“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…

Chương 1492

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Chương 1492: “Đây là lời từ một phía! Lời ông ta nói đều là từ một phía, anh Có giỏi thì kêu ông ta mang ra bắng chứng chứng minh là giám đốc Lâm làm đi! Nói không chừng, chính anh mới là người dùng tiền đế mua chuộng ông ta!” Đỗ Chí Cường chưa chịu từ bỏ lớn tiếng kêu lên. “Ngài Đồ, giờ cũng khỏng phải ngày xưa, chúng tôi khám xét Thiên Hằng, chỉ cần cho cảnh sát điều tra thì không thể nào không tìm ra chút dấu vết, hơn nữa khi người của ngài đến gặp những người này, chỉ cần nhà của một người trong số đó cô camera, như vậy chỉ cần giao camera cho cảnh sát là có thế tìm ra chân tướng. Dù sao thì những người mà ngài đùng đều là người của Thiên Hằng, có đúng không?” Lâm Dương bình tĩnh nói. “Này…” Đỗ Chí Cường trợn tròn mắt. “Loại chuyện như thế này chỉ có thể là tâm phúc làm, dù sao chúng tôi thấy, người thì trước sau gì cũng chết, chết rồi thì không còn chứng cớ.” Lâm Huy hít một hơi thật sâu nói. Đỏ Chí Cường cần chặt răng, không nói nửa lời. “Kết quả giám định tới!” Lúc này một tiếng kêu vang lên, mọi người lần thứ hai bùng nố. Một người đàn ông trong tay cầm tờ giấy chạy nhanh tới đưa tờ giấy cho Lâm Dương. Lúc này đảm người Lâm Huy hít thở không thông. Nếu kết quả giám định là sai, vậy thì tất cả đều chấm hết. Những người này có bị thu mua hay không cũng chẳng quan trọng. Rốt cuộc, tình thế đã hoàn toàn sụp đổ. “Giám đốc Lâm, ông có muốn xem không?” Lâm Dương cầm tờ giấy trêи ngón tay lắc lắc hỏi “Không cần!” Lâm Huy hít sâu, khản giọng nói. “Bây giờ có xem cũng chẳng còn ích gì, Chủ tịch Lâm, anh thắng!” Hiện trường lập tức yên lặng. “Nói vậy là ông thừa nhận rồi?” “Thừa nhận thì sao? Tôi tự hỏi anh phát hiện tỏi cài gián điệp vào từ khi nào?” Lâm Huy khàn giọng dò hỏi. “Sau khi giao dịch cùng các ông.” Lâm Dương nói. “Sau khi giao dịch?” Hô hấp của Lâm Huy căng thẳng, vẻ khϊế͙p͙ sợ đầy mặt, nhìn Lâm Dương. Lại thấy tờ giấy trong tay của anh hạ xuống. Trêи tờ giấy kia… không có một chữ gì, chỉ là một tờ giấy trắng. Hóa ra… nấy giờ Bác sĩ Lâm chỉ diễn thôi… Thì ra không phải Lâm Dương tạo ra hai đơn thuốc! Anh từ đầu đến cuối chí có một đơn. Công thức thuốc của Dương Hoa mà Lâm Dương nói chỉ là anh hịa ra. Trước khi Lục Tuyết đưa công thức thuốc cúa Dương Hoa giao cho ông Vương. Lâm Dương và Mã Hải đều không biết thân phận gián điệp thương mại của cô, cũng không nhận ra được. Lúc đấy muốn ngăn cản cũng đã chậm. Không ai ngờ rầng ông Vương lại muốn vươn tay đến địa bản này.

Chương 1492:

 

“Đây là lời từ một phía! Lời ông ta nói đều là từ một phía, anh Có giỏi thì kêu ông ta mang ra bắng chứng chứng minh là giám đốc Lâm làm đi! Nói không chừng, chính anh mới là người dùng tiền đế mua chuộng ông ta!”

 

Đỗ Chí Cường chưa chịu từ bỏ lớn tiếng kêu lên.

 

“Ngài Đồ, giờ cũng khỏng phải ngày xưa, chúng tôi khám xét Thiên Hằng, chỉ cần cho cảnh sát điều tra thì không thể nào không tìm ra chút dấu vết, hơn nữa khi người của ngài đến gặp những người này, chỉ cần nhà của một người trong số đó cô camera, như vậy chỉ cần giao camera cho cảnh sát là có thế tìm ra chân tướng.

 

Dù sao thì những người mà ngài đùng đều là người của Thiên Hằng, có đúng không?”

 

Lâm Dương bình tĩnh nói.

 

“Này…”

 

Đỗ Chí Cường trợn tròn mắt.

 

“Loại chuyện như thế này chỉ có thể là tâm phúc làm, dù sao chúng tôi thấy, người thì trước sau gì cũng chết, chết rồi thì không còn chứng cớ.”

 

Lâm Huy hít một hơi thật sâu nói.

 

Đỏ Chí Cường cần chặt răng, không nói nửa lời.

 

“Kết quả giám định tới!”

 

Lúc này một tiếng kêu vang lên, mọi người lần thứ hai bùng nố.

 

Một người đàn ông trong tay cầm tờ giấy chạy nhanh tới đưa tờ giấy cho Lâm Dương.

 

Lúc này đảm người Lâm Huy hít thở không thông.

 

Nếu kết quả giám định là sai, vậy thì tất cả đều chấm hết.

 

Những người này có bị thu mua hay không cũng chẳng quan trọng.

 

Rốt cuộc, tình thế đã hoàn toàn sụp đổ.

 

“Giám đốc Lâm, ông có muốn xem không?”

 

Lâm Dương cầm tờ giấy trêи ngón tay lắc lắc hỏi “Không cần!”

 

Lâm Huy hít sâu, khản giọng nói.

 

“Bây giờ có xem cũng chẳng còn ích gì, Chủ tịch Lâm, anh thắng!”

 

Hiện trường lập tức yên lặng.

 

“Nói vậy là ông thừa nhận rồi?”

 

“Thừa nhận thì sao? Tôi tự hỏi anh phát hiện tỏi cài gián điệp vào từ khi nào?”

 

Lâm Huy khàn giọng dò hỏi.

 

“Sau khi giao dịch cùng các ông.”

 

Lâm Dương nói.

 

“Sau khi giao dịch?”

 

Hô hấp của Lâm Huy căng thẳng, vẻ khϊế͙p͙ sợ đầy mặt, nhìn Lâm Dương.

 

Lại thấy tờ giấy trong tay của anh hạ xuống.

 

Trêи tờ giấy kia… không có một chữ gì, chỉ là một tờ giấy trắng.

 

Hóa ra… nấy giờ Bác sĩ Lâm chỉ diễn thôi…

 

Thì ra không phải Lâm Dương tạo ra hai đơn thuốc! Anh từ đầu đến cuối chí có một đơn.

 

Công thức thuốc của Dương Hoa mà Lâm Dương nói chỉ là anh hịa ra.

 

Trước khi Lục Tuyết đưa công thức thuốc cúa Dương Hoa giao cho ông Vương.

 

Lâm Dương và Mã Hải đều không biết thân phận gián điệp thương mại của cô, cũng không nhận ra được.

 

Lúc đấy muốn ngăn cản cũng đã chậm.

 

Không ai ngờ rầng ông Vương lại muốn vươn tay đến địa bản này.

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Chương 1492: “Đây là lời từ một phía! Lời ông ta nói đều là từ một phía, anh Có giỏi thì kêu ông ta mang ra bắng chứng chứng minh là giám đốc Lâm làm đi! Nói không chừng, chính anh mới là người dùng tiền đế mua chuộng ông ta!” Đỗ Chí Cường chưa chịu từ bỏ lớn tiếng kêu lên. “Ngài Đồ, giờ cũng khỏng phải ngày xưa, chúng tôi khám xét Thiên Hằng, chỉ cần cho cảnh sát điều tra thì không thể nào không tìm ra chút dấu vết, hơn nữa khi người của ngài đến gặp những người này, chỉ cần nhà của một người trong số đó cô camera, như vậy chỉ cần giao camera cho cảnh sát là có thế tìm ra chân tướng. Dù sao thì những người mà ngài đùng đều là người của Thiên Hằng, có đúng không?” Lâm Dương bình tĩnh nói. “Này…” Đỗ Chí Cường trợn tròn mắt. “Loại chuyện như thế này chỉ có thể là tâm phúc làm, dù sao chúng tôi thấy, người thì trước sau gì cũng chết, chết rồi thì không còn chứng cớ.” Lâm Huy hít một hơi thật sâu nói. Đỏ Chí Cường cần chặt răng, không nói nửa lời. “Kết quả giám định tới!” Lúc này một tiếng kêu vang lên, mọi người lần thứ hai bùng nố. Một người đàn ông trong tay cầm tờ giấy chạy nhanh tới đưa tờ giấy cho Lâm Dương. Lúc này đảm người Lâm Huy hít thở không thông. Nếu kết quả giám định là sai, vậy thì tất cả đều chấm hết. Những người này có bị thu mua hay không cũng chẳng quan trọng. Rốt cuộc, tình thế đã hoàn toàn sụp đổ. “Giám đốc Lâm, ông có muốn xem không?” Lâm Dương cầm tờ giấy trêи ngón tay lắc lắc hỏi “Không cần!” Lâm Huy hít sâu, khản giọng nói. “Bây giờ có xem cũng chẳng còn ích gì, Chủ tịch Lâm, anh thắng!” Hiện trường lập tức yên lặng. “Nói vậy là ông thừa nhận rồi?” “Thừa nhận thì sao? Tôi tự hỏi anh phát hiện tỏi cài gián điệp vào từ khi nào?” Lâm Huy khàn giọng dò hỏi. “Sau khi giao dịch cùng các ông.” Lâm Dương nói. “Sau khi giao dịch?” Hô hấp của Lâm Huy căng thẳng, vẻ khϊế͙p͙ sợ đầy mặt, nhìn Lâm Dương. Lại thấy tờ giấy trong tay của anh hạ xuống. Trêи tờ giấy kia… không có một chữ gì, chỉ là một tờ giấy trắng. Hóa ra… nấy giờ Bác sĩ Lâm chỉ diễn thôi… Thì ra không phải Lâm Dương tạo ra hai đơn thuốc! Anh từ đầu đến cuối chí có một đơn. Công thức thuốc của Dương Hoa mà Lâm Dương nói chỉ là anh hịa ra. Trước khi Lục Tuyết đưa công thức thuốc cúa Dương Hoa giao cho ông Vương. Lâm Dương và Mã Hải đều không biết thân phận gián điệp thương mại của cô, cũng không nhận ra được. Lúc đấy muốn ngăn cản cũng đã chậm. Không ai ngờ rầng ông Vương lại muốn vươn tay đến địa bản này.

Chương 1492