“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…
Chương 1417
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Chương 1417: “Lưu manhf” Tô Nhan tức giận, lập tức lấy điện thoại ra gọi cảnh sát. Nhưng thanh niên tóc xanh đã nhanh tay giật lấy điện thoại của Tô Nhan. “Mau trả lại điện thoại cho tôi! Mau trả lại cho tôi” Tô Nhan nóng lòng muốn lấy lại, nhưng thanh niên tóc xanh đã chuyển điện thoại từ trái sang phải, đám người cứ ném điện thoại chuyền nhau như tiếp sức, Tô Nhan không những không lấy lại được mà còn bị những người này chơi đùa. LF đứng thẳng người, hất mạnh tên Vương công tử đang ôm mình ra, sau đó đứng dậy đi tới, đẩy người đang chuẩn đón lấy điện thoại của Tô Nhan ra, cầm điện thoại đưa cho Tô Nhan đang thở hổn hển.. “Nhóc con, có chút sức lực đấy.” Vương công tử liếc mắt nhìn chằm chằm LF. “Thế này đi, để vợ tôi đi trước, tôi ở lại chơi cùng các người, thế nào?” LF mỉm cười nói. “Ồ? Người phụ nữ này là vợ của mày? Nhìn không ra, nhóc con, mày cũng diễm phúc không kém!” Đôi mắt của Vương công tử bùng lên một tia sáng khi nhìn Tô Nhan, toát ra sự ham muốn mạnh mẽ. “Hahaha, anh Vương chính là thích vợ của người khác! Lần này vừa hợp khẩu vị của anh ấy!” “Nhóc con, hôm nay vợ mày xác định là phải lên giường của anh Vương, mày nên thức thời chút, ngoan ngoãn cút khỏi đây, như vậy có lẽ mày còn có thể sống dễ chịu hơn, bằng không, mày có tin anh Vương sẽ khiến mày không thể ở lại Giang Thành.” Tên tóc xanh vừa rồi cười hì hì nói. “Có vẻ như các người không định để vợ tôi rời khỏi đây?” LF bình tĩnh nói. “Mày còn không cút, sợ rằng mày cũng không thể rời khỏi đây” Vương công tử nhún vai. “Tôi hiểu rồi.” LF hít sâu một hơi, quay đầu nhìn Tô Nhan. Tô Nhan lúc này đang lo lắng cầm điện thoại gọi cảnh sát. Nhưng bên kia có thể để cô ấy có cơ hội sao? Một nhóm người lại xông tới. “Ả đàn bà thối, có biết xấu hổ không?” “Nếu đã như vậy thì đừng trách mấy anh đây ra tay độc ác!” “Đập nát điện thoại của cô ta!” Tiếng măng chửi. Một nhóm người đưa tay giật lấy điện thoại của Tô Nhan. Tô Nhan hoảng sợ, vội vàng tìm cách né tránh. Nhưng vào lúc này, LF ra tay. Anh trực tiếp bóp bàn tay một tên giơ ra đầu tiên, sau đó tiếp tục dùng lực. Rắc rắc! Một âm thanh răng rắc của xương gãy vang lên. Năm ngón tay của người đàn ông bị gấy, như thể xương đều bị nát. “Aaall” Tiếng kêu thảm thiết vang lên khắp nhà hàng. Tô Nhan sửng sốt. Mọi người đều bị dọa sợ.
Chương 1417:
“Lưu manhf”
Tô Nhan tức giận, lập tức lấy điện thoại ra gọi cảnh sát.
Nhưng thanh niên tóc xanh đã nhanh tay giật lấy điện thoại của Tô Nhan.
“Mau trả lại điện thoại cho tôi! Mau trả lại cho tôi”
Tô Nhan nóng lòng muốn lấy lại, nhưng thanh niên tóc xanh đã chuyển điện thoại từ trái sang phải, đám người cứ ném điện thoại chuyền nhau như tiếp sức, Tô Nhan không những không lấy lại được mà còn bị những người này chơi đùa.
LF đứng thẳng người, hất mạnh tên Vương công tử đang ôm mình ra, sau đó đứng dậy đi tới, đẩy người đang chuẩn đón lấy điện thoại của Tô Nhan ra, cầm điện thoại đưa cho Tô Nhan đang thở hổn hển..
“Nhóc con, có chút sức lực đấy.”
Vương công tử liếc mắt nhìn chằm chằm LF.
“Thế này đi, để vợ tôi đi trước, tôi ở lại chơi cùng các người, thế nào?” LF mỉm cười nói.
“Ồ? Người phụ nữ này là vợ của mày?
Nhìn không ra, nhóc con, mày cũng diễm phúc không kém!” Đôi mắt của Vương công tử bùng lên một tia sáng khi nhìn Tô Nhan, toát ra sự ham muốn mạnh mẽ.
“Hahaha, anh Vương chính là thích vợ của người khác! Lần này vừa hợp khẩu vị của anh ấy!”
“Nhóc con, hôm nay vợ mày xác định là phải lên giường của anh Vương, mày nên thức thời chút, ngoan ngoãn cút khỏi đây, như vậy có lẽ mày còn có thể sống dễ chịu hơn, bằng không, mày có tin anh Vương sẽ khiến mày không thể ở lại Giang Thành.” Tên tóc xanh vừa rồi cười hì hì nói.
“Có vẻ như các người không định để vợ tôi rời khỏi đây?”
LF bình tĩnh nói.
“Mày còn không cút, sợ rằng mày cũng không thể rời khỏi đây”
Vương công tử nhún vai.
“Tôi hiểu rồi.”
LF hít sâu một hơi, quay đầu nhìn Tô Nhan.
Tô Nhan lúc này đang lo lắng cầm điện thoại gọi cảnh sát.
Nhưng bên kia có thể để cô ấy có cơ hội sao? Một nhóm người lại xông tới.
“Ả đàn bà thối, có biết xấu hổ không?”
“Nếu đã như vậy thì đừng trách mấy anh đây ra tay độc ác!”
“Đập nát điện thoại của cô ta!”
Tiếng măng chửi.
Một nhóm người đưa tay giật lấy điện thoại của Tô Nhan.
Tô Nhan hoảng sợ, vội vàng tìm cách né tránh.
Nhưng vào lúc này, LF ra tay.
Anh trực tiếp bóp bàn tay một tên giơ ra đầu tiên, sau đó tiếp tục dùng lực.
Rắc rắc!
Một âm thanh răng rắc của xương gãy vang lên.
Năm ngón tay của người đàn ông bị gấy, như thể xương đều bị nát.
“Aaall”
Tiếng kêu thảm thiết vang lên khắp nhà hàng.
Tô Nhan sửng sốt.
Mọi người đều bị dọa sợ.
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Chương 1417: “Lưu manhf” Tô Nhan tức giận, lập tức lấy điện thoại ra gọi cảnh sát. Nhưng thanh niên tóc xanh đã nhanh tay giật lấy điện thoại của Tô Nhan. “Mau trả lại điện thoại cho tôi! Mau trả lại cho tôi” Tô Nhan nóng lòng muốn lấy lại, nhưng thanh niên tóc xanh đã chuyển điện thoại từ trái sang phải, đám người cứ ném điện thoại chuyền nhau như tiếp sức, Tô Nhan không những không lấy lại được mà còn bị những người này chơi đùa. LF đứng thẳng người, hất mạnh tên Vương công tử đang ôm mình ra, sau đó đứng dậy đi tới, đẩy người đang chuẩn đón lấy điện thoại của Tô Nhan ra, cầm điện thoại đưa cho Tô Nhan đang thở hổn hển.. “Nhóc con, có chút sức lực đấy.” Vương công tử liếc mắt nhìn chằm chằm LF. “Thế này đi, để vợ tôi đi trước, tôi ở lại chơi cùng các người, thế nào?” LF mỉm cười nói. “Ồ? Người phụ nữ này là vợ của mày? Nhìn không ra, nhóc con, mày cũng diễm phúc không kém!” Đôi mắt của Vương công tử bùng lên một tia sáng khi nhìn Tô Nhan, toát ra sự ham muốn mạnh mẽ. “Hahaha, anh Vương chính là thích vợ của người khác! Lần này vừa hợp khẩu vị của anh ấy!” “Nhóc con, hôm nay vợ mày xác định là phải lên giường của anh Vương, mày nên thức thời chút, ngoan ngoãn cút khỏi đây, như vậy có lẽ mày còn có thể sống dễ chịu hơn, bằng không, mày có tin anh Vương sẽ khiến mày không thể ở lại Giang Thành.” Tên tóc xanh vừa rồi cười hì hì nói. “Có vẻ như các người không định để vợ tôi rời khỏi đây?” LF bình tĩnh nói. “Mày còn không cút, sợ rằng mày cũng không thể rời khỏi đây” Vương công tử nhún vai. “Tôi hiểu rồi.” LF hít sâu một hơi, quay đầu nhìn Tô Nhan. Tô Nhan lúc này đang lo lắng cầm điện thoại gọi cảnh sát. Nhưng bên kia có thể để cô ấy có cơ hội sao? Một nhóm người lại xông tới. “Ả đàn bà thối, có biết xấu hổ không?” “Nếu đã như vậy thì đừng trách mấy anh đây ra tay độc ác!” “Đập nát điện thoại của cô ta!” Tiếng măng chửi. Một nhóm người đưa tay giật lấy điện thoại của Tô Nhan. Tô Nhan hoảng sợ, vội vàng tìm cách né tránh. Nhưng vào lúc này, LF ra tay. Anh trực tiếp bóp bàn tay một tên giơ ra đầu tiên, sau đó tiếp tục dùng lực. Rắc rắc! Một âm thanh răng rắc của xương gãy vang lên. Năm ngón tay của người đàn ông bị gấy, như thể xương đều bị nát. “Aaall” Tiếng kêu thảm thiết vang lên khắp nhà hàng. Tô Nhan sửng sốt. Mọi người đều bị dọa sợ.