“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…
Chương 1370
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Chương 1370: Người bên cạnh gật đầu, lập tức lấy điện thoại ra. Có vẻ như Lâm Huy cho rằng Lâm Dương đã lấy trộm quần áo. “Đợi đất” Lúc này, Tô Nhan vội vàng kêu lên. Lâm Huy giơ tay ngăn người đó gọi điện thoại tiếp. “Gô Lý, cô muốn nói gì?” Lâm Huy cười hỏi. “Giám đốc Lâm, đừng gọi cảnh sát, để tôi nói vài lời với Lâm Dương…” Tô Nhan nôn nóng nói. “Được rồi! Nhưng chuyện này không thể coi thường được, số tiền lên đến hàng trăm triệu cũng không phải chuyện nhỏ. Nếu chúng ta không làm rõ việc này, để nó truyền ra ngoài, thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến danh tiếng của mỗi một người có mặt ngày hôm nay. Mong cô Lý có thể thông cảm cho hành động này của tôi.” Lâm Huy tỏ ý xin lỗi. Đạo đức giả! Nhiều khách khứa chửi thầm trong lòng. Nhưng Tô Nhan không có thời gian lá mặt lá trái với Lâm Huy, cô kéo Lâm Dương sang một bên, vẻ mặt lo lắng, thấp giọng hỏi: “Hai bộ quần áo này… anh lấy ở đâu?” “Anh nói anh mua, em tin không?” Lâm Dương bình tĩnh nói. “Anh có thể móc ra mấy tỷ mua hai bộ quần áo này ?” Tô Nhan sửng sốt hỏi. “Ừ” Lâm Dương không chút do dự trả lời. “Anh…lúc này mà anh còn đùa giỡn được với em nữa!” Tô Nhan tức đến mức liên tục giậm chân. Nhưng Lâm Dương lại nhìn thẳng vào đôi mắt của cô, khàn khàn nói: “Ái Vân, anh không có đùa với eml” “Anh … anh vẫn còn đùa ?” Lâm Dương hít một hơi thật sâu rồi khàn giọng nói: “Anh không có đùa! Ái Vân, thật ra từ trước đến giờ anh chưa bao giờ đùa giỡn với em cả. Tất cả những gì anh nói với em trước đây, tất cả những gì em thấy, không phải là trò đùa. Mọi chuyện đều là sự thật! Đầu do Lâm Dương anh làm!” Anh chưa bao giờ nghiêm túc và chân thành đến thế. Anh muốn nói ra hết bí mật của mình. Bởi vì anh đã quá mệt mỏi. Ngụy trang? Che giấu? Lâm Dương hoàn toàn không muốn tiếp tục như thế này nữa! Anh thực sự không muốn tiếp tục sống những ngày mà những người xung quanh không thể hiểu được mình và không ngừng hoài nghi mình. Vì vậy, hôm nay, anh ấy muốn nói hết những điều trong lòng mình. Cũng bao gồm tất cả những bí mật trong trái tim mình. Tô Nhan ngây người nhìn anh, trong con ngươi xinh đẹp ấy hiện lên vẻ nghỉ hoặc và khó hiểu. Không biết tại sao, cô ấy cảm thấy hôm nay Lâm Dương hơi khác với mọi ngày! Không… phải là rất khác! Tô Nhan khẽ cau mày, cẩn thận ngẫm nghĩ ý nghĩa sâu xa trong lời nói của Lâm Dương. Từ trước đến nay chưa bao giờ đùa… Câu nói này có nghĩa là gì? Nhìn ánh mắt nghiêm túc của Lâm Dương, cô thừ người ra. Nhưng Lâm Huy ở đằng kia không muốn cho Tô Nhan quá nhiều thời gian.
Chương 1370:
Người bên cạnh gật đầu, lập tức lấy điện thoại ra.
Có vẻ như Lâm Huy cho rằng Lâm Dương đã lấy trộm quần áo.
“Đợi đất”
Lúc này, Tô Nhan vội vàng kêu lên.
Lâm Huy giơ tay ngăn người đó gọi điện thoại tiếp.
“Gô Lý, cô muốn nói gì?” Lâm Huy cười hỏi.
“Giám đốc Lâm, đừng gọi cảnh sát, để tôi nói vài lời với Lâm Dương…”
Tô Nhan nôn nóng nói.
“Được rồi! Nhưng chuyện này không thể coi thường được, số tiền lên đến hàng trăm triệu cũng không phải chuyện nhỏ. Nếu chúng ta không làm rõ việc này, để nó truyền ra ngoài, thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến danh tiếng của mỗi một người có mặt ngày hôm nay. Mong cô Lý có thể thông cảm cho hành động này của tôi.” Lâm Huy tỏ ý xin lỗi.
Đạo đức giả!
Nhiều khách khứa chửi thầm trong lòng.
Nhưng Tô Nhan không có thời gian lá mặt lá trái với Lâm Huy, cô kéo Lâm Dương sang một bên, vẻ mặt lo lắng, thấp giọng hỏi: “Hai bộ quần áo này… anh lấy ở đâu?”
“Anh nói anh mua, em tin không?” Lâm Dương bình tĩnh nói.
“Anh có thể móc ra mấy tỷ mua hai bộ quần áo này ?” Tô Nhan sửng sốt hỏi.
“Ừ” Lâm Dương không chút do dự trả lời.
“Anh…lúc này mà anh còn đùa giỡn được với em nữa!” Tô Nhan tức đến mức liên tục giậm chân.
Nhưng Lâm Dương lại nhìn thẳng vào đôi mắt của cô, khàn khàn nói: “Ái Vân, anh không có đùa với eml”
“Anh … anh vẫn còn đùa ?”
Lâm Dương hít một hơi thật sâu rồi khàn giọng nói: “Anh không có đùa! Ái Vân, thật ra từ trước đến giờ anh chưa bao giờ đùa giỡn với em cả. Tất cả những gì anh nói với em trước đây, tất cả những gì em thấy, không phải là trò đùa. Mọi chuyện đều là sự thật!
Đầu do Lâm Dương anh làm!”
Anh chưa bao giờ nghiêm túc và chân thành đến thế.
Anh muốn nói ra hết bí mật của mình.
Bởi vì anh đã quá mệt mỏi.
Ngụy trang?
Che giấu?
Lâm Dương hoàn toàn không muốn tiếp tục như thế này nữa!
Anh thực sự không muốn tiếp tục sống những ngày mà những người xung quanh không thể hiểu được mình và không ngừng hoài nghi mình.
Vì vậy, hôm nay, anh ấy muốn nói hết những điều trong lòng mình.
Cũng bao gồm tất cả những bí mật trong trái tim mình.
Tô Nhan ngây người nhìn anh, trong con ngươi xinh đẹp ấy hiện lên vẻ nghỉ hoặc và khó hiểu.
Không biết tại sao, cô ấy cảm thấy hôm nay Lâm Dương hơi khác với mọi ngày!
Không… phải là rất khác!
Tô Nhan khẽ cau mày, cẩn thận ngẫm nghĩ ý nghĩa sâu xa trong lời nói của Lâm Dương.
Từ trước đến nay chưa bao giờ đùa…
Câu nói này có nghĩa là gì?
Nhìn ánh mắt nghiêm túc của Lâm Dương, cô thừ người ra.
Nhưng Lâm Huy ở đằng kia không muốn cho Tô Nhan quá nhiều thời gian.
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Chương 1370: Người bên cạnh gật đầu, lập tức lấy điện thoại ra. Có vẻ như Lâm Huy cho rằng Lâm Dương đã lấy trộm quần áo. “Đợi đất” Lúc này, Tô Nhan vội vàng kêu lên. Lâm Huy giơ tay ngăn người đó gọi điện thoại tiếp. “Gô Lý, cô muốn nói gì?” Lâm Huy cười hỏi. “Giám đốc Lâm, đừng gọi cảnh sát, để tôi nói vài lời với Lâm Dương…” Tô Nhan nôn nóng nói. “Được rồi! Nhưng chuyện này không thể coi thường được, số tiền lên đến hàng trăm triệu cũng không phải chuyện nhỏ. Nếu chúng ta không làm rõ việc này, để nó truyền ra ngoài, thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến danh tiếng của mỗi một người có mặt ngày hôm nay. Mong cô Lý có thể thông cảm cho hành động này của tôi.” Lâm Huy tỏ ý xin lỗi. Đạo đức giả! Nhiều khách khứa chửi thầm trong lòng. Nhưng Tô Nhan không có thời gian lá mặt lá trái với Lâm Huy, cô kéo Lâm Dương sang một bên, vẻ mặt lo lắng, thấp giọng hỏi: “Hai bộ quần áo này… anh lấy ở đâu?” “Anh nói anh mua, em tin không?” Lâm Dương bình tĩnh nói. “Anh có thể móc ra mấy tỷ mua hai bộ quần áo này ?” Tô Nhan sửng sốt hỏi. “Ừ” Lâm Dương không chút do dự trả lời. “Anh…lúc này mà anh còn đùa giỡn được với em nữa!” Tô Nhan tức đến mức liên tục giậm chân. Nhưng Lâm Dương lại nhìn thẳng vào đôi mắt của cô, khàn khàn nói: “Ái Vân, anh không có đùa với eml” “Anh … anh vẫn còn đùa ?” Lâm Dương hít một hơi thật sâu rồi khàn giọng nói: “Anh không có đùa! Ái Vân, thật ra từ trước đến giờ anh chưa bao giờ đùa giỡn với em cả. Tất cả những gì anh nói với em trước đây, tất cả những gì em thấy, không phải là trò đùa. Mọi chuyện đều là sự thật! Đầu do Lâm Dương anh làm!” Anh chưa bao giờ nghiêm túc và chân thành đến thế. Anh muốn nói ra hết bí mật của mình. Bởi vì anh đã quá mệt mỏi. Ngụy trang? Che giấu? Lâm Dương hoàn toàn không muốn tiếp tục như thế này nữa! Anh thực sự không muốn tiếp tục sống những ngày mà những người xung quanh không thể hiểu được mình và không ngừng hoài nghi mình. Vì vậy, hôm nay, anh ấy muốn nói hết những điều trong lòng mình. Cũng bao gồm tất cả những bí mật trong trái tim mình. Tô Nhan ngây người nhìn anh, trong con ngươi xinh đẹp ấy hiện lên vẻ nghỉ hoặc và khó hiểu. Không biết tại sao, cô ấy cảm thấy hôm nay Lâm Dương hơi khác với mọi ngày! Không… phải là rất khác! Tô Nhan khẽ cau mày, cẩn thận ngẫm nghĩ ý nghĩa sâu xa trong lời nói của Lâm Dương. Từ trước đến nay chưa bao giờ đùa… Câu nói này có nghĩa là gì? Nhìn ánh mắt nghiêm túc của Lâm Dương, cô thừ người ra. Nhưng Lâm Huy ở đằng kia không muốn cho Tô Nhan quá nhiều thời gian.