“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…
Chương 1448
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Chương 1448: “Hiểu lầm? Anh không biết nơi này bị chúng tôi trưng dụng sao? Còn dám chạy tới đây làm loạn, tên khốn kiếp, ai cho anh cái gan đó?”, người kia lại hét lên, tát thẳng vào gã trọc một cái. Bốp! Một cái tát vang dội. Gã đầu trọc trực tiếp xoay người tại chỗ, hoa mắt, cả người dường như không thể phân biệt nổi đâu là hướng Bắc. “Đưa người của anh rời đi ngay lập tức người kia quát tháo. “Vâng … vâng … thưa cảnh sát, chúng tôi lập tức rời đi, lập tức rời đi…, gã đầu trọc liên tục gật đầu cúi lưng. Làm sao anh ta có thể dám phô trương sức mạnh của mình trước mặt nhóm người này? Anh ta phải mang theo người của mình nhanh chóng rời đi, một giây cũng không dám ở lại. “Chờ đất” Lúc này, Lâm Dương lên tiếng. Gã đầu trọc lập tức run lên. “Anh Lâm, còn gì dặn dò sao?”, người mặc đồng phục hỏi. “Bọn họ đã phá hủy chiếc máy này, đó là chiếc máy tôi dùng để sản xuất thuốc mới, chuyện này sao có thể dễ dàng bỏ qua được?”, Lâm Dương khịt mũi. “Cái gì?” Người đàn ông mặc đồng phục giật mình, sửng sốt nhìn chằm chằm vào gã đầu trọc, trong mắt hiện lên sự tức giận vô hạn. Anh ta lao lên, túm cổ gã đầu trọc, và giật mạnh một cái. Đừng nhìn gã đầu trọc kia có vẻ dữ tợn, nhưng khi đối mặt với người này, anh ta làm sao dám phản kháng, bị lôi như một con cừu non. “Đồ khốn nạn! Anh có biết những loại thuốc này là vì lợi ích của nhân dân hay không? Anh đã làm hỏng thiết bị! Tôi liền tức có thể giết chết anh!”, người đàn ông mặc đồng phục mắng chửi xong, sau đó quay sang phía Lâm Dương và nói: “Anh Lâm, anh nói xem bây giờ xử lý thằng nhóc này thế nào?” “Bọn họ chỉ là côn đồ, xử lý bọn họ xong thì có ích gì? Mấu chốt là phải đối phó như thế nào đối với người đứng sau!” Lâm Dương đi tới gã đầu trọc bình tĩnh nói: “Ai sai khiến các người đến đây?” “Vương … ông Vương Khang…”, gã đầu trọc run rẩy nói. “Anh có biết những gì anh làm đã gây ra bao nhiêu tổn thất hay không?”, Lâm Dương tiếp tục hỏi. “Thiết bị này chắc … chắc khoảng tám trăm triệu đến một tỷ…, môi dưới của gã đầu †trọc run cầm cập và dè dặn nói. “Không đắt như vậy, dù sao thì nó hỏng cũng chỉ là một phần, chứ không phải toàn bộ thiết bị, chỉ phí sửa chữa có lẽ khoảng ba lăm đến bốn mươi triệu”, Lâm Dương nói. “Vậy thì tốt quá!”, gã đầu trọc thở phào nhẹ nhõm. Anh ta vẫn có thể đền được mươi đến bốn mươi triệu. “Tuy nhiên, vì anh đã làm hỏng thiết bị cho nên việc ra mắt loại thuốc mới Dương Hoa của chúng tôi đã bị trì hoãn rất nhiều, tôi ước tính chỉ phí thiệt hại gây ra trong khoảng thời gian này sẽ tính bằng chục tỷ, thậm chí sẽ có nhiều người không kịp sử dụng thuốc của tôi mà thiệt mạng, nếu tính toán như vậy thì anh không chỉ phải đối mặt với chỉ phí bồi thường khổng lồ, mà còn phải chịu trách nhiệm với những người đã chết vì không được cấp thuốc kịp thời!”, Lâm Dương mỉm cười nói. Vừa nói xong, gã đầu trọc liền sợ hãi ngã xuống đất. Anh ta đâu có nghĩ đến chuyện mọi thứ lại nghiêm trọng như vậy. Anh ta ngây người nhìn Lâm Dương một hồi, sau đó quỳ rạp xuống đất lớn tiếng kêu lên: “Chủ tịch Lâm! Chủ Tịch! Xin anh hãy tha cho tôi! Cầu xin anh hãy tha cho tôi! Tôi bây giờ còn có cha mẹ già và con nhỏ! Cầu xin anh hãy tha cho tôi! Hu hu hưu…” Không ngờ một người đàn ông to con vạm vỡ lại khóc lóc to như vậy. Lâm Dương và người mặc đồng phục kia ngẩn người. “Chết tiệt, hèn nhát!” người đàn ông mặc đồng phục nhổ nước bọt. “Anh muốn tôi tha cho anh cũng được, nhưng anh phải đồng ý với tôi một chuyện”, Lâm Dương cúi người lại gần nói.
Chương 1448:
“Hiểu lầm? Anh không biết nơi này bị chúng tôi trưng dụng sao? Còn dám chạy tới đây làm loạn, tên khốn kiếp, ai cho anh cái gan đó?”, người kia lại hét lên, tát thẳng vào gã trọc một cái.
Bốp!
Một cái tát vang dội.
Gã đầu trọc trực tiếp xoay người tại chỗ, hoa mắt, cả người dường như không thể phân biệt nổi đâu là hướng Bắc.
“Đưa người của anh rời đi ngay lập tức người kia quát tháo.
“Vâng … vâng … thưa cảnh sát, chúng tôi lập tức rời đi, lập tức rời đi…, gã đầu trọc liên tục gật đầu cúi lưng.
Làm sao anh ta có thể dám phô trương sức mạnh của mình trước mặt nhóm người này? Anh ta phải mang theo người của mình nhanh chóng rời đi, một giây cũng không dám ở lại.
“Chờ đất”
Lúc này, Lâm Dương lên tiếng.
Gã đầu trọc lập tức run lên.
“Anh Lâm, còn gì dặn dò sao?”, người mặc đồng phục hỏi.
“Bọn họ đã phá hủy chiếc máy này, đó là chiếc máy tôi dùng để sản xuất thuốc mới, chuyện này sao có thể dễ dàng bỏ qua được?”, Lâm Dương khịt mũi.
“Cái gì?”
Người đàn ông mặc đồng phục giật mình, sửng sốt nhìn chằm chằm vào gã đầu trọc, trong mắt hiện lên sự tức giận vô hạn.
Anh ta lao lên, túm cổ gã đầu trọc, và giật mạnh một cái.
Đừng nhìn gã đầu trọc kia có vẻ dữ tợn, nhưng khi đối mặt với người này, anh ta làm sao dám phản kháng, bị lôi như một con cừu non.
“Đồ khốn nạn! Anh có biết những loại thuốc này là vì lợi ích của nhân dân hay không? Anh đã làm hỏng thiết bị! Tôi liền tức có thể giết chết anh!”, người đàn ông mặc đồng phục mắng chửi xong, sau đó quay sang phía Lâm Dương và nói: “Anh Lâm, anh nói xem bây giờ xử lý thằng nhóc này thế nào?”
“Bọn họ chỉ là côn đồ, xử lý bọn họ xong thì có ích gì? Mấu chốt là phải đối phó như thế nào đối với người đứng sau!”
Lâm Dương đi tới gã đầu trọc bình tĩnh nói: “Ai sai khiến các người đến đây?”
“Vương … ông Vương Khang…”, gã đầu trọc run rẩy nói.
“Anh có biết những gì anh làm đã gây ra bao nhiêu tổn thất hay không?”, Lâm Dương tiếp tục hỏi.
“Thiết bị này chắc … chắc khoảng tám trăm triệu đến một tỷ…, môi dưới của gã đầu †trọc run cầm cập và dè dặn nói.
“Không đắt như vậy, dù sao thì nó hỏng cũng chỉ là một phần, chứ không phải toàn bộ thiết bị, chỉ phí sửa chữa có lẽ khoảng ba lăm đến bốn mươi triệu”, Lâm Dương nói.
“Vậy thì tốt quá!”, gã đầu trọc thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta vẫn có thể đền được mươi đến bốn mươi triệu.
“Tuy nhiên, vì anh đã làm hỏng thiết bị cho nên việc ra mắt loại thuốc mới Dương Hoa của chúng tôi đã bị trì hoãn rất nhiều, tôi ước tính chỉ phí thiệt hại gây ra trong khoảng thời gian này sẽ tính bằng chục tỷ, thậm chí sẽ có nhiều người không kịp sử dụng thuốc của tôi mà thiệt mạng, nếu tính toán như vậy thì anh không chỉ phải đối mặt với chỉ phí bồi thường khổng lồ, mà còn phải chịu trách nhiệm với những người đã chết vì không được cấp thuốc kịp thời!”, Lâm Dương mỉm cười nói.
Vừa nói xong, gã đầu trọc liền sợ hãi ngã xuống đất.
Anh ta đâu có nghĩ đến chuyện mọi thứ lại nghiêm trọng như vậy.
Anh ta ngây người nhìn Lâm Dương một hồi, sau đó quỳ rạp xuống đất lớn tiếng kêu lên: “Chủ tịch Lâm! Chủ Tịch! Xin anh hãy tha cho tôi! Cầu xin anh hãy tha cho tôi! Tôi bây giờ còn có cha mẹ già và con nhỏ! Cầu xin anh hãy tha cho tôi! Hu hu hưu…”
Không ngờ một người đàn ông to con vạm vỡ lại khóc lóc to như vậy.
Lâm Dương và người mặc đồng phục kia ngẩn người.
“Chết tiệt, hèn nhát!” người đàn ông mặc đồng phục nhổ nước bọt.
“Anh muốn tôi tha cho anh cũng được, nhưng anh phải đồng ý với tôi một chuyện”, Lâm Dương cúi người lại gần nói.
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Chương 1448: “Hiểu lầm? Anh không biết nơi này bị chúng tôi trưng dụng sao? Còn dám chạy tới đây làm loạn, tên khốn kiếp, ai cho anh cái gan đó?”, người kia lại hét lên, tát thẳng vào gã trọc một cái. Bốp! Một cái tát vang dội. Gã đầu trọc trực tiếp xoay người tại chỗ, hoa mắt, cả người dường như không thể phân biệt nổi đâu là hướng Bắc. “Đưa người của anh rời đi ngay lập tức người kia quát tháo. “Vâng … vâng … thưa cảnh sát, chúng tôi lập tức rời đi, lập tức rời đi…, gã đầu trọc liên tục gật đầu cúi lưng. Làm sao anh ta có thể dám phô trương sức mạnh của mình trước mặt nhóm người này? Anh ta phải mang theo người của mình nhanh chóng rời đi, một giây cũng không dám ở lại. “Chờ đất” Lúc này, Lâm Dương lên tiếng. Gã đầu trọc lập tức run lên. “Anh Lâm, còn gì dặn dò sao?”, người mặc đồng phục hỏi. “Bọn họ đã phá hủy chiếc máy này, đó là chiếc máy tôi dùng để sản xuất thuốc mới, chuyện này sao có thể dễ dàng bỏ qua được?”, Lâm Dương khịt mũi. “Cái gì?” Người đàn ông mặc đồng phục giật mình, sửng sốt nhìn chằm chằm vào gã đầu trọc, trong mắt hiện lên sự tức giận vô hạn. Anh ta lao lên, túm cổ gã đầu trọc, và giật mạnh một cái. Đừng nhìn gã đầu trọc kia có vẻ dữ tợn, nhưng khi đối mặt với người này, anh ta làm sao dám phản kháng, bị lôi như một con cừu non. “Đồ khốn nạn! Anh có biết những loại thuốc này là vì lợi ích của nhân dân hay không? Anh đã làm hỏng thiết bị! Tôi liền tức có thể giết chết anh!”, người đàn ông mặc đồng phục mắng chửi xong, sau đó quay sang phía Lâm Dương và nói: “Anh Lâm, anh nói xem bây giờ xử lý thằng nhóc này thế nào?” “Bọn họ chỉ là côn đồ, xử lý bọn họ xong thì có ích gì? Mấu chốt là phải đối phó như thế nào đối với người đứng sau!” Lâm Dương đi tới gã đầu trọc bình tĩnh nói: “Ai sai khiến các người đến đây?” “Vương … ông Vương Khang…”, gã đầu trọc run rẩy nói. “Anh có biết những gì anh làm đã gây ra bao nhiêu tổn thất hay không?”, Lâm Dương tiếp tục hỏi. “Thiết bị này chắc … chắc khoảng tám trăm triệu đến một tỷ…, môi dưới của gã đầu †trọc run cầm cập và dè dặn nói. “Không đắt như vậy, dù sao thì nó hỏng cũng chỉ là một phần, chứ không phải toàn bộ thiết bị, chỉ phí sửa chữa có lẽ khoảng ba lăm đến bốn mươi triệu”, Lâm Dương nói. “Vậy thì tốt quá!”, gã đầu trọc thở phào nhẹ nhõm. Anh ta vẫn có thể đền được mươi đến bốn mươi triệu. “Tuy nhiên, vì anh đã làm hỏng thiết bị cho nên việc ra mắt loại thuốc mới Dương Hoa của chúng tôi đã bị trì hoãn rất nhiều, tôi ước tính chỉ phí thiệt hại gây ra trong khoảng thời gian này sẽ tính bằng chục tỷ, thậm chí sẽ có nhiều người không kịp sử dụng thuốc của tôi mà thiệt mạng, nếu tính toán như vậy thì anh không chỉ phải đối mặt với chỉ phí bồi thường khổng lồ, mà còn phải chịu trách nhiệm với những người đã chết vì không được cấp thuốc kịp thời!”, Lâm Dương mỉm cười nói. Vừa nói xong, gã đầu trọc liền sợ hãi ngã xuống đất. Anh ta đâu có nghĩ đến chuyện mọi thứ lại nghiêm trọng như vậy. Anh ta ngây người nhìn Lâm Dương một hồi, sau đó quỳ rạp xuống đất lớn tiếng kêu lên: “Chủ tịch Lâm! Chủ Tịch! Xin anh hãy tha cho tôi! Cầu xin anh hãy tha cho tôi! Tôi bây giờ còn có cha mẹ già và con nhỏ! Cầu xin anh hãy tha cho tôi! Hu hu hưu…” Không ngờ một người đàn ông to con vạm vỡ lại khóc lóc to như vậy. Lâm Dương và người mặc đồng phục kia ngẩn người. “Chết tiệt, hèn nhát!” người đàn ông mặc đồng phục nhổ nước bọt. “Anh muốn tôi tha cho anh cũng được, nhưng anh phải đồng ý với tôi một chuyện”, Lâm Dương cúi người lại gần nói.