“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…
Chương 1471
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Chương 1471: Giọng nói ở đầu dây bên kia đầy sự khó hiểu, theo sau là một câu nói nhỏ: “Không sai mà, chính là số điện thoại này.” “Số điện thoại của bác sĩ thiên tài Lâm là 137…Số điện thoại này ở đâu ra vậy? Các ngươi chắc chắn gọi nhầm rồi.” Tô Nhan nói. Cô có lưu số của bác sĩ thiên tài Lâm nên đương nhiên biết rất rõ. “Là như vậy sao? Vậy rất xin lỗi cô, làm phiền rồi!” Điện thoại lập tức tắt máy. Tô Nhan lắc đầu, đề điện thoại xuống. Lúc này, Lâm Dương vừa lau mái tóc ướt nhẹp vừa đi ra. “Sao vậy?” “Vừa nãy có người gọi điện cho anh, nói tìm bác sĩ thiên tái Lâm, em nói với anh ta gọi nhầm số rồi.” Tô Nhan đáp. “Gọi nhầm số?” Lâm Dương cười đáp: “Em không thử nghĩ qua là thực chất anh ta không gọi nhầm số sao?” Vừa nói xong, Tô Nhan liền dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Lâm Dương: “Ý của anh là gì?” “Ý nghĩa câu anh vừa nói rất dễ đề hiểu.” “Lâm Dương, em cảm thấy tinh thần anh gần đây có chút khác thường… Có vẻ em phải dành thời gian đưa anh đi gặp bác sĩ.” Tô Nhan nhíu lông mày nói. Lâm Dương cười đau khổ, không nói chuyện gì nữa. “Nếu như anh đoán không sai, thật ra người gọi điện thoại tới ban nãy là một bác sĩ có tiếng ở tỉnh ngoài.” “Bác sĩ có tiếng ở tỉnh ngoài? Họ đến đây làm gì? Anh làm sao lại biết chứ?” Tô Nhan hỏi lại. “Họ là được bác sĩ thiên tài Lâm mời đến cho buổi khám chữa bệnh miễn phí vào ngày mai! Ngày mai, em sẽ biết.” Lâm Dương nhẹ nhàng nói, bước đến bên chiếc sofa và nằm xuống. Tô Nhan có chút khó chịu, liếc nhìn Lâm Dương trêи sofa, trong lòng không thể không nghĩ đến một cảnh phức tạp. Cô chẩn chừ một lúc rồi đột nhiên thấp giọng nói: “Tổi nay anh ngủ ngoài phòng khách đi.” “Không cần đâu, chiếc sofa này anh đã ngủ 3 năm rồi, cũng quen rồi, anh cũng xem nó là giường rồi.” Lâm Dương liền nói. Tô Nhan cắn nhẹ đôi môi anh đào. Quay người lại, đi đến cửa phòng, bước chân có chút trì trệ, rất nhanh liền thấp giọng nói: ““ Nếu như anh không quen ngủ ở giường trong phòng khách…anh có thể vào đây ngủ.” Nói xong, liền đi vào trong phòng, đóng cửa lại. Lâm Dương bỗng nhiên ngồi dậy, nhìn về phía cửa phòng, cả người ngần ra. Tô Nhan như vậy là có ý gì? Đây là lần đầu tiên cô bảo Lâm Dương vào phòng mình. Chẳng lẽ là… cô gái này đã chấp nhận mình rồi? Lâm Dương trong lòng có chút hoang mang, hoàn toàn không đoán ra được ý của Tô Nhan. Anh ấy rất muốn đi vào, thậm chí rất muốn làm việc có chút sốc nổi. Nhưng anh cố nhịn lại.
Chương 1471:
Giọng nói ở đầu dây bên kia đầy sự khó hiểu, theo sau là một câu nói nhỏ: “Không sai mà, chính là số điện thoại này.”
“Số điện thoại của bác sĩ thiên tài Lâm là 137…Số điện thoại này ở đâu ra vậy? Các ngươi chắc chắn gọi nhầm rồi.”
Tô Nhan nói.
Cô có lưu số của bác sĩ thiên tài Lâm nên đương nhiên biết rất rõ.
“Là như vậy sao? Vậy rất xin lỗi cô, làm phiền rồi!”
Điện thoại lập tức tắt máy.
Tô Nhan lắc đầu, đề điện thoại xuống.
Lúc này, Lâm Dương vừa lau mái tóc ướt nhẹp vừa đi ra.
“Sao vậy?”
“Vừa nãy có người gọi điện cho anh, nói tìm bác sĩ thiên tái Lâm, em nói với anh ta gọi nhầm số rồi.”
Tô Nhan đáp.
“Gọi nhầm số?”
Lâm Dương cười đáp: “Em không thử nghĩ qua là thực chất anh ta không gọi nhầm số sao?”
Vừa nói xong, Tô Nhan liền dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Lâm Dương: “Ý của anh là gì?”
“Ý nghĩa câu anh vừa nói rất dễ đề hiểu.”
“Lâm Dương, em cảm thấy tinh thần anh gần đây có chút khác thường… Có vẻ em phải dành thời gian đưa anh đi gặp bác sĩ.”
Tô Nhan nhíu lông mày nói.
Lâm Dương cười đau khổ, không nói chuyện gì nữa.
“Nếu như anh đoán không sai, thật ra người gọi điện thoại tới ban nãy là một bác sĩ có tiếng ở tỉnh ngoài.”
“Bác sĩ có tiếng ở tỉnh ngoài? Họ đến đây làm gì? Anh làm sao lại biết chứ?”
Tô Nhan hỏi lại.
“Họ là được bác sĩ thiên tài Lâm mời đến cho buổi khám chữa bệnh miễn phí vào ngày mai! Ngày mai, em sẽ biết.”
Lâm Dương nhẹ nhàng nói, bước đến bên chiếc sofa và nằm xuống.
Tô Nhan có chút khó chịu, liếc nhìn Lâm Dương trêи sofa, trong lòng không thể không nghĩ đến một cảnh phức tạp.
Cô chẩn chừ một lúc rồi đột nhiên thấp giọng nói: “Tổi nay anh ngủ ngoài phòng khách đi.”
“Không cần đâu, chiếc sofa này anh đã ngủ 3 năm rồi, cũng quen rồi, anh cũng xem nó là giường rồi.”
Lâm Dương liền nói.
Tô Nhan cắn nhẹ đôi môi anh đào.
Quay người lại, đi đến cửa phòng, bước chân có chút trì trệ, rất nhanh liền thấp giọng nói: ““
Nếu như anh không quen ngủ ở giường trong phòng khách…anh có thể vào đây ngủ.”
Nói xong, liền đi vào trong phòng, đóng cửa lại.
Lâm Dương bỗng nhiên ngồi dậy, nhìn về phía cửa phòng, cả người ngần ra.
Tô Nhan như vậy là có ý gì? Đây là lần đầu tiên cô bảo Lâm Dương vào phòng mình.
Chẳng lẽ là… cô gái này đã chấp nhận mình rồi? Lâm Dương trong lòng có chút hoang mang, hoàn toàn không đoán ra được ý của Tô Nhan.
Anh ấy rất muốn đi vào, thậm chí rất muốn làm việc có chút sốc nổi.
Nhưng anh cố nhịn lại.
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Chương 1471: Giọng nói ở đầu dây bên kia đầy sự khó hiểu, theo sau là một câu nói nhỏ: “Không sai mà, chính là số điện thoại này.” “Số điện thoại của bác sĩ thiên tài Lâm là 137…Số điện thoại này ở đâu ra vậy? Các ngươi chắc chắn gọi nhầm rồi.” Tô Nhan nói. Cô có lưu số của bác sĩ thiên tài Lâm nên đương nhiên biết rất rõ. “Là như vậy sao? Vậy rất xin lỗi cô, làm phiền rồi!” Điện thoại lập tức tắt máy. Tô Nhan lắc đầu, đề điện thoại xuống. Lúc này, Lâm Dương vừa lau mái tóc ướt nhẹp vừa đi ra. “Sao vậy?” “Vừa nãy có người gọi điện cho anh, nói tìm bác sĩ thiên tái Lâm, em nói với anh ta gọi nhầm số rồi.” Tô Nhan đáp. “Gọi nhầm số?” Lâm Dương cười đáp: “Em không thử nghĩ qua là thực chất anh ta không gọi nhầm số sao?” Vừa nói xong, Tô Nhan liền dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Lâm Dương: “Ý của anh là gì?” “Ý nghĩa câu anh vừa nói rất dễ đề hiểu.” “Lâm Dương, em cảm thấy tinh thần anh gần đây có chút khác thường… Có vẻ em phải dành thời gian đưa anh đi gặp bác sĩ.” Tô Nhan nhíu lông mày nói. Lâm Dương cười đau khổ, không nói chuyện gì nữa. “Nếu như anh đoán không sai, thật ra người gọi điện thoại tới ban nãy là một bác sĩ có tiếng ở tỉnh ngoài.” “Bác sĩ có tiếng ở tỉnh ngoài? Họ đến đây làm gì? Anh làm sao lại biết chứ?” Tô Nhan hỏi lại. “Họ là được bác sĩ thiên tài Lâm mời đến cho buổi khám chữa bệnh miễn phí vào ngày mai! Ngày mai, em sẽ biết.” Lâm Dương nhẹ nhàng nói, bước đến bên chiếc sofa và nằm xuống. Tô Nhan có chút khó chịu, liếc nhìn Lâm Dương trêи sofa, trong lòng không thể không nghĩ đến một cảnh phức tạp. Cô chẩn chừ một lúc rồi đột nhiên thấp giọng nói: “Tổi nay anh ngủ ngoài phòng khách đi.” “Không cần đâu, chiếc sofa này anh đã ngủ 3 năm rồi, cũng quen rồi, anh cũng xem nó là giường rồi.” Lâm Dương liền nói. Tô Nhan cắn nhẹ đôi môi anh đào. Quay người lại, đi đến cửa phòng, bước chân có chút trì trệ, rất nhanh liền thấp giọng nói: ““ Nếu như anh không quen ngủ ở giường trong phòng khách…anh có thể vào đây ngủ.” Nói xong, liền đi vào trong phòng, đóng cửa lại. Lâm Dương bỗng nhiên ngồi dậy, nhìn về phía cửa phòng, cả người ngần ra. Tô Nhan như vậy là có ý gì? Đây là lần đầu tiên cô bảo Lâm Dương vào phòng mình. Chẳng lẽ là… cô gái này đã chấp nhận mình rồi? Lâm Dương trong lòng có chút hoang mang, hoàn toàn không đoán ra được ý của Tô Nhan. Anh ấy rất muốn đi vào, thậm chí rất muốn làm việc có chút sốc nổi. Nhưng anh cố nhịn lại.