“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…

Chương 1395

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Chương 1395: Đa số các nhà cung cấp đều không chịu theo chúng ta ký hợp đồng, ngay cả khi chúng ta quyết định trả giá cao hơn họ cũng không chấp nhận.” “Chủ tịch Lâm, Tập đoàn Nam Phong muốn kiện chúng ta ra tòa, nói chúng ta đã gian lận thương mại!” “Chủ tịch Lâm, nhà máy của chúng ta không có nguồn cung cấp nguyên liệu, không có nguyên liệu thì nhà máy không thể hoạt động bình thường, làm sao bây giò? “ “Chủ tịch Lâm!” “Chủ tịch Lâm… “ Vô số người ra ra vào vào, lân lượt truyên đi tin tức xấu cho Lâm Dương. Lâm Dương yên lặng ngồi trên ghế, chậm rãi không nói lời nào. Bây giờ anh ấy đang ở trên đỉnh của cơn bão. Những người trong giới kinh doanh đều đang thờ ơ nhìn anh với ánh mắt chê cười. Vô số người trên các phương tiện truyên thông tin tức cũng đang nhìn chằm chằm Dương Hoa, chờ đợi động thái tiếp theo của Dương Hoa. Công ty luật của Khang Giai Hào và Đinh Văn Thượng đã không nghỉ từ 6 giờ sáng cho đến tận bây giờ. Dương Hoa dường như không có phản ứng gì trước làn sóng khủng hoảng này. Điêu này cũng được nhiều người dự đoán trước! Dù sao, hiện tại Dương Hoa đang chịu trả thù từ việc buôn bán nửa vời của các doanh nghiệp khác… “Chủ tịch Lâm!” Lúc này, Mã Hải bước vào văn phòng với vẻ mặt rất ngưng trọng, trên tay cầm một văn kiện. “Nói đi.” Lâm Dương dựa vào trên ghế, thản nhiên mở miệng nói. Mã Hải ngập ngừng môi dưới, nhỏ giọng nói: “Giá cả thị trường của công ty chúng ta trong khoảng thời gian này đã bốc hơi gần mười lăm triệu đô la mỹ, trên thị trường chứng khoán vẫn đang có xu hướng giảm, hiện tại vẫn chưa dừng lại… Nếu tiếp tục rớt xuống như thế, e là chúng ta sớm sẽ chịu không nổi nữa” “Ý ông muốn nói cái gì?” Lâm Dương nhìn Mã Hải đang do dự nói, trực tiếp hỏi lại. Mã Hải có chút chần chừ, liền trâm giọng nói: “Chủ tịch Lâm, chuyện đã tới nước này, chúng ta không còn khả năng cứu vấn tình thế nữa. Chỉ còn một biện pháp để ngăn chặn tình hình bị công kích từ bốn phía “Biện pháp gì?” “Cậu mau gọi điện cho Yến Kinh đi!” “Yến Kinh?” Lâm Dương cau mày. “Chủ tịch Lâm, tôi biết, anh biết Yến Kinh có cách giúp anh. Nếu chúng ta có thể điều động được người của Yến Kinh đến hỗ trợ, cũng đủ để làm cho những người kia phải kinh sợ mà rút lui.” Mã Hải mong chờ Lâm Dương, nói. Lâm Dương nghe xong, rơi vào trầm mặc. Anh hiểu ý tứ của Mã Hải. Mã Hải hy vọng rằng Lâm Dương sẽ yêu cầu Yến Kinh phái người đến, lấy danh nghĩ đến kiểm tra, sẽ bắt đi một hoặc vài người hung hãn trong việc công kích Dương Hoa, từ đó đánh sập ngọn núi để đám hổ đó chịu rút đi nơi khác. Những người bị bắt đi có sạch sẽ hay không cũng không quan trọng, nhưng ít nhất, những người không sạch sẽ chắc chắn sẽ phải sợ hãi. Hiện tại, đây thực sự là cách thức tốt nhất. Lâm Dương suy nghĩ xong, thản nhiên nói: “Tôi sẽ gọi điện thoại thử xem.” “Thật tốt quá Chủ tịch Lâm! Tôi nghĩ bên kia sẽ nể mặt cậu mà cho người sang giúp đỡ.” Mã Hải cao hứng nói. Lâm Dương lấy điện thoại di động ra, chuyển sang số của Trịnh Nam Thiên, rồi bấm số. Sau khoảng bảy hoặc tám giây. “Ai nha, tên nhóc kia, cậu còn biết đường mà gọi điện cho tôi sao? Ha ha ha, thật là hiếm thấy, thật là hiếm thấy… ha ha!” Tiếng cười của Trịnh Nam Thiên hào sảng truyền ra từ phía bên kia điện thoại. “Trịnh Tư Lệnh, gần đây vẫn tốt chứ?”

Chương 1395:

 

Đa số các nhà cung cấp đều không chịu theo chúng ta ký hợp đồng, ngay cả khi chúng ta quyết định trả giá cao hơn họ cũng không chấp nhận.”

 

“Chủ tịch Lâm, Tập đoàn Nam Phong muốn kiện chúng ta ra tòa, nói chúng ta đã gian lận thương mại!”

 

“Chủ tịch Lâm, nhà máy của chúng ta không có nguồn cung cấp nguyên liệu, không có nguyên liệu thì nhà máy không thể hoạt động bình thường, làm sao bây giò? “

 

“Chủ tịch Lâm!”

 

“Chủ tịch Lâm… “

 

Vô số người ra ra vào vào, lân lượt truyên đi tin tức xấu cho Lâm Dương.

 

Lâm Dương yên lặng ngồi trên ghế, chậm rãi không nói lời nào.

 

Bây giờ anh ấy đang ở trên đỉnh của cơn bão.

 

Những người trong giới kinh doanh đều đang thờ ơ nhìn anh với ánh mắt chê cười.

 

Vô số người trên các phương tiện truyên thông tin tức cũng đang nhìn chằm chằm Dương Hoa, chờ đợi động thái tiếp theo của Dương Hoa.

 

Công ty luật của Khang Giai Hào và Đinh Văn Thượng đã không nghỉ từ 6 giờ sáng cho đến tận bây giờ.

 

Dương Hoa dường như không có phản ứng gì trước làn sóng khủng hoảng này.

 

Điêu này cũng được nhiều người dự đoán trước! Dù sao, hiện tại Dương Hoa đang chịu trả thù từ việc buôn bán nửa vời của các doanh nghiệp khác…

 

“Chủ tịch Lâm!”

 

Lúc này, Mã Hải bước vào văn phòng với vẻ mặt rất ngưng trọng, trên tay cầm một văn kiện.

 

“Nói đi.”

 

Lâm Dương dựa vào trên ghế, thản nhiên mở miệng nói.

 

Mã Hải ngập ngừng môi dưới, nhỏ giọng nói: “Giá cả thị trường của công ty chúng ta trong khoảng thời gian này đã bốc hơi gần mười lăm triệu đô la mỹ, trên thị trường chứng khoán vẫn đang có xu hướng giảm, hiện tại vẫn chưa dừng lại… Nếu tiếp tục rớt xuống như thế, e là chúng ta sớm sẽ chịu không nổi nữa”

 

“Ý ông muốn nói cái gì?” Lâm Dương nhìn Mã Hải đang do dự nói, trực tiếp hỏi lại.

 

Mã Hải có chút chần chừ, liền trâm giọng nói: “Chủ tịch Lâm, chuyện đã tới nước này, chúng ta không còn khả năng cứu vấn tình thế nữa. Chỉ còn một biện pháp để ngăn chặn tình hình bị công kích từ bốn phía “Biện pháp gì?”

 

“Cậu mau gọi điện cho Yến Kinh đi!”

 

“Yến Kinh?”

 

Lâm Dương cau mày.

 

“Chủ tịch Lâm, tôi biết, anh biết Yến Kinh có cách giúp anh. Nếu chúng ta có thể điều động được người của Yến Kinh đến hỗ trợ, cũng đủ để làm cho những người kia phải kinh sợ mà rút lui.” Mã Hải mong chờ Lâm Dương, nói.

 

Lâm Dương nghe xong, rơi vào trầm mặc.

 

Anh hiểu ý tứ của Mã Hải.

 

Mã Hải hy vọng rằng Lâm Dương sẽ yêu cầu Yến Kinh phái người đến, lấy danh nghĩ đến kiểm tra, sẽ bắt đi một hoặc vài người hung hãn trong việc công kích Dương Hoa, từ đó đánh sập ngọn núi để đám hổ đó chịu rút đi nơi khác.

 

Những người bị bắt đi có sạch sẽ hay không cũng không quan trọng, nhưng ít nhất, những người không sạch sẽ chắc chắn sẽ phải sợ hãi.

 

Hiện tại, đây thực sự là cách thức tốt nhất.

 

Lâm Dương suy nghĩ xong, thản nhiên nói: “Tôi sẽ gọi điện thoại thử xem.”

 

“Thật tốt quá Chủ tịch Lâm! Tôi nghĩ bên kia sẽ nể mặt cậu mà cho người sang giúp đỡ.” Mã Hải cao hứng nói.

 

Lâm Dương lấy điện thoại di động ra, chuyển sang số của Trịnh Nam Thiên, rồi bấm số.

 

Sau khoảng bảy hoặc tám giây.

 

“Ai nha, tên nhóc kia, cậu còn biết đường mà gọi điện cho tôi sao? Ha ha ha, thật là hiếm thấy, thật là hiếm thấy… ha ha!” Tiếng cười của Trịnh Nam Thiên hào sảng truyền ra từ phía bên kia điện thoại.

 

“Trịnh Tư Lệnh, gần đây vẫn tốt chứ?”

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Chương 1395: Đa số các nhà cung cấp đều không chịu theo chúng ta ký hợp đồng, ngay cả khi chúng ta quyết định trả giá cao hơn họ cũng không chấp nhận.” “Chủ tịch Lâm, Tập đoàn Nam Phong muốn kiện chúng ta ra tòa, nói chúng ta đã gian lận thương mại!” “Chủ tịch Lâm, nhà máy của chúng ta không có nguồn cung cấp nguyên liệu, không có nguyên liệu thì nhà máy không thể hoạt động bình thường, làm sao bây giò? “ “Chủ tịch Lâm!” “Chủ tịch Lâm… “ Vô số người ra ra vào vào, lân lượt truyên đi tin tức xấu cho Lâm Dương. Lâm Dương yên lặng ngồi trên ghế, chậm rãi không nói lời nào. Bây giờ anh ấy đang ở trên đỉnh của cơn bão. Những người trong giới kinh doanh đều đang thờ ơ nhìn anh với ánh mắt chê cười. Vô số người trên các phương tiện truyên thông tin tức cũng đang nhìn chằm chằm Dương Hoa, chờ đợi động thái tiếp theo của Dương Hoa. Công ty luật của Khang Giai Hào và Đinh Văn Thượng đã không nghỉ từ 6 giờ sáng cho đến tận bây giờ. Dương Hoa dường như không có phản ứng gì trước làn sóng khủng hoảng này. Điêu này cũng được nhiều người dự đoán trước! Dù sao, hiện tại Dương Hoa đang chịu trả thù từ việc buôn bán nửa vời của các doanh nghiệp khác… “Chủ tịch Lâm!” Lúc này, Mã Hải bước vào văn phòng với vẻ mặt rất ngưng trọng, trên tay cầm một văn kiện. “Nói đi.” Lâm Dương dựa vào trên ghế, thản nhiên mở miệng nói. Mã Hải ngập ngừng môi dưới, nhỏ giọng nói: “Giá cả thị trường của công ty chúng ta trong khoảng thời gian này đã bốc hơi gần mười lăm triệu đô la mỹ, trên thị trường chứng khoán vẫn đang có xu hướng giảm, hiện tại vẫn chưa dừng lại… Nếu tiếp tục rớt xuống như thế, e là chúng ta sớm sẽ chịu không nổi nữa” “Ý ông muốn nói cái gì?” Lâm Dương nhìn Mã Hải đang do dự nói, trực tiếp hỏi lại. Mã Hải có chút chần chừ, liền trâm giọng nói: “Chủ tịch Lâm, chuyện đã tới nước này, chúng ta không còn khả năng cứu vấn tình thế nữa. Chỉ còn một biện pháp để ngăn chặn tình hình bị công kích từ bốn phía “Biện pháp gì?” “Cậu mau gọi điện cho Yến Kinh đi!” “Yến Kinh?” Lâm Dương cau mày. “Chủ tịch Lâm, tôi biết, anh biết Yến Kinh có cách giúp anh. Nếu chúng ta có thể điều động được người của Yến Kinh đến hỗ trợ, cũng đủ để làm cho những người kia phải kinh sợ mà rút lui.” Mã Hải mong chờ Lâm Dương, nói. Lâm Dương nghe xong, rơi vào trầm mặc. Anh hiểu ý tứ của Mã Hải. Mã Hải hy vọng rằng Lâm Dương sẽ yêu cầu Yến Kinh phái người đến, lấy danh nghĩ đến kiểm tra, sẽ bắt đi một hoặc vài người hung hãn trong việc công kích Dương Hoa, từ đó đánh sập ngọn núi để đám hổ đó chịu rút đi nơi khác. Những người bị bắt đi có sạch sẽ hay không cũng không quan trọng, nhưng ít nhất, những người không sạch sẽ chắc chắn sẽ phải sợ hãi. Hiện tại, đây thực sự là cách thức tốt nhất. Lâm Dương suy nghĩ xong, thản nhiên nói: “Tôi sẽ gọi điện thoại thử xem.” “Thật tốt quá Chủ tịch Lâm! Tôi nghĩ bên kia sẽ nể mặt cậu mà cho người sang giúp đỡ.” Mã Hải cao hứng nói. Lâm Dương lấy điện thoại di động ra, chuyển sang số của Trịnh Nam Thiên, rồi bấm số. Sau khoảng bảy hoặc tám giây. “Ai nha, tên nhóc kia, cậu còn biết đường mà gọi điện cho tôi sao? Ha ha ha, thật là hiếm thấy, thật là hiếm thấy… ha ha!” Tiếng cười của Trịnh Nam Thiên hào sảng truyền ra từ phía bên kia điện thoại. “Trịnh Tư Lệnh, gần đây vẫn tốt chứ?”

Chương 1395