“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…
Chương 1402
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Chưogn 1402: Một giám đốc điều hành nói với vẻ mặt khổ não. Chung Hào không nói một lời. Nhìn ai cũng mang nét buồn. “Hay là ông chủ… Chúng ta nhờ Dương Hoa giúp đỡ, tôi nghĩ chủ tịch Lâm nhất định sẽ có cách.” Không biết là ai đã đề nghị nói ra. “Không! Không được tìm chủ tịch Lâm.” “Lúc này chủ tịch Lâm cũng đang sứt đầu mẻ chán. Có quá nhiều việc cần phải giải quyết, chúng ta không thể nhờ chủ tịch Lâm được.” “Vậy thì… Ông chủ, chúng ta nên làm gì bây giờ? Nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng xưởng sản xuất này sẽ đóng cửa mất…” Thật là loạn, chủ tịch Lâm là một người đã chữa trị cho rất nhiều bệnh nhân và làm lợi cho xã hội, chúng ta không thể cho cậu ấy. Tăng thêm rắc rối được.” “Được rồi.” “Nếu đến lúc đó, thì trước tiên chỉ có thể đóng cửa thôi…” Chung Hào hít sâu một hơi, trong ánh mắt tràn đầy sự bất lực. Chung Hào là một người cố chấp, có rất nhiều nhân viên đều biết tính ông. Việc mà ông ấy đã quyết thì không dễ dàng gì thay đổi được. Nghe được những lời của Chung Hào như vậy, mọi người không khỏi bàn tán. “Ông chủ, ông chủ!” Lúc này, tiếng hét lại vang lên. Mọi người cùng nhìn ra phía tiếng hét thì thấy một người đàn ông vội vàng chạy tới. “Ông chủ! Dương Hoa đến rồi!” Một người đàn ông mặc vest, xách cặp bước nhanh vào, nhìn thấy Chung Hào, anh ta lập tức đi chậm lại, vươn tay. “Tổng giám đốc Chung, xin chào xin chào! Người đàn ông ân cần nói. “Là giám đốc Tiền à, có chuyện gì mà phải phiên ngài đến tận đây vậy?” Chung Hào vội tiếp đón. “Tổng giám đốc Chung, thời gian có hạn, tôi cũng xin nói thẳng, lần này tôi được giám đốc Long ủy thác gặp ngài để hợp tác trong dự án mới.” Người đàn ông lôi từ trong cặp ra một tập tài liệu, lấy ra một bản vẽ thiết kế đưa cho Chung Hào. “Đây là…” Chung Hào bản vẽ thiết kế với vẻ khó hiểu. “Đây là những bộ phân và dụng cụ mà Chủ tịch Lâm muốn ủy thác ngài sản xuất, ngài xem nhà máy của ngài có làm được không? Người đàn ông mỉm cười hỏi. “Dụng cụ này dùng để chế tạo thuốc ư? Tôi chưa thấy cái này bao giò.” Chung Hào nhìn bức vẽ một lúc, khó hiểu hỏi. “Đúng vậy, đây là một loại dụng cụ mới được thiết kế, Chủ tịch Lâm muốn tung ra loại thuốc mới chuẩn bị sản xuất quy mô lớn đưa ra thị trường, nhưng việc này cần phải sản xuất bằng máy, nhân công không thể hoàn thành được. Vì thế tôi mới định đặt đơn bên ngài.“ Người đàn ông cười. “Được thôi! Thuốc mà Chủ tịch Lâm sản xuất ắt là thuốc tốt, vì lợi ích của người dân.” Hai mắt Chung Hào sáng lên, hỏi: “Giám đốc Tiền, ngài có biết Chủ tịch Lâm định sản xuất loại thuốc gì không?” Người đàn ông nghe xong, có chút lúng túng nói: “Giám đốc Chung, theo lý mà nói chúng tôi không nên giấu ngài, nhưng ngài cũng biết thì hiện tại của Dương Hoa. Thật sự không tiện nói ra… thực xin lỗi.” “Hiểu mà, hiểu mà, giám đốc Tiền không cần được trách mình.”
Chưogn 1402:
Một giám đốc điều hành nói với vẻ mặt khổ não. Chung Hào không nói một lời. Nhìn ai cũng mang nét buồn.
“Hay là ông chủ… Chúng ta nhờ Dương Hoa giúp đỡ, tôi nghĩ chủ tịch Lâm nhất định sẽ có cách.”
Không biết là ai đã đề nghị nói ra.
“Không! Không được tìm chủ tịch Lâm.”
“Lúc này chủ tịch Lâm cũng đang sứt đầu mẻ chán. Có quá nhiều việc cần phải giải quyết, chúng ta không thể nhờ chủ tịch Lâm được.”
“Vậy thì… Ông chủ, chúng ta nên làm gì bây giờ? Nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng xưởng sản xuất này sẽ đóng cửa mất…”
Thật là loạn, chủ tịch Lâm là một người đã chữa trị cho rất nhiều bệnh nhân và làm lợi cho xã hội, chúng ta không thể cho cậu ấy. Tăng thêm rắc rối được.”
“Được rồi.”
“Nếu đến lúc đó, thì trước tiên chỉ có thể đóng cửa thôi…”
Chung Hào hít sâu một hơi, trong ánh mắt tràn đầy sự bất lực.
Chung Hào là một người cố chấp, có rất nhiều nhân viên đều biết tính ông. Việc mà ông ấy đã quyết thì không dễ dàng gì thay đổi được.
Nghe được những lời của Chung Hào như vậy, mọi người không khỏi bàn tán.
“Ông chủ, ông chủ!”
Lúc này, tiếng hét lại vang lên.
Mọi người cùng nhìn ra phía tiếng hét thì thấy một người đàn ông vội vàng chạy tới.
“Ông chủ! Dương Hoa đến rồi!”
Một người đàn ông mặc vest, xách cặp bước nhanh vào, nhìn thấy Chung Hào, anh ta lập tức đi chậm lại, vươn tay.
“Tổng giám đốc Chung, xin chào xin chào!
Người đàn ông ân cần nói.
“Là giám đốc Tiền à, có chuyện gì mà phải phiên ngài đến tận đây vậy?”
Chung Hào vội tiếp đón.
“Tổng giám đốc Chung, thời gian có hạn, tôi cũng xin nói thẳng, lần này tôi được giám đốc Long ủy thác gặp ngài để hợp tác trong dự án mới.”
Người đàn ông lôi từ trong cặp ra một tập tài liệu, lấy ra một bản vẽ thiết kế đưa cho Chung Hào.
“Đây là…”
Chung Hào bản vẽ thiết kế với vẻ khó hiểu.
“Đây là những bộ phân và dụng cụ mà Chủ tịch Lâm muốn ủy thác ngài sản xuất, ngài xem nhà máy của ngài có làm được không?
Người đàn ông mỉm cười hỏi.
“Dụng cụ này dùng để chế tạo thuốc ư? Tôi chưa thấy cái này bao giò.”
Chung Hào nhìn bức vẽ một lúc, khó hiểu hỏi.
“Đúng vậy, đây là một loại dụng cụ mới được thiết kế, Chủ tịch Lâm muốn tung ra loại thuốc mới chuẩn bị sản xuất quy mô lớn đưa ra thị trường, nhưng việc này cần phải sản xuất bằng máy, nhân công không thể hoàn thành được.
Vì thế tôi mới định đặt đơn bên ngài.“ Người đàn ông cười.
“Được thôi! Thuốc mà Chủ tịch Lâm sản xuất ắt là thuốc tốt, vì lợi ích của người dân.”
Hai mắt Chung Hào sáng lên, hỏi: “Giám đốc Tiền, ngài có biết Chủ tịch Lâm định sản xuất loại thuốc gì không?”
Người đàn ông nghe xong, có chút lúng túng nói: “Giám đốc Chung, theo lý mà nói chúng tôi không nên giấu ngài, nhưng ngài cũng biết thì hiện tại của Dương Hoa.
Thật sự không tiện nói ra… thực xin lỗi.”
“Hiểu mà, hiểu mà, giám đốc Tiền không cần được trách mình.”
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Chưogn 1402: Một giám đốc điều hành nói với vẻ mặt khổ não. Chung Hào không nói một lời. Nhìn ai cũng mang nét buồn. “Hay là ông chủ… Chúng ta nhờ Dương Hoa giúp đỡ, tôi nghĩ chủ tịch Lâm nhất định sẽ có cách.” Không biết là ai đã đề nghị nói ra. “Không! Không được tìm chủ tịch Lâm.” “Lúc này chủ tịch Lâm cũng đang sứt đầu mẻ chán. Có quá nhiều việc cần phải giải quyết, chúng ta không thể nhờ chủ tịch Lâm được.” “Vậy thì… Ông chủ, chúng ta nên làm gì bây giờ? Nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng xưởng sản xuất này sẽ đóng cửa mất…” Thật là loạn, chủ tịch Lâm là một người đã chữa trị cho rất nhiều bệnh nhân và làm lợi cho xã hội, chúng ta không thể cho cậu ấy. Tăng thêm rắc rối được.” “Được rồi.” “Nếu đến lúc đó, thì trước tiên chỉ có thể đóng cửa thôi…” Chung Hào hít sâu một hơi, trong ánh mắt tràn đầy sự bất lực. Chung Hào là một người cố chấp, có rất nhiều nhân viên đều biết tính ông. Việc mà ông ấy đã quyết thì không dễ dàng gì thay đổi được. Nghe được những lời của Chung Hào như vậy, mọi người không khỏi bàn tán. “Ông chủ, ông chủ!” Lúc này, tiếng hét lại vang lên. Mọi người cùng nhìn ra phía tiếng hét thì thấy một người đàn ông vội vàng chạy tới. “Ông chủ! Dương Hoa đến rồi!” Một người đàn ông mặc vest, xách cặp bước nhanh vào, nhìn thấy Chung Hào, anh ta lập tức đi chậm lại, vươn tay. “Tổng giám đốc Chung, xin chào xin chào! Người đàn ông ân cần nói. “Là giám đốc Tiền à, có chuyện gì mà phải phiên ngài đến tận đây vậy?” Chung Hào vội tiếp đón. “Tổng giám đốc Chung, thời gian có hạn, tôi cũng xin nói thẳng, lần này tôi được giám đốc Long ủy thác gặp ngài để hợp tác trong dự án mới.” Người đàn ông lôi từ trong cặp ra một tập tài liệu, lấy ra một bản vẽ thiết kế đưa cho Chung Hào. “Đây là…” Chung Hào bản vẽ thiết kế với vẻ khó hiểu. “Đây là những bộ phân và dụng cụ mà Chủ tịch Lâm muốn ủy thác ngài sản xuất, ngài xem nhà máy của ngài có làm được không? Người đàn ông mỉm cười hỏi. “Dụng cụ này dùng để chế tạo thuốc ư? Tôi chưa thấy cái này bao giò.” Chung Hào nhìn bức vẽ một lúc, khó hiểu hỏi. “Đúng vậy, đây là một loại dụng cụ mới được thiết kế, Chủ tịch Lâm muốn tung ra loại thuốc mới chuẩn bị sản xuất quy mô lớn đưa ra thị trường, nhưng việc này cần phải sản xuất bằng máy, nhân công không thể hoàn thành được. Vì thế tôi mới định đặt đơn bên ngài.“ Người đàn ông cười. “Được thôi! Thuốc mà Chủ tịch Lâm sản xuất ắt là thuốc tốt, vì lợi ích của người dân.” Hai mắt Chung Hào sáng lên, hỏi: “Giám đốc Tiền, ngài có biết Chủ tịch Lâm định sản xuất loại thuốc gì không?” Người đàn ông nghe xong, có chút lúng túng nói: “Giám đốc Chung, theo lý mà nói chúng tôi không nên giấu ngài, nhưng ngài cũng biết thì hiện tại của Dương Hoa. Thật sự không tiện nói ra… thực xin lỗi.” “Hiểu mà, hiểu mà, giám đốc Tiền không cần được trách mình.”