“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…
Chương 1187
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Chương 1187: Tổng giám đốc Lâm ư? Lương Huyền Du chững lại, cảm thấy khó hiểu. Lâm Dương nới lỏng tay Huyền Du ra. “Cô muốn đánh tôi thì đánh tiếp đi!” Lâm Dương lạnh lùng nói. “Đánh anh nữa để tay tôi đau à! Lương Huyền Du lạnh lùng. “Cô nói không sai, tôi không có tư cách làm anh trai của Huyền Mi, những lúc quan trọng thế này lại không bảo vệ được cô ấy. Tôi thực sự xin lỗi cô, Lương Huyền Du.” Lâm Dương thở dài, hai mắt thực sự lạnh lẽo. “Anh không cần xin lỗi tôi, tôi trước giờ chẳng bao giờ tin tưởng gì anh, anh yếu đuối như thế làm sao có thể bảo vệ được chị tôi. Chị ấy tin tưởng anh đến thế, giờ xảy ra chuyện thế này, anh phải nói lời xin lỗi chị ấy mới đúng!” Lương Huyền Du lạnh lùng đáp, rồi vội lau nước mắt, sau đó xoay người đi mất. Lâm Dương đứng lặng người trên hành lang, đau buồn đến không nhúc nhích nổi người. Ai đi ngang qua cũng tò mò nhìn anh. Nhụy Thi chần chờ một lúc, rồi đưa một chiếc khăn giấy cho Lâm Dương. Lâm Dương nhận lấy, rồi lau sơ nước miếng vừa nấy bị nhổ còn dính trên ngực áo, sau đó vứt vào thùng rác. “Nhụy Thi” “Sao vậy tổng giám đốc Lâm?” “Cô biết đường đến Hiệp Hội Võ Thuật không? ” Lâm Dương khàn giọng hỏi. Nhụy Thi run rẩy, đáp: “Tôi biết.” “Cô mau dẫn tôi đi đến đó.” Lâm Dương nhanh chóng tiến vào thang máy. Nhụy Thi vội chạy đuổi theo sau. Khi đã lên xe, Lâm Dương đem kim châm nhét vào kính. Chỉ thấy trong chốc lát, khuôn mặt anh trở thành bộ dáng của bác sĩ Lâm. Nhụy Thi không ngăn được ánh mắt liếc qua Lâm Dương, vốn dĩ là Âmuốn nhìn thấy dáng vẻ tôn kính của Lâm Dương, nhưng giờ thấy anh giận dữ như vậy, thần thái của anh quả thật khiến người ta sợ hãi. “Tổng giám đốc Lâm, nếu anh muốn dung thân phận này để đi Hiệp Hội Võ Thuật thì có thể đổi quần áo, trên xe hiện có một bộ đồ Tây chưa sử dụng.” “Được. Lâm Dương gật đầu đồng ý. Nhụy Thi liền xuống xe. Một lúc sau, Lâm Dương đã thay quần áo xong, Nhụy Thì lái xe đưa anh đến Hiệp Hội Võ Thuật. Hai mươi phút sau, hai người họ đã đến cổng hội. Lâm Dương xuống xe, chỉnh lại quần áo, rồi tiến vào cổng. “Chào ngài, ngài muốn tìm ai ?” Bảo vệ mỉm cười hỏi. “Tôi muốn gặp bí thư Vân.” “bí thư Vân đang họp cùng mọi người, xin hỏi ngài có hẹn gặp trước không ạ?” Bảo vệ hỏi. “Bọn họ họp ở đâu?” Lâm Dương bình tĩnh hỏi tiếp. “Dạ, xin hỏi ngài có chuyện gì cần gặp đấy ạ?” Bảo vệ cẩn thận hỏi. Lâm Dương nghiêng đầu nhìn người nọ một chút, sau đó lấy ra một tờ giấy chứng nhận, đưa cho bảo vệ xem. Bảo vệ vừa nhìn thấy, liền cảm thấy vui sướng vô cùng, đến hơi thở cũng gấp gáp vô cùng nói :“ Ô hóa ra ngài là bác sĩ Lâm, bảo sao tôi lại cảm thấy nhìn ngài rất quen. Thưa bác sĩ, ngài có thể ký tên cho tôi một chữ được không ? Tôi là fan của ngài đó!”
Chương 1187:
Tổng giám đốc Lâm ư?
Lương Huyền Du chững lại, cảm thấy khó hiểu.
Lâm Dương nới lỏng tay Huyền Du ra.
“Cô muốn đánh tôi thì đánh tiếp đi!” Lâm Dương lạnh lùng nói.
“Đánh anh nữa để tay tôi đau à! Lương Huyền Du lạnh lùng.
“Cô nói không sai, tôi không có tư cách làm anh trai của Huyền Mi, những lúc quan trọng thế này lại không bảo vệ được cô ấy.
Tôi thực sự xin lỗi cô, Lương Huyền Du.” Lâm Dương thở dài, hai mắt thực sự lạnh lẽo.
“Anh không cần xin lỗi tôi, tôi trước giờ chẳng bao giờ tin tưởng gì anh, anh yếu đuối như thế làm sao có thể bảo vệ được chị tôi.
Chị ấy tin tưởng anh đến thế, giờ xảy ra chuyện thế này, anh phải nói lời xin lỗi chị ấy mới đúng!”
Lương Huyền Du lạnh lùng đáp, rồi vội lau nước mắt, sau đó xoay người đi mất.
Lâm Dương đứng lặng người trên hành lang, đau buồn đến không nhúc nhích nổi người.
Ai đi ngang qua cũng tò mò nhìn anh.
Nhụy Thi chần chờ một lúc, rồi đưa một chiếc khăn giấy cho Lâm Dương.
Lâm Dương nhận lấy, rồi lau sơ nước miếng vừa nấy bị nhổ còn dính trên ngực áo, sau đó vứt vào thùng rác.
“Nhụy Thi”
“Sao vậy tổng giám đốc Lâm?”
“Cô biết đường đến Hiệp Hội Võ Thuật không? ” Lâm Dương khàn giọng hỏi.
Nhụy Thi run rẩy, đáp: “Tôi biết.”
“Cô mau dẫn tôi đi đến đó.”
Lâm Dương nhanh chóng tiến vào thang máy.
Nhụy Thi vội chạy đuổi theo sau.
Khi đã lên xe, Lâm Dương đem kim châm nhét vào kính.
Chỉ thấy trong chốc lát, khuôn mặt anh trở thành bộ dáng của bác sĩ Lâm.
Nhụy Thi không ngăn được ánh mắt liếc qua Lâm Dương, vốn dĩ là Âmuốn nhìn thấy dáng vẻ tôn kính của Lâm Dương, nhưng giờ thấy anh giận dữ như vậy, thần thái của anh quả thật khiến người ta sợ hãi.
“Tổng giám đốc Lâm, nếu anh muốn dung thân phận này để đi Hiệp Hội Võ Thuật thì có thể đổi quần áo, trên xe hiện có một bộ đồ Tây chưa sử dụng.”
“Được.
Lâm Dương gật đầu đồng ý.
Nhụy Thi liền xuống xe.
Một lúc sau, Lâm Dương đã thay quần áo xong, Nhụy Thì lái xe đưa anh đến Hiệp Hội Võ Thuật.
Hai mươi phút sau, hai người họ đã đến cổng hội.
Lâm Dương xuống xe, chỉnh lại quần áo, rồi tiến vào cổng.
“Chào ngài, ngài muốn tìm ai ?” Bảo vệ mỉm cười hỏi.
“Tôi muốn gặp bí thư Vân.”
“bí thư Vân đang họp cùng mọi người, xin hỏi ngài có hẹn gặp trước không ạ?” Bảo vệ hỏi.
“Bọn họ họp ở đâu?” Lâm Dương bình tĩnh hỏi tiếp.
“Dạ, xin hỏi ngài có chuyện gì cần gặp đấy ạ?” Bảo vệ cẩn thận hỏi.
Lâm Dương nghiêng đầu nhìn người nọ một chút, sau đó lấy ra một tờ giấy chứng nhận, đưa cho bảo vệ xem.
Bảo vệ vừa nhìn thấy, liền cảm thấy vui sướng vô cùng, đến hơi thở cũng gấp gáp vô cùng nói :“ Ô hóa ra ngài là bác sĩ Lâm, bảo sao tôi lại cảm thấy nhìn ngài rất quen. Thưa bác sĩ, ngài có thể ký tên cho tôi một chữ được không ? Tôi là fan của ngài đó!”
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Chương 1187: Tổng giám đốc Lâm ư? Lương Huyền Du chững lại, cảm thấy khó hiểu. Lâm Dương nới lỏng tay Huyền Du ra. “Cô muốn đánh tôi thì đánh tiếp đi!” Lâm Dương lạnh lùng nói. “Đánh anh nữa để tay tôi đau à! Lương Huyền Du lạnh lùng. “Cô nói không sai, tôi không có tư cách làm anh trai của Huyền Mi, những lúc quan trọng thế này lại không bảo vệ được cô ấy. Tôi thực sự xin lỗi cô, Lương Huyền Du.” Lâm Dương thở dài, hai mắt thực sự lạnh lẽo. “Anh không cần xin lỗi tôi, tôi trước giờ chẳng bao giờ tin tưởng gì anh, anh yếu đuối như thế làm sao có thể bảo vệ được chị tôi. Chị ấy tin tưởng anh đến thế, giờ xảy ra chuyện thế này, anh phải nói lời xin lỗi chị ấy mới đúng!” Lương Huyền Du lạnh lùng đáp, rồi vội lau nước mắt, sau đó xoay người đi mất. Lâm Dương đứng lặng người trên hành lang, đau buồn đến không nhúc nhích nổi người. Ai đi ngang qua cũng tò mò nhìn anh. Nhụy Thi chần chờ một lúc, rồi đưa một chiếc khăn giấy cho Lâm Dương. Lâm Dương nhận lấy, rồi lau sơ nước miếng vừa nấy bị nhổ còn dính trên ngực áo, sau đó vứt vào thùng rác. “Nhụy Thi” “Sao vậy tổng giám đốc Lâm?” “Cô biết đường đến Hiệp Hội Võ Thuật không? ” Lâm Dương khàn giọng hỏi. Nhụy Thi run rẩy, đáp: “Tôi biết.” “Cô mau dẫn tôi đi đến đó.” Lâm Dương nhanh chóng tiến vào thang máy. Nhụy Thi vội chạy đuổi theo sau. Khi đã lên xe, Lâm Dương đem kim châm nhét vào kính. Chỉ thấy trong chốc lát, khuôn mặt anh trở thành bộ dáng của bác sĩ Lâm. Nhụy Thi không ngăn được ánh mắt liếc qua Lâm Dương, vốn dĩ là Âmuốn nhìn thấy dáng vẻ tôn kính của Lâm Dương, nhưng giờ thấy anh giận dữ như vậy, thần thái của anh quả thật khiến người ta sợ hãi. “Tổng giám đốc Lâm, nếu anh muốn dung thân phận này để đi Hiệp Hội Võ Thuật thì có thể đổi quần áo, trên xe hiện có một bộ đồ Tây chưa sử dụng.” “Được. Lâm Dương gật đầu đồng ý. Nhụy Thi liền xuống xe. Một lúc sau, Lâm Dương đã thay quần áo xong, Nhụy Thì lái xe đưa anh đến Hiệp Hội Võ Thuật. Hai mươi phút sau, hai người họ đã đến cổng hội. Lâm Dương xuống xe, chỉnh lại quần áo, rồi tiến vào cổng. “Chào ngài, ngài muốn tìm ai ?” Bảo vệ mỉm cười hỏi. “Tôi muốn gặp bí thư Vân.” “bí thư Vân đang họp cùng mọi người, xin hỏi ngài có hẹn gặp trước không ạ?” Bảo vệ hỏi. “Bọn họ họp ở đâu?” Lâm Dương bình tĩnh hỏi tiếp. “Dạ, xin hỏi ngài có chuyện gì cần gặp đấy ạ?” Bảo vệ cẩn thận hỏi. Lâm Dương nghiêng đầu nhìn người nọ một chút, sau đó lấy ra một tờ giấy chứng nhận, đưa cho bảo vệ xem. Bảo vệ vừa nhìn thấy, liền cảm thấy vui sướng vô cùng, đến hơi thở cũng gấp gáp vô cùng nói :“ Ô hóa ra ngài là bác sĩ Lâm, bảo sao tôi lại cảm thấy nhìn ngài rất quen. Thưa bác sĩ, ngài có thể ký tên cho tôi một chữ được không ? Tôi là fan của ngài đó!”