“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…
Chương 1125
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Chương 1125: Mắt Tô Nhan hơi co lại. Hoa hồng trắng? Cô rất nhớ kỹ đóa hồng trắng này. Mỗi năm, vào một ngày đặc biệt sẽ luôn có một đoá hồng trắng xuất hiện trên giường của cô. “Lâm Dương, chẳng lẽ đóa hồng trắng hằng năm sinh nhật tôi đều nhận được, là của anh tặng sao?” Tô Nhan nhìn hoa hồng trắng trên tay rồi ngẩng đầu hỏi. Thế nhưng cô không nhận được câu trả lời từ Lâm Dương, vì anh đã đi rồi. Lâm Dương bước đến gần cây đàn dương cầm ở trung tâm, những người khác nhìn qua đều bối rối. Người này là ai? Harry cũng khó hiểu. “Thưa anh, nếu anh muốn được ký tặng thì có thể đợi tôi kết thúc buổi diễn được không? Tôi không thích có ai làm phiền lúc đang biểu diễn” Harry khó chịu nói. “Xin lỗi, tôi đến đây không phải để xin chữ ký” Lâm Dương lắc đầu nói. #8» Harry bất ngờ nhìn anh. “Vậy xin hỏi anh có chuyện gì?” “Anh có thể đứng dậy cho tôi mượn đàn một chút được không? Hôm nay là sinh nhật vợ tôi, tôi muốn tặng cô ấy một màn biểu diễn. Năm nào tôi cũng tặng quà cho cô ấy, chỉ là giấu không cho cô ấy biết thôi.” Lâm Dương mỉm cười nói. Nghe thấy những lời này, Harry vô cùng ngạc nhiên. Harry lên tiếng hỏi: “Thưa anh, vợ của anh là ai?” “Cô gái đứng cạnh Cậu Hồng kìa.” Lâm Dương cười. Harry nhìn Tô Nhan, chau mày. “Vậy anh có biết tôi vì ai mà biểu diễn không?” Harry trầm giọng hỏi. “Tôi biết, là vì vợ của tôi.” “Vậy anh nghĩ trình độ của anh có thể so với nghệ sĩ dương cầm chuyên nghiệp hay sao?” Harry hừ lạnh một tiếng, nghỉ ngờ hỏi. Lâm Dương tò mò nhìn hắn: “Tôi biểu diễn một bài tặng vợ mình, tại sao phải so sánh với anh, còn phải nhất định phải chơi hay hơn anh? Chẳng lẽ vì tôi chơi không hay mà tôi không được tặng vợ tôi một bản hay sao?” “Vậy anh nghĩ vợ anh muốn nghe ai chơi hon?” Harry càng lúc càng khó chịu. Anh ta chưa bao giò bị đối xử như thế này. Bất kỳ ai trong bất kỳ địp nào, ai mà không đối với anh ta cung kính? Nhưng cái tên này lại rất thô lỗ với anh ta. Harry không thể nào chịu được. “Hôm nay là sinh nhật vợ tôi, tôi chỉ muốn vì cô ấy mà đàn một bài như món quà sinh nhật thôi.” Than Lâm bình tĩnh nói. “Anh… Không thể nào nói đạo lý với anh được nữa. Thôi được rồi, nếu anh đã muốn vậy thì làm đi” Harry bực mình đứng dậy, lớn tiếng nói với những vị khách đang ở đó: “Quý vị, xin im lặng một chút.” Khung cảnh ồn ào xung quanh lập tức rơi vào im lặng. “Harry sao lại ngừng chơi, có chuyện gi sao?” Trung Hồng không nhịn được lại gần hỏi. “Xin lỗi, không phải là tôi không muốn vì cậu diễn tiếp, mà là do anh đây rất muốn được chơi một bài cho vợ. Vậy nên xin lỗi tôi đành tạm thời trở thành một khán giả vậy. Thật sự xin lỗi những người bạn đã chờ tôi biểu diễn.” Harry áy náy nói. Sau những lời này, mọi người lập tức xôn xao. “Cái gì?” “Chuyện này… Sao lại có chuyện như thế?”
Chương 1125:
Mắt Tô Nhan hơi co lại. Hoa hồng trắng?
Cô rất nhớ kỹ đóa hồng trắng này. Mỗi năm, vào một ngày đặc biệt sẽ luôn có một đoá hồng trắng xuất hiện trên giường của cô.
“Lâm Dương, chẳng lẽ đóa hồng trắng hằng năm sinh nhật tôi đều nhận được, là của anh tặng sao?” Tô Nhan nhìn hoa hồng trắng trên tay rồi ngẩng đầu hỏi.
Thế nhưng cô không nhận được câu trả lời từ Lâm Dương, vì anh đã đi rồi.
Lâm Dương bước đến gần cây đàn dương cầm ở trung tâm, những người khác nhìn qua đều bối rối.
Người này là ai?
Harry cũng khó hiểu. “Thưa anh, nếu anh muốn được ký tặng thì có thể đợi tôi kết thúc buổi diễn được không? Tôi không thích có ai làm phiền lúc đang biểu diễn” Harry khó chịu nói.
“Xin lỗi, tôi đến đây không phải để xin chữ ký” Lâm Dương lắc đầu nói.
#8» Harry bất ngờ nhìn anh. “Vậy xin hỏi anh có chuyện gì?”
“Anh có thể đứng dậy cho tôi mượn đàn một chút được không? Hôm nay là sinh nhật vợ tôi, tôi muốn tặng cô ấy một màn biểu diễn. Năm nào tôi cũng tặng quà cho cô ấy, chỉ là giấu không cho cô ấy biết thôi.” Lâm Dương mỉm cười nói.
Nghe thấy những lời này, Harry vô cùng ngạc nhiên. Harry lên tiếng hỏi: “Thưa anh, vợ của anh là ai?”
“Cô gái đứng cạnh Cậu Hồng kìa.” Lâm Dương cười.
Harry nhìn Tô Nhan, chau mày.
“Vậy anh có biết tôi vì ai mà biểu diễn không?” Harry trầm giọng hỏi.
“Tôi biết, là vì vợ của tôi.”
“Vậy anh nghĩ trình độ của anh có thể so với nghệ sĩ dương cầm chuyên nghiệp hay sao?” Harry hừ lạnh một tiếng, nghỉ ngờ hỏi.
Lâm Dương tò mò nhìn hắn: “Tôi biểu diễn một bài tặng vợ mình, tại sao phải so sánh với anh, còn phải nhất định phải chơi hay hơn anh? Chẳng lẽ vì tôi chơi không hay mà tôi không được tặng vợ tôi một bản hay sao?”
“Vậy anh nghĩ vợ anh muốn nghe ai chơi hon?”
Harry càng lúc càng khó chịu.
Anh ta chưa bao giò bị đối xử như thế này.
Bất kỳ ai trong bất kỳ địp nào, ai mà không đối với anh ta cung kính? Nhưng cái tên này lại rất thô lỗ với anh ta.
Harry không thể nào chịu được.
“Hôm nay là sinh nhật vợ tôi, tôi chỉ muốn vì cô ấy mà đàn một bài như món quà sinh nhật thôi.”
Than Lâm bình tĩnh nói.
“Anh… Không thể nào nói đạo lý với anh được nữa.
Thôi được rồi, nếu anh đã muốn vậy thì làm đi”
Harry bực mình đứng dậy, lớn tiếng nói với những vị khách đang ở đó: “Quý vị, xin im lặng một chút.”
Khung cảnh ồn ào xung quanh lập tức rơi vào im lặng.
“Harry sao lại ngừng chơi, có chuyện gi sao?”
Trung Hồng không nhịn được lại gần hỏi.
“Xin lỗi, không phải là tôi không muốn vì cậu diễn tiếp, mà là do anh đây rất muốn được chơi một bài cho vợ.
Vậy nên xin lỗi tôi đành tạm thời trở thành một khán giả vậy.
Thật sự xin lỗi những người bạn đã chờ tôi biểu diễn.”
Harry áy náy nói.
Sau những lời này, mọi người lập tức xôn xao.
“Cái gì?”
“Chuyện này… Sao lại có chuyện như thế?”
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Chương 1125: Mắt Tô Nhan hơi co lại. Hoa hồng trắng? Cô rất nhớ kỹ đóa hồng trắng này. Mỗi năm, vào một ngày đặc biệt sẽ luôn có một đoá hồng trắng xuất hiện trên giường của cô. “Lâm Dương, chẳng lẽ đóa hồng trắng hằng năm sinh nhật tôi đều nhận được, là của anh tặng sao?” Tô Nhan nhìn hoa hồng trắng trên tay rồi ngẩng đầu hỏi. Thế nhưng cô không nhận được câu trả lời từ Lâm Dương, vì anh đã đi rồi. Lâm Dương bước đến gần cây đàn dương cầm ở trung tâm, những người khác nhìn qua đều bối rối. Người này là ai? Harry cũng khó hiểu. “Thưa anh, nếu anh muốn được ký tặng thì có thể đợi tôi kết thúc buổi diễn được không? Tôi không thích có ai làm phiền lúc đang biểu diễn” Harry khó chịu nói. “Xin lỗi, tôi đến đây không phải để xin chữ ký” Lâm Dương lắc đầu nói. #8» Harry bất ngờ nhìn anh. “Vậy xin hỏi anh có chuyện gì?” “Anh có thể đứng dậy cho tôi mượn đàn một chút được không? Hôm nay là sinh nhật vợ tôi, tôi muốn tặng cô ấy một màn biểu diễn. Năm nào tôi cũng tặng quà cho cô ấy, chỉ là giấu không cho cô ấy biết thôi.” Lâm Dương mỉm cười nói. Nghe thấy những lời này, Harry vô cùng ngạc nhiên. Harry lên tiếng hỏi: “Thưa anh, vợ của anh là ai?” “Cô gái đứng cạnh Cậu Hồng kìa.” Lâm Dương cười. Harry nhìn Tô Nhan, chau mày. “Vậy anh có biết tôi vì ai mà biểu diễn không?” Harry trầm giọng hỏi. “Tôi biết, là vì vợ của tôi.” “Vậy anh nghĩ trình độ của anh có thể so với nghệ sĩ dương cầm chuyên nghiệp hay sao?” Harry hừ lạnh một tiếng, nghỉ ngờ hỏi. Lâm Dương tò mò nhìn hắn: “Tôi biểu diễn một bài tặng vợ mình, tại sao phải so sánh với anh, còn phải nhất định phải chơi hay hơn anh? Chẳng lẽ vì tôi chơi không hay mà tôi không được tặng vợ tôi một bản hay sao?” “Vậy anh nghĩ vợ anh muốn nghe ai chơi hon?” Harry càng lúc càng khó chịu. Anh ta chưa bao giò bị đối xử như thế này. Bất kỳ ai trong bất kỳ địp nào, ai mà không đối với anh ta cung kính? Nhưng cái tên này lại rất thô lỗ với anh ta. Harry không thể nào chịu được. “Hôm nay là sinh nhật vợ tôi, tôi chỉ muốn vì cô ấy mà đàn một bài như món quà sinh nhật thôi.” Than Lâm bình tĩnh nói. “Anh… Không thể nào nói đạo lý với anh được nữa. Thôi được rồi, nếu anh đã muốn vậy thì làm đi” Harry bực mình đứng dậy, lớn tiếng nói với những vị khách đang ở đó: “Quý vị, xin im lặng một chút.” Khung cảnh ồn ào xung quanh lập tức rơi vào im lặng. “Harry sao lại ngừng chơi, có chuyện gi sao?” Trung Hồng không nhịn được lại gần hỏi. “Xin lỗi, không phải là tôi không muốn vì cậu diễn tiếp, mà là do anh đây rất muốn được chơi một bài cho vợ. Vậy nên xin lỗi tôi đành tạm thời trở thành một khán giả vậy. Thật sự xin lỗi những người bạn đã chờ tôi biểu diễn.” Harry áy náy nói. Sau những lời này, mọi người lập tức xôn xao. “Cái gì?” “Chuyện này… Sao lại có chuyện như thế?”