“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…
Chương 1322
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Chương 1322: Giày da đạp lên mặt đất phát ra âm thanh thanh thúy truyền đi khắp nơi. Mã Hải bước lên phía trước, mở cửa văn phòng ra. Lâm Dương sải bước đi vào. Mà giờ phút này, trong văn phòng của Lâm Dương có hai người ngồi ngay ngắn bên trong. Đúng vậy, ngồi ngay ngắn! Một nam một nữ. Bọn họ mặc đồ hơi cổ xưa, người con trai mặc áo dài, người con gái thì mặc váy dài, đeo trâm gài tóc, có vài phần bộ dạng của người đời trước. Bọn họ đều tự ngồi trên sô pha, lưng eo bất động, không nhúc nhích chút nào, giống như là đang nhắm mắt dưỡng thần. Thấy một màn như vậy, Mã Hải sợ run. Lâm Dương cũng có hơi giật mình một chút. Anh đánh giá hai người, cũng nhìn chăm chú vào ngón tay của bọn họ. Qủa thật là người của Diệp Ưng. Lâm Dương hít vào một hơi, đi tới ghế chủ †ịch của mình rồi ngồi xuống, anh cũng không hé răng nói lời nào, mà là tự pha cho bản thân một tách trà. Mã Hải khẩn trương đứng ở một bên. “Cậu chính là bác sĩ Lâm sao?” Lúc này, người con trai mặc bộ áo dài màu lam kia hơi mở hai mắt ra, lên tiếng hỏi anh. Giọng nói lạnh nhạt nhưng lại không che dấu được loại khẩu khí kiêu căng ngạo mạn kia, ngược lại lại cực kỳ rõ ràng. “Là tôi, có chuyện gì sao?” “Bác sĩ Lâm hẳn là biết chúng tôi là ai chứ?” “Biết.” “Nếu biết, vậy thì dễ nói rồi Người con trai lấy ra một tờ giấy sạch sẽ từ bên trong cổ tay áo rộng thùng thình kia, đặt lên bàn trà trước mặt, sau đó lại lấy ra một chiếc nhẫn đen bóng, đặt lên trên tờ giấy, không nhanh không chậm mà nói: “Bác sĩ Lâm, Diệp Ưng chúng tôi rất xem trọng cậu và Dương Hoa của cậu, cho nên lần này tới đây là muốn cậu đồng ý hai việc. Một, lập tức đem 51% cổ phần công ty của tập đoàn Dương Hoa chuyển nhượng vô điều kiện cho Diệp Ưng. Hai, mang chiếc nhẫn đại bàng này, dốc sức làm việc cho Diệp Ưng chúng tôi. Lâm Dương nhướng mày, nhìn anh ta rồi hỏi: “Anh nói cái gì?” “Bác sĩ Lâm không hiểu sao? Vậy tôi sẽ tổng kết đơn giản lại một câu, Diệp Ưng chúng tôi muốn anh phục tùng.” Người con trai bình tĩnh nói. Hai chữ đơn giản, lại tựa như một cây búa lớn nện mạnh một cái vào lòng người. Vẻ mặt Mã Hải ngẩn ra, kinh ngạc nhìn hai người. Lâm Dương chẳng nói câu nào, hai mắt anh nhìn chăm chú vào màn hình máy tính, giống như là đang suy nghĩ cái gì đó. Trong văn phòng lâm vào một sự im lặng quỷ dị. Bầu không khí không hiểu sao trở nên bị đè nén. “Bác sĩ Lâm, đáp án của anh là?” Người con trai hơi nhìn về phía Phàn Lâm, không nhanh không chậm nói. Tuy lời nói của anh ta rất nhẹ, nhưng vẻ kiêu ngạo trong giọng điệu kia lại cực kỳ rõ ràng. Đây là khí thế của Diệp Ưng. Cho dù là với Dương Hoa cực kỳ hưng thịnh, cho dù là đối mặt với bác sĩ Lâm nổi danh toàn cầu, ở trong mắt của người Diệp Ưng, đây vẫn chỉ là một vấn đề nhỏ. Bọn họ đủ để biểu lộ ra tư thái cao ngạo trước mặt nhân vật nổi danh này. Sau khi tiếng nói phát ra, bầu không khí trong phòng càng trở nên nặng nề hơn. Mã Hải đã sắp không hít thở được nữa rồi.
Chương 1322:
Giày da đạp lên mặt đất phát ra âm thanh thanh thúy truyền đi khắp nơi.
Mã Hải bước lên phía trước, mở cửa văn phòng ra.
Lâm Dương sải bước đi vào.
Mà giờ phút này, trong văn phòng của Lâm Dương có hai người ngồi ngay ngắn bên trong.
Đúng vậy, ngồi ngay ngắn!
Một nam một nữ.
Bọn họ mặc đồ hơi cổ xưa, người con trai mặc áo dài, người con gái thì mặc váy dài, đeo trâm gài tóc, có vài phần bộ dạng của người đời trước.
Bọn họ đều tự ngồi trên sô pha, lưng eo bất động, không nhúc nhích chút nào, giống như là đang nhắm mắt dưỡng thần.
Thấy một màn như vậy, Mã Hải sợ run.
Lâm Dương cũng có hơi giật mình một chút.
Anh đánh giá hai người, cũng nhìn chăm chú vào ngón tay của bọn họ.
Qủa thật là người của Diệp Ưng.
Lâm Dương hít vào một hơi, đi tới ghế chủ †ịch của mình rồi ngồi xuống, anh cũng không hé răng nói lời nào, mà là tự pha cho bản thân một tách trà.
Mã Hải khẩn trương đứng ở một bên.
“Cậu chính là bác sĩ Lâm sao?”
Lúc này, người con trai mặc bộ áo dài màu lam kia hơi mở hai mắt ra, lên tiếng hỏi anh.
Giọng nói lạnh nhạt nhưng lại không che dấu được loại khẩu khí kiêu căng ngạo mạn kia, ngược lại lại cực kỳ rõ ràng.
“Là tôi, có chuyện gì sao?”
“Bác sĩ Lâm hẳn là biết chúng tôi là ai chứ?”
“Biết.”
“Nếu biết, vậy thì dễ nói rồi Người con trai lấy ra một tờ giấy sạch sẽ từ bên trong cổ tay áo rộng thùng thình kia, đặt lên bàn trà trước mặt, sau đó lại lấy ra một chiếc nhẫn đen bóng, đặt lên trên tờ giấy, không nhanh không chậm mà nói: “Bác sĩ Lâm, Diệp Ưng chúng tôi rất xem trọng cậu và Dương Hoa của cậu, cho nên lần này tới đây là muốn cậu đồng ý hai việc. Một, lập tức đem 51% cổ phần công ty của tập đoàn Dương Hoa chuyển nhượng vô điều kiện cho Diệp Ưng. Hai, mang chiếc nhẫn đại bàng này, dốc sức làm việc cho Diệp Ưng chúng tôi.
Lâm Dương nhướng mày, nhìn anh ta rồi hỏi: “Anh nói cái gì?”
“Bác sĩ Lâm không hiểu sao? Vậy tôi sẽ tổng kết đơn giản lại một câu, Diệp Ưng chúng tôi muốn anh phục tùng.” Người con trai bình tĩnh nói.
Hai chữ đơn giản, lại tựa như một cây búa lớn nện mạnh một cái vào lòng người.
Vẻ mặt Mã Hải ngẩn ra, kinh ngạc nhìn hai người.
Lâm Dương chẳng nói câu nào, hai mắt anh nhìn chăm chú vào màn hình máy tính, giống như là đang suy nghĩ cái gì đó.
Trong văn phòng lâm vào một sự im lặng quỷ dị.
Bầu không khí không hiểu sao trở nên bị đè nén.
“Bác sĩ Lâm, đáp án của anh là?”
Người con trai hơi nhìn về phía Phàn Lâm, không nhanh không chậm nói.
Tuy lời nói của anh ta rất nhẹ, nhưng vẻ kiêu ngạo trong giọng điệu kia lại cực kỳ rõ ràng.
Đây là khí thế của Diệp Ưng.
Cho dù là với Dương Hoa cực kỳ hưng thịnh, cho dù là đối mặt với bác sĩ Lâm nổi danh toàn cầu, ở trong mắt của người Diệp Ưng, đây vẫn chỉ là một vấn đề nhỏ.
Bọn họ đủ để biểu lộ ra tư thái cao ngạo trước mặt nhân vật nổi danh này.
Sau khi tiếng nói phát ra, bầu không khí trong phòng càng trở nên nặng nề hơn.
Mã Hải đã sắp không hít thở được nữa rồi.
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Chương 1322: Giày da đạp lên mặt đất phát ra âm thanh thanh thúy truyền đi khắp nơi. Mã Hải bước lên phía trước, mở cửa văn phòng ra. Lâm Dương sải bước đi vào. Mà giờ phút này, trong văn phòng của Lâm Dương có hai người ngồi ngay ngắn bên trong. Đúng vậy, ngồi ngay ngắn! Một nam một nữ. Bọn họ mặc đồ hơi cổ xưa, người con trai mặc áo dài, người con gái thì mặc váy dài, đeo trâm gài tóc, có vài phần bộ dạng của người đời trước. Bọn họ đều tự ngồi trên sô pha, lưng eo bất động, không nhúc nhích chút nào, giống như là đang nhắm mắt dưỡng thần. Thấy một màn như vậy, Mã Hải sợ run. Lâm Dương cũng có hơi giật mình một chút. Anh đánh giá hai người, cũng nhìn chăm chú vào ngón tay của bọn họ. Qủa thật là người của Diệp Ưng. Lâm Dương hít vào một hơi, đi tới ghế chủ †ịch của mình rồi ngồi xuống, anh cũng không hé răng nói lời nào, mà là tự pha cho bản thân một tách trà. Mã Hải khẩn trương đứng ở một bên. “Cậu chính là bác sĩ Lâm sao?” Lúc này, người con trai mặc bộ áo dài màu lam kia hơi mở hai mắt ra, lên tiếng hỏi anh. Giọng nói lạnh nhạt nhưng lại không che dấu được loại khẩu khí kiêu căng ngạo mạn kia, ngược lại lại cực kỳ rõ ràng. “Là tôi, có chuyện gì sao?” “Bác sĩ Lâm hẳn là biết chúng tôi là ai chứ?” “Biết.” “Nếu biết, vậy thì dễ nói rồi Người con trai lấy ra một tờ giấy sạch sẽ từ bên trong cổ tay áo rộng thùng thình kia, đặt lên bàn trà trước mặt, sau đó lại lấy ra một chiếc nhẫn đen bóng, đặt lên trên tờ giấy, không nhanh không chậm mà nói: “Bác sĩ Lâm, Diệp Ưng chúng tôi rất xem trọng cậu và Dương Hoa của cậu, cho nên lần này tới đây là muốn cậu đồng ý hai việc. Một, lập tức đem 51% cổ phần công ty của tập đoàn Dương Hoa chuyển nhượng vô điều kiện cho Diệp Ưng. Hai, mang chiếc nhẫn đại bàng này, dốc sức làm việc cho Diệp Ưng chúng tôi. Lâm Dương nhướng mày, nhìn anh ta rồi hỏi: “Anh nói cái gì?” “Bác sĩ Lâm không hiểu sao? Vậy tôi sẽ tổng kết đơn giản lại một câu, Diệp Ưng chúng tôi muốn anh phục tùng.” Người con trai bình tĩnh nói. Hai chữ đơn giản, lại tựa như một cây búa lớn nện mạnh một cái vào lòng người. Vẻ mặt Mã Hải ngẩn ra, kinh ngạc nhìn hai người. Lâm Dương chẳng nói câu nào, hai mắt anh nhìn chăm chú vào màn hình máy tính, giống như là đang suy nghĩ cái gì đó. Trong văn phòng lâm vào một sự im lặng quỷ dị. Bầu không khí không hiểu sao trở nên bị đè nén. “Bác sĩ Lâm, đáp án của anh là?” Người con trai hơi nhìn về phía Phàn Lâm, không nhanh không chậm nói. Tuy lời nói của anh ta rất nhẹ, nhưng vẻ kiêu ngạo trong giọng điệu kia lại cực kỳ rõ ràng. Đây là khí thế của Diệp Ưng. Cho dù là với Dương Hoa cực kỳ hưng thịnh, cho dù là đối mặt với bác sĩ Lâm nổi danh toàn cầu, ở trong mắt của người Diệp Ưng, đây vẫn chỉ là một vấn đề nhỏ. Bọn họ đủ để biểu lộ ra tư thái cao ngạo trước mặt nhân vật nổi danh này. Sau khi tiếng nói phát ra, bầu không khí trong phòng càng trở nên nặng nề hơn. Mã Hải đã sắp không hít thở được nữa rồi.