“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…
Chương 1653
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Chương 1653: “Lưu sư muội, sư phụ đối xử với em tốt thế, em sao lại phản bội sư phụ?” “Đám khốn nạn các người! Đều không được chết yên ồn đâu!” Những người ở lại bên cạnh Trịnh Lạc đều tức không chịu được, ai nấy cũng bắt đầu chửi mắng. Những đệ tử này không phản bác lại, chỉ cúi đầu xấu hồ. “Ha, họ chỉ là một đám người thông minh mà thôi, gọi là thức thời đó! Bây giờ Thanh Hà Đường nghèo đến mức chẳng có cơm mà ăn, các người sao phải ở này? Đề các người làm ăn xin giúp sao?” Trịnh Đan cười. “Cô cô cô….” Mấy người họ tức giận vô cùng. “Được rồi! Đừng nói nữa!” Trịnh Lạc hít sâu một hơi, khàn giọng nói: “Sư đệ, sư muội của các con đều chọn không sai, nghe này, vi sư không cho phép các con chỉ trích chúng, oán hận chúng, chúng chỉ chọn một con đường thích hợp hơn mà thôi! Hiều chưa?” “Sư phụ…” “Được rồi, các con hãy nghe mệnh lệnh cuối cùng của vi sư đây!” “Mời sư phụ nói.” “Chúng con dù có chết cũng sẽ hoàn thành mệnh lệnh của người!” Đám người Trường Anh nói. “Được.” Trịnh Lạc gật đầu, BÊ nghiêm túc nói: “Mấy đứa các con, cũng qua đó nốt đi.” Lời vừa dứt, đám người Trường Anh, Tưởng Xà đã nghẹn họng, không thể tin nồi mà nhìn Trịnh Lạc. “Sư phụ…người nói gì cơ?” “Ta muốn tất cả các con đều đi tới Cổ Linh Đường! Từ hôm nay trở đi, các con chính là đệ tử của Cổ Linh Đường rồi, đã hiểu chưa?” Trịnh Lạc nghiêm túc nói. Âm thanh này khiến trái tim của tất cả mọi người ở hiện trường chấn động. Ngay cả Trịnh Đan cũng có chút xúc động. “Không!” Trường Anh thê lương hét lên. Quỳ trước mặt Trịnh Lạc, quỳ xuống hét lên: “Sư phụ! Con sẽ không rời khỏi Thanh Hà Đường, con sẽ không đi đâu cả! Con sẽ. không bao giờ rời đi!!I” ị ía trẻ ngốc nghếch! Ở lại Than Đường có gì tốt? Ở đây có.” Trịnh Lạc khàn giọng nói. “Sư phụ, Trường Anh là một đứa trẻ ˆ mồ côi được người nhặt về. Được người nuôi dưỡng đến trưởng thành! Đối với Trường Anh, Thanh Hà Đường là một nơi giống như nhà. Chẳng lẽ người muốn Trường Anh rời khỏi nhà sao?” Đôi mắt Trường Anh đỏ hoe, nghiến răng nói. “Con…” “Sư phụ, con cũng không đi!” ï “Sư phụ, chút thương tích này của 1 con, không đáng ngại! Con không đi!” “Sư phụ, đề cho ta ở lại đây đi.” Tất cả mọi người quỳ xuống, cố gắng la hét. nghếch, mà thôi, nếu các con đã muốn ở lại. Vậy thì ở lại đi, đều đứng dậy đi.” Trịnh: Lạc không nhịn được lắc : Mọi người lúc này mới đứng c Nhưng hành động của họ khiến Trịnh ` Đan rất khó chịu. “Ô? Thật là sư đồ tình thâm ha! Nhưng các người nghĩ điều này có thể duy trì được bao lâu? Người của Thanh Hà Đường đã rời đi một nửa, những người còn lại như các người, nếu như không tìm thấy chỗ dựa, sớm muộn gì cũng sẽ bị các đường khẩu khác chiếm đoạt, chẳng lẽ các người còn muốn đoạt quán quân của Đại hội Đông ` Hoàng sao? Đừng chọc tôi cười nữa! “Trịnh Đan cười nói. ‘ “Đan Đan, con muốn theo đuổi vinh hoa phú quý thì đó là quyền tự do của con, ta quả thật không phải là một người ba có . năng lực, cũng không phải là một bậc thầy. có tư cách. Nhưng chỉ cần Trịnh Lạc ta ở .. ong Thanh Hà Đường một ngày, Thanh bên cạnh Trịnh Đan tiến lên, vẻ mặt không. cảm xúc thấp giọng nói.
Chương 1653:
“Lưu sư muội, sư phụ đối xử với em tốt thế, em sao lại phản bội sư phụ?”
“Đám khốn nạn các người! Đều không được chết yên ồn đâu!”
Những người ở lại bên cạnh Trịnh Lạc đều tức không chịu được, ai nấy cũng bắt đầu chửi mắng.
Những đệ tử này không phản bác lại, chỉ cúi đầu xấu hồ.
“Ha, họ chỉ là một đám người thông minh mà thôi, gọi là thức thời đó! Bây giờ Thanh Hà Đường nghèo đến mức chẳng có cơm mà ăn, các người sao phải ở này? Đề các người làm ăn xin giúp sao?” Trịnh Đan cười.
“Cô cô cô….”
Mấy người họ tức giận vô cùng.
“Được rồi! Đừng nói nữa!”
Trịnh Lạc hít sâu một hơi, khàn giọng nói: “Sư đệ, sư muội của các con đều chọn không sai, nghe này, vi sư không cho phép các con chỉ trích chúng, oán hận chúng, chúng chỉ chọn một con đường thích hợp hơn mà thôi! Hiều chưa?”
“Sư phụ…”
“Được rồi, các con hãy nghe mệnh lệnh cuối cùng của vi sư đây!”
“Mời sư phụ nói.”
“Chúng con dù có chết cũng sẽ hoàn thành mệnh lệnh của người!”
Đám người Trường Anh nói.
“Được.” Trịnh Lạc gật đầu, BÊ nghiêm túc nói: “Mấy đứa các con, cũng qua đó nốt đi.”
Lời vừa dứt, đám người Trường Anh, Tưởng Xà đã nghẹn họng, không thể tin nồi mà nhìn Trịnh Lạc.
“Sư phụ…người nói gì cơ?”
“Ta muốn tất cả các con đều đi tới Cổ Linh Đường! Từ hôm nay trở đi, các con chính là đệ tử của Cổ Linh Đường rồi, đã hiểu chưa?” Trịnh Lạc nghiêm túc nói.
Âm thanh này khiến trái tim của tất cả mọi người ở hiện trường chấn động.
Ngay cả Trịnh Đan cũng có chút xúc động.
“Không!”
Trường Anh thê lương hét lên. Quỳ trước mặt Trịnh Lạc, quỳ xuống hét lên: “Sư phụ! Con sẽ không rời khỏi Thanh Hà Đường, con sẽ không đi đâu cả! Con sẽ.
không bao giờ rời đi!!I” ị ía trẻ ngốc nghếch! Ở lại Than Đường có gì tốt? Ở đây có.” Trịnh Lạc khàn giọng nói.
“Sư phụ, Trường Anh là một đứa trẻ ˆ mồ côi được người nhặt về. Được người nuôi dưỡng đến trưởng thành! Đối với Trường Anh, Thanh Hà Đường là một nơi giống như nhà. Chẳng lẽ người muốn Trường Anh rời khỏi nhà sao?” Đôi mắt Trường Anh đỏ hoe, nghiến răng nói.
“Con…”
“Sư phụ, con cũng không đi!” ï “Sư phụ, chút thương tích này của 1 con, không đáng ngại! Con không đi!”
“Sư phụ, đề cho ta ở lại đây đi.”
Tất cả mọi người quỳ xuống, cố gắng la hét.
nghếch, mà thôi, nếu các con đã muốn ở lại. Vậy thì ở lại đi, đều đứng dậy đi.” Trịnh: Lạc không nhịn được lắc : Mọi người lúc này mới đứng c Nhưng hành động của họ khiến Trịnh ` Đan rất khó chịu.
“Ô? Thật là sư đồ tình thâm ha! Nhưng các người nghĩ điều này có thể duy trì được bao lâu? Người của Thanh Hà Đường đã rời đi một nửa, những người còn lại như các người, nếu như không tìm thấy chỗ dựa, sớm muộn gì cũng sẽ bị các đường khẩu khác chiếm đoạt, chẳng lẽ các người còn muốn đoạt quán quân của Đại hội Đông ` Hoàng sao? Đừng chọc tôi cười nữa! “Trịnh Đan cười nói. ‘ “Đan Đan, con muốn theo đuổi vinh hoa phú quý thì đó là quyền tự do của con, ta quả thật không phải là một người ba có .
năng lực, cũng không phải là một bậc thầy.
có tư cách. Nhưng chỉ cần Trịnh Lạc ta ở ..
ong Thanh Hà Đường một ngày, Thanh bên cạnh Trịnh Đan tiến lên, vẻ mặt không.
cảm xúc thấp giọng nói.
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Chương 1653: “Lưu sư muội, sư phụ đối xử với em tốt thế, em sao lại phản bội sư phụ?” “Đám khốn nạn các người! Đều không được chết yên ồn đâu!” Những người ở lại bên cạnh Trịnh Lạc đều tức không chịu được, ai nấy cũng bắt đầu chửi mắng. Những đệ tử này không phản bác lại, chỉ cúi đầu xấu hồ. “Ha, họ chỉ là một đám người thông minh mà thôi, gọi là thức thời đó! Bây giờ Thanh Hà Đường nghèo đến mức chẳng có cơm mà ăn, các người sao phải ở này? Đề các người làm ăn xin giúp sao?” Trịnh Đan cười. “Cô cô cô….” Mấy người họ tức giận vô cùng. “Được rồi! Đừng nói nữa!” Trịnh Lạc hít sâu một hơi, khàn giọng nói: “Sư đệ, sư muội của các con đều chọn không sai, nghe này, vi sư không cho phép các con chỉ trích chúng, oán hận chúng, chúng chỉ chọn một con đường thích hợp hơn mà thôi! Hiều chưa?” “Sư phụ…” “Được rồi, các con hãy nghe mệnh lệnh cuối cùng của vi sư đây!” “Mời sư phụ nói.” “Chúng con dù có chết cũng sẽ hoàn thành mệnh lệnh của người!” Đám người Trường Anh nói. “Được.” Trịnh Lạc gật đầu, BÊ nghiêm túc nói: “Mấy đứa các con, cũng qua đó nốt đi.” Lời vừa dứt, đám người Trường Anh, Tưởng Xà đã nghẹn họng, không thể tin nồi mà nhìn Trịnh Lạc. “Sư phụ…người nói gì cơ?” “Ta muốn tất cả các con đều đi tới Cổ Linh Đường! Từ hôm nay trở đi, các con chính là đệ tử của Cổ Linh Đường rồi, đã hiểu chưa?” Trịnh Lạc nghiêm túc nói. Âm thanh này khiến trái tim của tất cả mọi người ở hiện trường chấn động. Ngay cả Trịnh Đan cũng có chút xúc động. “Không!” Trường Anh thê lương hét lên. Quỳ trước mặt Trịnh Lạc, quỳ xuống hét lên: “Sư phụ! Con sẽ không rời khỏi Thanh Hà Đường, con sẽ không đi đâu cả! Con sẽ. không bao giờ rời đi!!I” ị ía trẻ ngốc nghếch! Ở lại Than Đường có gì tốt? Ở đây có.” Trịnh Lạc khàn giọng nói. “Sư phụ, Trường Anh là một đứa trẻ ˆ mồ côi được người nhặt về. Được người nuôi dưỡng đến trưởng thành! Đối với Trường Anh, Thanh Hà Đường là một nơi giống như nhà. Chẳng lẽ người muốn Trường Anh rời khỏi nhà sao?” Đôi mắt Trường Anh đỏ hoe, nghiến răng nói. “Con…” “Sư phụ, con cũng không đi!” ï “Sư phụ, chút thương tích này của 1 con, không đáng ngại! Con không đi!” “Sư phụ, đề cho ta ở lại đây đi.” Tất cả mọi người quỳ xuống, cố gắng la hét. nghếch, mà thôi, nếu các con đã muốn ở lại. Vậy thì ở lại đi, đều đứng dậy đi.” Trịnh: Lạc không nhịn được lắc : Mọi người lúc này mới đứng c Nhưng hành động của họ khiến Trịnh ` Đan rất khó chịu. “Ô? Thật là sư đồ tình thâm ha! Nhưng các người nghĩ điều này có thể duy trì được bao lâu? Người của Thanh Hà Đường đã rời đi một nửa, những người còn lại như các người, nếu như không tìm thấy chỗ dựa, sớm muộn gì cũng sẽ bị các đường khẩu khác chiếm đoạt, chẳng lẽ các người còn muốn đoạt quán quân của Đại hội Đông ` Hoàng sao? Đừng chọc tôi cười nữa! “Trịnh Đan cười nói. ‘ “Đan Đan, con muốn theo đuổi vinh hoa phú quý thì đó là quyền tự do của con, ta quả thật không phải là một người ba có . năng lực, cũng không phải là một bậc thầy. có tư cách. Nhưng chỉ cần Trịnh Lạc ta ở .. ong Thanh Hà Đường một ngày, Thanh bên cạnh Trịnh Đan tiến lên, vẻ mặt không. cảm xúc thấp giọng nói.