“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…
Chương 1169
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Chương 1169: “Gái gì là ăn nói bậy bạ chứ? Tôi tận mắt nhìn thấy người mà lần trước anh hẹn hò không phải là cô gái mà anh đang ôm bây giờ, anh muốn cưới người này, vậy còn người kia thì phải làm sao đây?” Anh nói với vẻ mặt vô tội. “Mày… mày…” Lương Bình Minh đã tức điên lên rồi. “Chân dẫm hai thuyền à!” Tất cả mọi người đều hiểu ra. Cô gái bất ngờ tát thẳng vào mặt của cậu †a: “Đồ không biết xấu hổi” Măng xong lập tức chạy ra ngoài. “Phương Anh, Phương Anh, em nghe anh giải thích đã.” Lương Bình Minh cuống quýt gọi nhưng cô gái đó hoàn toàn làm lơ. “Tên họ Lâm kia, mày cứ chờ đấy cho tao, chúng ta vẫn còn chưa xong đâu.” Cậu ta tức giận chửi một câu rồi lập tức đuổi theo. Rất nhiều người âm thầm mỉm cười. Lương Huyền Mi cũng nhìn Lâm Dương đầy bất đắc dĩ. “Bây giờ Bình Minh sẽ cực kỳ hận anh.” Cô ấy lên tiếng. “Nhưng anh chỉ nói sự thật thôi mà.” Anh vẫn giữ vẻ mặt vô tội đó. Mọi người đang ồn ào bỗng chốc trở nên yên tĩnh, sau đó một nhóm người bước vào trong sảnh. Là Lương Vệ Quốc, người quản lý của chỉ thứ ba nhà họ Lương . “Thực sự rất vinh hạnh cho nhà họ Lương chúng tôi khi Thư ký Vân tự mình đến thăm, rất vui được gặp cô!” Lương Vệ Quốc được Lương Hồng Anh đỡ, bước tới với dáng lưng đã còng. Rất nhiều người đứng lên thể hiện sự kính trọng của mình. Tuy nhiên người phụ nữ đó vẫn không hề đứng dậy mà tiếp tục ngồi uống trà, đuôi mắt khẽ liếc nhìn ông ấy. Một vài người thanh niên trong nhà họ Lương cảm thấy tức giận nhưng lại không dám lên tiếng. Dù gì ngay cả Lương Vệ Quốc cũng phải nhún nhường mấy phần với địa vị của người này. Trên mặt của Lương Vệ Quốc vẫn luôn nở nụ cười, không hề tức giận đối với hành vi của đối phương, sau khi ngồi xuống mở miệng cười hỏi: “Không biết Thư ký Vân đến nhà họ Lương chúng tôi là có chuyện gì vậy?” Lương Vệ Quốc đã lên tiếng thì Trịnh Nhã Vân cũng không thể làm ngơ được. Cô ta đặt tách trà sang một bên và bình tĩnh nhìn ông ấy. “Ông Vệ Quốc, chúng ta cũng có thể coi là người quen cũ, Nhã Vân cũng không nói vòng vo nữa mà trực tiếp đi thẳng vào chủ đề! Hôm nay đến đây là muốn cho ông giao cháu gái của mình là Lương Huyền Mi ra, chúng tôi sẽ đưa cô ấy về Hiệp hội Võ thuật để tiến hành thẩm vấn” Trịnh Nhã Vân nghiêm túc nói. Ngay khi những lời này vừa dứt, vẻ mặt của tất cả mọi người đều thay đổi. Lâm Dương cũng không khỏi nhíu chặt mày lại. Có vẻ như nhà họ Vân vẫn liên lạc với người của Hiệp hội Võ thuật. Hầu như ánh mắt của mọi người đều đặt trên người của Lương Huyền Mi. Lương Huyền Mi xoay mặt nhìn về phía Lâm Dương: “Anh Lâm, trên đường anh đưa Huyền Du tới trường có xảy ra chuyện gì không?” “Đúng là có chút chuyện phiền phức.” Lâm Dương gật đầu, sau đó kể ra đầu đuôi câu chuyện. “Nhà họ Vân này cũng thật quá đáng, anh đã giơ cao đánh khẽ với họ rồi mà họ vẫn còn tìm Hiệp hội Võ thuật đến đối phó với chúng ta! Thật là đáng giận!” Lương Huyền Mi nghiến chặt hàm răng trắng tỉnh.
Chương 1169:
“Gái gì là ăn nói bậy bạ chứ? Tôi tận mắt nhìn thấy người mà lần trước anh hẹn hò không phải là cô gái mà anh đang ôm bây giờ, anh muốn cưới người này, vậy còn người kia thì phải làm sao đây?” Anh nói với vẻ mặt vô tội.
“Mày… mày…”
Lương Bình Minh đã tức điên lên rồi.
“Chân dẫm hai thuyền à!”
Tất cả mọi người đều hiểu ra.
Cô gái bất ngờ tát thẳng vào mặt của cậu †a: “Đồ không biết xấu hổi”
Măng xong lập tức chạy ra ngoài.
“Phương Anh, Phương Anh, em nghe anh giải thích đã.”
Lương Bình Minh cuống quýt gọi nhưng cô gái đó hoàn toàn làm lơ.
“Tên họ Lâm kia, mày cứ chờ đấy cho tao, chúng ta vẫn còn chưa xong đâu.”
Cậu ta tức giận chửi một câu rồi lập tức đuổi theo.
Rất nhiều người âm thầm mỉm cười.
Lương Huyền Mi cũng nhìn Lâm Dương đầy bất đắc dĩ.
“Bây giờ Bình Minh sẽ cực kỳ hận anh.”
Cô ấy lên tiếng.
“Nhưng anh chỉ nói sự thật thôi mà.” Anh vẫn giữ vẻ mặt vô tội đó.
Mọi người đang ồn ào bỗng chốc trở nên yên tĩnh, sau đó một nhóm người bước vào trong sảnh.
Là Lương Vệ Quốc, người quản lý của chỉ thứ ba nhà họ Lương .
“Thực sự rất vinh hạnh cho nhà họ Lương chúng tôi khi Thư ký Vân tự mình đến thăm, rất vui được gặp cô!”
Lương Vệ Quốc được Lương Hồng Anh đỡ, bước tới với dáng lưng đã còng.
Rất nhiều người đứng lên thể hiện sự kính trọng của mình.
Tuy nhiên người phụ nữ đó vẫn không hề đứng dậy mà tiếp tục ngồi uống trà, đuôi mắt khẽ liếc nhìn ông ấy.
Một vài người thanh niên trong nhà họ Lương cảm thấy tức giận nhưng lại không dám lên tiếng.
Dù gì ngay cả Lương Vệ Quốc cũng phải nhún nhường mấy phần với địa vị của người này.
Trên mặt của Lương Vệ Quốc vẫn luôn nở nụ cười, không hề tức giận đối với hành vi của đối phương, sau khi ngồi xuống mở miệng cười hỏi: “Không biết Thư ký Vân đến nhà họ Lương chúng tôi là có chuyện gì vậy?”
Lương Vệ Quốc đã lên tiếng thì Trịnh Nhã Vân cũng không thể làm ngơ được.
Cô ta đặt tách trà sang một bên và bình tĩnh nhìn ông ấy.
“Ông Vệ Quốc, chúng ta cũng có thể coi là người quen cũ, Nhã Vân cũng không nói vòng vo nữa mà trực tiếp đi thẳng vào chủ đề! Hôm nay đến đây là muốn cho ông giao cháu gái của mình là Lương Huyền Mi ra, chúng tôi sẽ đưa cô ấy về Hiệp hội Võ thuật để tiến hành thẩm vấn” Trịnh Nhã Vân nghiêm túc nói.
Ngay khi những lời này vừa dứt, vẻ mặt của tất cả mọi người đều thay đổi.
Lâm Dương cũng không khỏi nhíu chặt mày lại.
Có vẻ như nhà họ Vân vẫn liên lạc với người của Hiệp hội Võ thuật.
Hầu như ánh mắt của mọi người đều đặt trên người của Lương Huyền Mi.
Lương Huyền Mi xoay mặt nhìn về phía Lâm Dương: “Anh Lâm, trên đường anh đưa Huyền Du tới trường có xảy ra chuyện gì không?”
“Đúng là có chút chuyện phiền phức.”
Lâm Dương gật đầu, sau đó kể ra đầu đuôi câu chuyện.
“Nhà họ Vân này cũng thật quá đáng, anh đã giơ cao đánh khẽ với họ rồi mà họ vẫn còn tìm Hiệp hội Võ thuật đến đối phó với chúng ta! Thật là đáng giận!” Lương Huyền Mi nghiến chặt hàm răng trắng tỉnh.
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Chương 1169: “Gái gì là ăn nói bậy bạ chứ? Tôi tận mắt nhìn thấy người mà lần trước anh hẹn hò không phải là cô gái mà anh đang ôm bây giờ, anh muốn cưới người này, vậy còn người kia thì phải làm sao đây?” Anh nói với vẻ mặt vô tội. “Mày… mày…” Lương Bình Minh đã tức điên lên rồi. “Chân dẫm hai thuyền à!” Tất cả mọi người đều hiểu ra. Cô gái bất ngờ tát thẳng vào mặt của cậu †a: “Đồ không biết xấu hổi” Măng xong lập tức chạy ra ngoài. “Phương Anh, Phương Anh, em nghe anh giải thích đã.” Lương Bình Minh cuống quýt gọi nhưng cô gái đó hoàn toàn làm lơ. “Tên họ Lâm kia, mày cứ chờ đấy cho tao, chúng ta vẫn còn chưa xong đâu.” Cậu ta tức giận chửi một câu rồi lập tức đuổi theo. Rất nhiều người âm thầm mỉm cười. Lương Huyền Mi cũng nhìn Lâm Dương đầy bất đắc dĩ. “Bây giờ Bình Minh sẽ cực kỳ hận anh.” Cô ấy lên tiếng. “Nhưng anh chỉ nói sự thật thôi mà.” Anh vẫn giữ vẻ mặt vô tội đó. Mọi người đang ồn ào bỗng chốc trở nên yên tĩnh, sau đó một nhóm người bước vào trong sảnh. Là Lương Vệ Quốc, người quản lý của chỉ thứ ba nhà họ Lương . “Thực sự rất vinh hạnh cho nhà họ Lương chúng tôi khi Thư ký Vân tự mình đến thăm, rất vui được gặp cô!” Lương Vệ Quốc được Lương Hồng Anh đỡ, bước tới với dáng lưng đã còng. Rất nhiều người đứng lên thể hiện sự kính trọng của mình. Tuy nhiên người phụ nữ đó vẫn không hề đứng dậy mà tiếp tục ngồi uống trà, đuôi mắt khẽ liếc nhìn ông ấy. Một vài người thanh niên trong nhà họ Lương cảm thấy tức giận nhưng lại không dám lên tiếng. Dù gì ngay cả Lương Vệ Quốc cũng phải nhún nhường mấy phần với địa vị của người này. Trên mặt của Lương Vệ Quốc vẫn luôn nở nụ cười, không hề tức giận đối với hành vi của đối phương, sau khi ngồi xuống mở miệng cười hỏi: “Không biết Thư ký Vân đến nhà họ Lương chúng tôi là có chuyện gì vậy?” Lương Vệ Quốc đã lên tiếng thì Trịnh Nhã Vân cũng không thể làm ngơ được. Cô ta đặt tách trà sang một bên và bình tĩnh nhìn ông ấy. “Ông Vệ Quốc, chúng ta cũng có thể coi là người quen cũ, Nhã Vân cũng không nói vòng vo nữa mà trực tiếp đi thẳng vào chủ đề! Hôm nay đến đây là muốn cho ông giao cháu gái của mình là Lương Huyền Mi ra, chúng tôi sẽ đưa cô ấy về Hiệp hội Võ thuật để tiến hành thẩm vấn” Trịnh Nhã Vân nghiêm túc nói. Ngay khi những lời này vừa dứt, vẻ mặt của tất cả mọi người đều thay đổi. Lâm Dương cũng không khỏi nhíu chặt mày lại. Có vẻ như nhà họ Vân vẫn liên lạc với người của Hiệp hội Võ thuật. Hầu như ánh mắt của mọi người đều đặt trên người của Lương Huyền Mi. Lương Huyền Mi xoay mặt nhìn về phía Lâm Dương: “Anh Lâm, trên đường anh đưa Huyền Du tới trường có xảy ra chuyện gì không?” “Đúng là có chút chuyện phiền phức.” Lâm Dương gật đầu, sau đó kể ra đầu đuôi câu chuyện. “Nhà họ Vân này cũng thật quá đáng, anh đã giơ cao đánh khẽ với họ rồi mà họ vẫn còn tìm Hiệp hội Võ thuật đến đối phó với chúng ta! Thật là đáng giận!” Lương Huyền Mi nghiến chặt hàm răng trắng tỉnh.