“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…
Chương 1215
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Chương 1215: Lâm Dương đã thay xong quần áo, vào thẳng bên trong. “Bác sĩ Lâm!” Bác sĩ Trung và mấy nhân viên đều gật đầu chào hỏi. “Tình hình hiện tại sao rồi?” Lâm Dương cắn răng hỏi thăm. “Có rất nhiều nước trong phổi! Phải súc ruột nữa, trừ việc đó ra thì hô hấp của cô Huyền Mi đây cũng có vấn đề, có thể là do biến chứng của vết thương ngày trước!” Bác sĩ Trung nghiêm túc nói. “Mọi người tiếp tục sử dụng phương pháp cũ để cấp cứu, tôi sẽ dùng ngân châm để ổn định mạch cho cô ấy.” Lâm Dương trầm giọng nói, rồi quay người lấy ra vài cây ngân châm mang theo bên mình, phối hợp với bác sĩ Trung. Tình hình của Nhụy Thi tạm ổn. Cô vừa uống quá nhiều nước sông, việc cứu cô tính ra vẫn tương đối dễ dàng. Tình hình của Lương Huyền Mi lại rất tệ. Cô ấy bị thương khắp người, lại còn ngâm mình trong nước sông trong thời tiết lạnh giá này đã gây ra nhiễm trùng vết thương. Nhiều loại biến chứng bộc phát, các triệu chứng khác nhau xuất hiện, tính mạng của cô ấy đang bị đe dọa. Lâm Dương châm cứu cho cô, cắm vào. thân thể của cô từng cây kim châm, đồng thời lấy ra nhân sâm hoàng đế, cắt ra một miếng nhỏ, nướng một chút trên đèn cồn, cho vào trong miệng cô. Giờ anh cảm thấy tuyệt vọng. Sử dụng tất cả các thứ đồ tốt mà mình có. Bác sĩ Thâm và những người khác cũng mồ hôi nhễ nhại, cố gắng hết sức để cứu chữa. Cả phòng mổ vừa căng thẳng vừa áp lực. Sau năm giờ, mọi người mới dừng lại động tác. “Bác sĩ Lâm, tiếp theo phải dựa vào vận may của cô Huyền Mi!” Bác sĩ Thâm đặt dụng cụ phẫu thuật xuống, trầm giọng nhìn Lâm Dương. Lâm Dương gật đầu, không nói gì. Nước trong cơ thể Lương Huyền Mi đã được rút hết, các vết thương của cô đã được làm sạch, khử trùng và khâu lại. Nhưng… cô hôn mê vì não thiếu dưỡng khí. Nếu cô ấy có thể tỉnh lại trong mười giờ tới, mọi thứ sẽ ổn và cô ấy sẽ bình phục. Nhưng nếu cô ấy không thể tỉnh dậy trong vòng mười giờ … Sau này, cô ấy sẽ là người thực vật. Bác sĩ Thâm hiểu, Lâm Dương càng hiểu Vì vậy anh không nói lời nào. Cũng nhờ nhân sâm mới kéo dài cuộc sống của cô ấy, nếu không những vết thương bị nhiễm trùng có thể khiến cô ấy chết. “Đưa bệnh nhân đến phòng chăm sóc tích cực!” “Vâng: Y tá gật đầu rồi đẩy Huyền Mi ra. Lâm Dương cũng mệt mỏi bước ra khỏi phòng mổ. “Chủ tịch Lâm!” Người đàn ông đứng đợi bên ngoài bước tới. “Sắp xếp vài người ở đây chăm sóc Nhụy Thi và Huyền Mi, còn nữa, Huỳnh Lam và Thủy Bình Vân đến chưa?” Lâm Dương khàn giọng hỏi. “Đến rồi, họ đang ở cổng bệnh viện.” Người đàn ông nói. “Gọi bọn họ tới gặp tôi.” Lâm Dương thì thào nói, sau đó đi tới đầu cầu thang, mở cửa sổ, châm một điếu thuốc.
Chương 1215:
Lâm Dương đã thay xong quần áo, vào thẳng bên trong.
“Bác sĩ Lâm!” Bác sĩ Trung và mấy nhân viên đều gật đầu chào hỏi.
“Tình hình hiện tại sao rồi?”
Lâm Dương cắn răng hỏi thăm.
“Có rất nhiều nước trong phổi! Phải súc ruột nữa, trừ việc đó ra thì hô hấp của cô Huyền Mi đây cũng có vấn đề, có thể là do biến chứng của vết thương ngày trước!” Bác sĩ Trung nghiêm túc nói.
“Mọi người tiếp tục sử dụng phương pháp cũ để cấp cứu, tôi sẽ dùng ngân châm để ổn định mạch cho cô ấy.”
Lâm Dương trầm giọng nói, rồi quay người lấy ra vài cây ngân châm mang theo bên mình, phối hợp với bác sĩ Trung.
Tình hình của Nhụy Thi tạm ổn.
Cô vừa uống quá nhiều nước sông, việc cứu cô tính ra vẫn tương đối dễ dàng.
Tình hình của Lương Huyền Mi lại rất tệ.
Cô ấy bị thương khắp người, lại còn ngâm mình trong nước sông trong thời tiết lạnh giá này đã gây ra nhiễm trùng vết thương. Nhiều loại biến chứng bộc phát, các triệu chứng khác nhau xuất hiện, tính mạng của cô ấy đang bị đe dọa.
Lâm Dương châm cứu cho cô, cắm vào.
thân thể của cô từng cây kim châm, đồng thời lấy ra nhân sâm hoàng đế, cắt ra một miếng nhỏ, nướng một chút trên đèn cồn, cho vào trong miệng cô.
Giờ anh cảm thấy tuyệt vọng.
Sử dụng tất cả các thứ đồ tốt mà mình có.
Bác sĩ Thâm và những người khác cũng mồ hôi nhễ nhại, cố gắng hết sức để cứu chữa.
Cả phòng mổ vừa căng thẳng vừa áp lực.
Sau năm giờ, mọi người mới dừng lại động tác.
“Bác sĩ Lâm, tiếp theo phải dựa vào vận may của cô Huyền Mi!” Bác sĩ Thâm đặt dụng cụ phẫu thuật xuống, trầm giọng nhìn Lâm Dương.
Lâm Dương gật đầu, không nói gì.
Nước trong cơ thể Lương Huyền Mi đã được rút hết, các vết thương của cô đã được làm sạch, khử trùng và khâu lại.
Nhưng… cô hôn mê vì não thiếu dưỡng khí.
Nếu cô ấy có thể tỉnh lại trong mười giờ tới, mọi thứ sẽ ổn và cô ấy sẽ bình phục.
Nhưng nếu cô ấy không thể tỉnh dậy trong vòng mười giờ …
Sau này, cô ấy sẽ là người thực vật.
Bác sĩ Thâm hiểu, Lâm Dương càng hiểu Vì vậy anh không nói lời nào.
Cũng nhờ nhân sâm mới kéo dài cuộc sống của cô ấy, nếu không những vết thương bị nhiễm trùng có thể khiến cô ấy chết.
“Đưa bệnh nhân đến phòng chăm sóc tích cực!”
“Vâng: Y tá gật đầu rồi đẩy Huyền Mi ra.
Lâm Dương cũng mệt mỏi bước ra khỏi phòng mổ.
“Chủ tịch Lâm!”
Người đàn ông đứng đợi bên ngoài bước tới.
“Sắp xếp vài người ở đây chăm sóc Nhụy Thi và Huyền Mi, còn nữa, Huỳnh Lam và Thủy Bình Vân đến chưa?” Lâm Dương khàn giọng hỏi.
“Đến rồi, họ đang ở cổng bệnh viện.”
Người đàn ông nói.
“Gọi bọn họ tới gặp tôi.” Lâm Dương thì thào nói, sau đó đi tới đầu cầu thang, mở cửa sổ, châm một điếu thuốc.
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Chương 1215: Lâm Dương đã thay xong quần áo, vào thẳng bên trong. “Bác sĩ Lâm!” Bác sĩ Trung và mấy nhân viên đều gật đầu chào hỏi. “Tình hình hiện tại sao rồi?” Lâm Dương cắn răng hỏi thăm. “Có rất nhiều nước trong phổi! Phải súc ruột nữa, trừ việc đó ra thì hô hấp của cô Huyền Mi đây cũng có vấn đề, có thể là do biến chứng của vết thương ngày trước!” Bác sĩ Trung nghiêm túc nói. “Mọi người tiếp tục sử dụng phương pháp cũ để cấp cứu, tôi sẽ dùng ngân châm để ổn định mạch cho cô ấy.” Lâm Dương trầm giọng nói, rồi quay người lấy ra vài cây ngân châm mang theo bên mình, phối hợp với bác sĩ Trung. Tình hình của Nhụy Thi tạm ổn. Cô vừa uống quá nhiều nước sông, việc cứu cô tính ra vẫn tương đối dễ dàng. Tình hình của Lương Huyền Mi lại rất tệ. Cô ấy bị thương khắp người, lại còn ngâm mình trong nước sông trong thời tiết lạnh giá này đã gây ra nhiễm trùng vết thương. Nhiều loại biến chứng bộc phát, các triệu chứng khác nhau xuất hiện, tính mạng của cô ấy đang bị đe dọa. Lâm Dương châm cứu cho cô, cắm vào. thân thể của cô từng cây kim châm, đồng thời lấy ra nhân sâm hoàng đế, cắt ra một miếng nhỏ, nướng một chút trên đèn cồn, cho vào trong miệng cô. Giờ anh cảm thấy tuyệt vọng. Sử dụng tất cả các thứ đồ tốt mà mình có. Bác sĩ Thâm và những người khác cũng mồ hôi nhễ nhại, cố gắng hết sức để cứu chữa. Cả phòng mổ vừa căng thẳng vừa áp lực. Sau năm giờ, mọi người mới dừng lại động tác. “Bác sĩ Lâm, tiếp theo phải dựa vào vận may của cô Huyền Mi!” Bác sĩ Thâm đặt dụng cụ phẫu thuật xuống, trầm giọng nhìn Lâm Dương. Lâm Dương gật đầu, không nói gì. Nước trong cơ thể Lương Huyền Mi đã được rút hết, các vết thương của cô đã được làm sạch, khử trùng và khâu lại. Nhưng… cô hôn mê vì não thiếu dưỡng khí. Nếu cô ấy có thể tỉnh lại trong mười giờ tới, mọi thứ sẽ ổn và cô ấy sẽ bình phục. Nhưng nếu cô ấy không thể tỉnh dậy trong vòng mười giờ … Sau này, cô ấy sẽ là người thực vật. Bác sĩ Thâm hiểu, Lâm Dương càng hiểu Vì vậy anh không nói lời nào. Cũng nhờ nhân sâm mới kéo dài cuộc sống của cô ấy, nếu không những vết thương bị nhiễm trùng có thể khiến cô ấy chết. “Đưa bệnh nhân đến phòng chăm sóc tích cực!” “Vâng: Y tá gật đầu rồi đẩy Huyền Mi ra. Lâm Dương cũng mệt mỏi bước ra khỏi phòng mổ. “Chủ tịch Lâm!” Người đàn ông đứng đợi bên ngoài bước tới. “Sắp xếp vài người ở đây chăm sóc Nhụy Thi và Huyền Mi, còn nữa, Huỳnh Lam và Thủy Bình Vân đến chưa?” Lâm Dương khàn giọng hỏi. “Đến rồi, họ đang ở cổng bệnh viện.” Người đàn ông nói. “Gọi bọn họ tới gặp tôi.” Lâm Dương thì thào nói, sau đó đi tới đầu cầu thang, mở cửa sổ, châm một điếu thuốc.