!” Chu Quý lo lắng vội vã hét lên.
“Cậu Quý, còn chuyện gì nữa sao?”
“Xem ra anh Lâm uống rượu mà có vẻ không vui cho lắm… Nếu cứ giữ tâm trạng vậy mà đi ra khỏi đây sẽ làm mất mặt nhà họ Chu chúng tôi quá! Anh Lâm muốn uống rượu sao? Được thôi! Vậy thì tôi với anh cùng uống!” Chu Quý xem ra cực quyết tâm, nghiến răng xua tay: ‘Phục vụ, mang rượu ra đây!”
“Được thôi, anh Quý!”
Người phục vụ lập tức chạy ra ngoài.
“Anh Quý, anh có bị điên không? Mỗi người một chai? Anh muốn chúng tôi uống đến chết sao?” Một người lo lắng, vội vàng năm lấy tay Chu Quý.
“Nếu không chuốc cho say tên này, công sức của chúng ta đều đổ sông đổ bể hết à?
Tôi nghĩ anh ta đã say rồi, dám cùng chúng †a cạn chén nữa sao? Nếu thành công, chúng †a sẽ chuốc cho anh ta say quắc cần câu!
Anh đừng lo, tên này uống được có vài chai sẽ ngã ra đấy thôi, anh không phải lo đâu.”
Chu Quý trầm giọng nói.
“Nhưng… Chúng tôi không có tửu lượng tốt như vậy…”
“Để ly ở trên bàn, đợi đến lượt anh ta, các anh há phải uống nữa sao?”
“Chuyện này… Thôi được rồi…” Người đàn ông kia do dự rồi gật đầu.
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Chương 1123: “Nào, cậu Quý, ly này chúng ta cạn một hơi chứ nhỉ!” Nói xong, Lâm Dương rót rượu rồi tu liền một hơi. Chu Quý đờ mặt ra trông thật ngớ ngẩn. Người đàn ông này liệu có say thật hay không… “Cậu Quý, tại sao? Sao anh không uống? Chẳng lẽ anh không chừa cho tôi chút mặt mũi nào sao? Nếu đã như vậy, tôi sẽ đi liền đây nhé…’ Lâm Dương say sưa nói. “Sao cơ? Anh Lâm đã uống, tôi làm sao dám từ chối nâng ly được?” Chu Quý nén cười rồi uống cạn. Loại rượu này nồng độ không hề thấp chút nào, sau khi cạn thêm ly nữa, Chu Quý cảm thấy toàn thân khó chịu. “Tiếp theo là các anh!” Lâm Dương tự rót cho mình một ly khác, sau đó kính cẩn mời rượu từng người một. Chu Quý ngơ ngác giương mắt ra nhìn. Nhìn Lâm Dương uống từng chén một, kính cẩn từng chén. Sau mười phút, Lâm Dương đã mời rượu thêm một vòng, anh đã uống thêm mười ly to nữa… Nhưng …. sao anh vẫn chưa ngã ra đấy nhỉ.. Mọi người có chút bối rối… “Uống như vậy không dễ gây nghiện chút nào! Này phục vụ, cho bàn này mười một chai rượu, chúng ta mỗi người cầm một chai trực tiếp tu nào!” Lâm Dương xua tay. “Cái gì cơ?” Mọi người đều chết lặng. “Chuyện này…” “Ø kìa anh Lâm, không… không, đừng có làm thế…” “Chúng tôi không phải ai cũng có tửu lượng tốt như anh đâu nhé… “ “Đúng đấy, phải đấy…” Mọi người đồng loạt xua tay ngay lập tức. Lâm Dương trừng mắt, liếc về phía đám người: “Vậy các anh không nể mặt mũi tôi sao? Đã như vậy… Đã vậy thì uống đến giờ rồi, tôi phải về nhà với vợ tôi đây!” Nói xong, Lâm Dương đặt ly rượu xuống, chuẩn bị rời đi. “Chờ đã, anh Lâm!” Chu Quý lo lắng vội vã hét lên. “Cậu Quý, còn chuyện gì nữa sao?” “Xem ra anh Lâm uống rượu mà có vẻ không vui cho lắm… Nếu cứ giữ tâm trạng vậy mà đi ra khỏi đây sẽ làm mất mặt nhà họ Chu chúng tôi quá! Anh Lâm muốn uống rượu sao? Được thôi! Vậy thì tôi với anh cùng uống!” Chu Quý xem ra cực quyết tâm, nghiến răng xua tay: ‘Phục vụ, mang rượu ra đây!” “Được thôi, anh Quý!” Người phục vụ lập tức chạy ra ngoài. “Anh Quý, anh có bị điên không? Mỗi người một chai? Anh muốn chúng tôi uống đến chết sao?” Một người lo lắng, vội vàng năm lấy tay Chu Quý. “Nếu không chuốc cho say tên này, công sức của chúng ta đều đổ sông đổ bể hết à? Tôi nghĩ anh ta đã say rồi, dám cùng chúng †a cạn chén nữa sao? Nếu thành công, chúng †a sẽ chuốc cho anh ta say quắc cần câu! Anh đừng lo, tên này uống được có vài chai sẽ ngã ra đấy thôi, anh không phải lo đâu.” Chu Quý trầm giọng nói. “Nhưng… Chúng tôi không có tửu lượng tốt như vậy…” “Để ly ở trên bàn, đợi đến lượt anh ta, các anh há phải uống nữa sao?” “Chuyện này… Thôi được rồi…” Người đàn ông kia do dự rồi gật đầu.