“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…

Chương 1167

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Chương 1167: “Thầy ơi…” Người thanh niên đang nằm trên giường hét lên. “Thầy đi xem thế nào trước đã.” Ông già khàn giọng nói. “Thầy… người nhà họ Vân luôn cứng đầu không chịu nghe lời như vậy, thầy cứ để họ đi, sao lại phải đi theo làm gì?” Người thanh niên không nhịn được hỏi. “Nhà họ Vân đối với thầy rất tốt, ngộ nhỡ có chuyện gì thì biết đâu thầy vẫn có thể giúp được cho họ.” Ông già nhẹ nhàng nói. “Nhưng mà…” “Con không cần phải nói gì nữa, nghỉ ngơi thật tốt đi, đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu.” Nói xong, ông già vội vàng rời khỏi phòng bệnh. Cửa chính nhà họ Lương . “Thưa anh, đến nơi rồi ạ.” Người lái xe phía ở phía trước nói với Lâm Dương. Lâm Dương đang miên man suy nghĩ gì đó nhìn ngoài cửa sổ, bị tiếng nói của người lái xe làm cho giật mình tỉnh lại, sau đó một lúc mới phản ứng kịp, vội vàng lấy trong túi ra một tờ tiền giấy đưa cho người lái xe. “Không cần trả tiền thừa.” “Vâng, chúc anh sau này sẽ luôn giàu có và thành đạt nhé.” Người lái xe vui vẻ nói. Bây giờ anh vẫn chưa đủ giàu có sao? Lâm Dương cười cười, không nói gì, đi thẳng vào trong. Bước vào sân nhỏ của Lương Thu Yến, lúc này Lương Thu Yến đang thu dọn đồ đạc trong nhà. “Ôi, nghe nói con đưa Huyền Du đi học rồi sao? Thế nào? Con bé Lương Huyền Du đó vẫn ngoan ngoãn chứ?” Lương Thu Yến vội vàng dừng công việc lại, rót cho Lâm Dương một ly trà. “Đương nhiên là Huyền Du vẫn ngoan rồi ạ, nhưng là mẹ nuôi này, lần này con tới đây tạm biệt mẹ, con phải trở về Giang Thành rồi.” Lâm Dương cười. “Sao con lại quay về đó? Con đã ở đây được bao lâu đâu? Sao lại vội vàng như vậy?” Lương Thu Yến khẽ cau mày. “Mẹ, con còn có việc ở Giang Thành, con rất vội…” “Hay là con ở lại đây một đêm đã rồi hãy về… Mẹ vừa đi ra ngoài mua nhiều đồ ăn lắm, buổi tối mẹ sẽ nấu cho con ăn.” “Không ạ, để lần sau nhé mẹ, con sẽ lại quay lại mà.” Lâm Dương cười nói. Lương Thu Yến không muốn để cho anh đi, nhưng bà ấy không phải người cố chấp như vậy, nhìn dáng vẻ lo lắng của Lâm Dương đang nóng lòng muốn quay về, bà ấy chỉ có thể đồng ý thôi. “Huyền Mi đâu ạ? Con muốn nói tạm biệt với em ấy.” Lâm Dương hỏi. “Con bé đang ở sân luyện võ, để mẹ gọi nó vào cho con.” “Không cần đâu ạ, để con đến đó tìm nó.” Lâm Dương cười cười rồi đi vào trong. Nhưng đúng lúc này, anh thấy có vài người nhà họ Lương vội vàng đi về phía nhà chính. Họ nhìn Lâm Dương, nhưng không dám nói gì, thay vào đó là vẻ mặt tái nhợt và hoảng sợ. “Có chuyện gì sao?” Lâm Dương không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng còn chưa đi tới sân võ, đã thấy Lương Huyền Mi bước ra, sắc mặt tái nhợt. “Huyền Mi, anh có chuyện muốn tìm em đây!” Lâm Dương mỉm cười bước về phía cô ấy. “Anh, có chuyện gì thì để sau hãy nói.” Lương Huyền Mi nói nhỏ. “Tại sao?” Lâm Dương sững sờ. “Người của Hiệp hội võ thuật đến rồi!” Lương Huyền Mi khàn khàn nói.

Chương 1167:

 

“Thầy ơi…” Người thanh niên đang nằm trên giường hét lên.

 

“Thầy đi xem thế nào trước đã.” Ông già khàn giọng nói.

 

“Thầy… người nhà họ Vân luôn cứng đầu không chịu nghe lời như vậy, thầy cứ để họ đi, sao lại phải đi theo làm gì?” Người thanh niên không nhịn được hỏi.

 

“Nhà họ Vân đối với thầy rất tốt, ngộ nhỡ có chuyện gì thì biết đâu thầy vẫn có thể giúp được cho họ.” Ông già nhẹ nhàng nói.

 

“Nhưng mà…”

 

“Con không cần phải nói gì nữa, nghỉ ngơi thật tốt đi, đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu.”

 

Nói xong, ông già vội vàng rời khỏi phòng bệnh.

 

Cửa chính nhà họ Lương .

 

“Thưa anh, đến nơi rồi ạ.” Người lái xe phía ở phía trước nói với Lâm Dương.

 

Lâm Dương đang miên man suy nghĩ gì đó nhìn ngoài cửa sổ, bị tiếng nói của người lái xe làm cho giật mình tỉnh lại, sau đó một lúc mới phản ứng kịp, vội vàng lấy trong túi ra một tờ tiền giấy đưa cho người lái xe.

 

“Không cần trả tiền thừa.”

 

“Vâng, chúc anh sau này sẽ luôn giàu có và thành đạt nhé.” Người lái xe vui vẻ nói.

 

Bây giờ anh vẫn chưa đủ giàu có sao?

 

Lâm Dương cười cười, không nói gì, đi thẳng vào trong.

 

Bước vào sân nhỏ của Lương Thu Yến, lúc này Lương Thu Yến đang thu dọn đồ đạc trong nhà.

 

“Ôi, nghe nói con đưa Huyền Du đi học rồi sao? Thế nào? Con bé Lương Huyền Du đó vẫn ngoan ngoãn chứ?” Lương Thu Yến vội vàng dừng công việc lại, rót cho Lâm Dương một ly trà.

 

“Đương nhiên là Huyền Du vẫn ngoan rồi ạ, nhưng là mẹ nuôi này, lần này con tới đây tạm biệt mẹ, con phải trở về Giang Thành rồi.” Lâm Dương cười.

 

“Sao con lại quay về đó? Con đã ở đây được bao lâu đâu? Sao lại vội vàng như vậy?”

 

Lương Thu Yến khẽ cau mày.

 

“Mẹ, con còn có việc ở Giang Thành, con rất vội…”

 

“Hay là con ở lại đây một đêm đã rồi hãy về… Mẹ vừa đi ra ngoài mua nhiều đồ ăn lắm, buổi tối mẹ sẽ nấu cho con ăn.”

 

“Không ạ, để lần sau nhé mẹ, con sẽ lại quay lại mà.” Lâm Dương cười nói.

 

Lương Thu Yến không muốn để cho anh đi, nhưng bà ấy không phải người cố chấp như vậy, nhìn dáng vẻ lo lắng của Lâm Dương đang nóng lòng muốn quay về, bà ấy chỉ có thể đồng ý thôi.

 

“Huyền Mi đâu ạ? Con muốn nói tạm biệt với em ấy.” Lâm Dương hỏi.

 

“Con bé đang ở sân luyện võ, để mẹ gọi nó vào cho con.”

 

“Không cần đâu ạ, để con đến đó tìm nó.”

 

Lâm Dương cười cười rồi đi vào trong.

 

Nhưng đúng lúc này, anh thấy có vài người nhà họ Lương vội vàng đi về phía nhà chính.

 

Họ nhìn Lâm Dương, nhưng không dám nói gì, thay vào đó là vẻ mặt tái nhợt và hoảng sợ.

 

“Có chuyện gì sao?” Lâm Dương không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

 

Nhưng còn chưa đi tới sân võ, đã thấy Lương Huyền Mi bước ra, sắc mặt tái nhợt.

 

“Huyền Mi, anh có chuyện muốn tìm em đây!” Lâm Dương mỉm cười bước về phía cô ấy.

 

“Anh, có chuyện gì thì để sau hãy nói.”

 

Lương Huyền Mi nói nhỏ.

 

“Tại sao?” Lâm Dương sững sờ.

 

“Người của Hiệp hội võ thuật đến rồi!”

 

Lương Huyền Mi khàn khàn nói.

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Chương 1167: “Thầy ơi…” Người thanh niên đang nằm trên giường hét lên. “Thầy đi xem thế nào trước đã.” Ông già khàn giọng nói. “Thầy… người nhà họ Vân luôn cứng đầu không chịu nghe lời như vậy, thầy cứ để họ đi, sao lại phải đi theo làm gì?” Người thanh niên không nhịn được hỏi. “Nhà họ Vân đối với thầy rất tốt, ngộ nhỡ có chuyện gì thì biết đâu thầy vẫn có thể giúp được cho họ.” Ông già nhẹ nhàng nói. “Nhưng mà…” “Con không cần phải nói gì nữa, nghỉ ngơi thật tốt đi, đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu.” Nói xong, ông già vội vàng rời khỏi phòng bệnh. Cửa chính nhà họ Lương . “Thưa anh, đến nơi rồi ạ.” Người lái xe phía ở phía trước nói với Lâm Dương. Lâm Dương đang miên man suy nghĩ gì đó nhìn ngoài cửa sổ, bị tiếng nói của người lái xe làm cho giật mình tỉnh lại, sau đó một lúc mới phản ứng kịp, vội vàng lấy trong túi ra một tờ tiền giấy đưa cho người lái xe. “Không cần trả tiền thừa.” “Vâng, chúc anh sau này sẽ luôn giàu có và thành đạt nhé.” Người lái xe vui vẻ nói. Bây giờ anh vẫn chưa đủ giàu có sao? Lâm Dương cười cười, không nói gì, đi thẳng vào trong. Bước vào sân nhỏ của Lương Thu Yến, lúc này Lương Thu Yến đang thu dọn đồ đạc trong nhà. “Ôi, nghe nói con đưa Huyền Du đi học rồi sao? Thế nào? Con bé Lương Huyền Du đó vẫn ngoan ngoãn chứ?” Lương Thu Yến vội vàng dừng công việc lại, rót cho Lâm Dương một ly trà. “Đương nhiên là Huyền Du vẫn ngoan rồi ạ, nhưng là mẹ nuôi này, lần này con tới đây tạm biệt mẹ, con phải trở về Giang Thành rồi.” Lâm Dương cười. “Sao con lại quay về đó? Con đã ở đây được bao lâu đâu? Sao lại vội vàng như vậy?” Lương Thu Yến khẽ cau mày. “Mẹ, con còn có việc ở Giang Thành, con rất vội…” “Hay là con ở lại đây một đêm đã rồi hãy về… Mẹ vừa đi ra ngoài mua nhiều đồ ăn lắm, buổi tối mẹ sẽ nấu cho con ăn.” “Không ạ, để lần sau nhé mẹ, con sẽ lại quay lại mà.” Lâm Dương cười nói. Lương Thu Yến không muốn để cho anh đi, nhưng bà ấy không phải người cố chấp như vậy, nhìn dáng vẻ lo lắng của Lâm Dương đang nóng lòng muốn quay về, bà ấy chỉ có thể đồng ý thôi. “Huyền Mi đâu ạ? Con muốn nói tạm biệt với em ấy.” Lâm Dương hỏi. “Con bé đang ở sân luyện võ, để mẹ gọi nó vào cho con.” “Không cần đâu ạ, để con đến đó tìm nó.” Lâm Dương cười cười rồi đi vào trong. Nhưng đúng lúc này, anh thấy có vài người nhà họ Lương vội vàng đi về phía nhà chính. Họ nhìn Lâm Dương, nhưng không dám nói gì, thay vào đó là vẻ mặt tái nhợt và hoảng sợ. “Có chuyện gì sao?” Lâm Dương không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng còn chưa đi tới sân võ, đã thấy Lương Huyền Mi bước ra, sắc mặt tái nhợt. “Huyền Mi, anh có chuyện muốn tìm em đây!” Lâm Dương mỉm cười bước về phía cô ấy. “Anh, có chuyện gì thì để sau hãy nói.” Lương Huyền Mi nói nhỏ. “Tại sao?” Lâm Dương sững sờ. “Người của Hiệp hội võ thuật đến rồi!” Lương Huyền Mi khàn khàn nói.

Chương 1167