“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…

Chương 1682

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Chương 1682: Rầm rầm! P Mặt đất bị cắt thành một hố sâ năng lượng của thanh kiếm này. Về phần Lâm Dương, anh bình an vô sự. “Lại lần nữa!” Tây Môn Đao hét lên không chịu bỏ cuộc. Nhưng Lâm Dương không có thời gian đùa giỡn cùng anh ta. ” Anh 1 chiêu, tôi cũng sẽ 1 chiêu!” Lâm Dương một tay cầm dao, lưỡi kiếm nghiêng về phía không trung! “ Ngươi nói cái gì ?“ Tây Môn Đao thở dốc. Nhưng mà, thân thề của Lâm Dương lóe lên một than ảnh màu đỏ. Mơ hồ, Tây Môn Đao như nhìn thấy hư ảo của một con kỳ lân sau lưng của Lâm. Khi anh ta nhìn kỹ, nó đã biến mất. Anh ta đã cho rằng bản thân bị ảo giác. Nhưng đúng lúc này, con dao của Lâm Dương đã chém xuống. Xoạt xoạt! Thân kiếm bình thường chợt lóe một tia sáng lạnh, sau đó một cỗ năng lượng kiếm khí kinh người mạnh như sóng bộc phát ra từ lưỡi kiếm. Đồng tử của Tây Môn Đao co rút lại, anh ta võ thức nâng cơn dao trong tay lên đề chống cự. Leng keng! Phù phù! Hai bóng người vang lên cùng lúc. Nhìn thấy mặt đất đột nhiên nứt ra. Và làn sóng năng lượng trên thanh đã biến mất. Lưỡi đao mà Lâm Dương đang cầm đã nằm trên mặt đất. Xung quanh yên tĩnh đến chết người. Mọi người trợn to hai mắt, đờ đẫn nhìn về phía bên này. Tây Môn Đao trợn tròn mắt. Lưỡi đao ma thuật dính đầy máu cầm trên tay đột nhiên gãy làm đôi, nửa lưỡi đao. rơi xuống trước mắt anh ta. Anh ta mơ hồ nhận ra điều gì đó. Nhưng bản thân vẫn chưa cảm thấy đau. Anh ta dường như đã hiều. Con dao nhỏ này quá nhanh … Anh ta thậm chí không có thời gian đề cảm nhận cơn đau. Tây Môn Đao mở miệng muốn ni đó, nhưng đã quá muộn. Phụt! Máu phun ra. Thân hình anh ta cũng từ từ tách ra, đi theo bước chân của sư đệ trước. Những người của Cuồng Đao Đường xung quanh đều chết lặng. Đám người Trịnh Đan ở đằng xa bất thình lình hoảng sợ, tất cả đều trở nên trống rỗng. Tây Môn Đao…. vừa bị Lâm Dương Dương giết sao ? “Quái vật, đó … đó là một con quái vật!

Chương 1682:

 

Rầm rầm! P Mặt đất bị cắt thành một hố sâ năng lượng của thanh kiếm này.

 

Về phần Lâm Dương, anh bình an vô sự.

 

“Lại lần nữa!”

 

Tây Môn Đao hét lên không chịu bỏ cuộc.

 

Nhưng Lâm Dương không có thời gian đùa giỡn cùng anh ta.

 

” Anh 1 chiêu, tôi cũng sẽ 1 chiêu!”

 

Lâm Dương một tay cầm dao, lưỡi kiếm nghiêng về phía không trung!

 

“ Ngươi nói cái gì ?“ Tây Môn Đao thở dốc.

 

Nhưng mà, thân thề của Lâm Dương lóe lên một than ảnh màu đỏ.

 

Mơ hồ, Tây Môn Đao như nhìn thấy hư ảo của một con kỳ lân sau lưng của Lâm. Khi anh ta nhìn kỹ, nó đã biến mất.

 

Anh ta đã cho rằng bản thân bị ảo giác.

 

Nhưng đúng lúc này, con dao của Lâm Dương đã chém xuống.

 

Xoạt xoạt!

 

Thân kiếm bình thường chợt lóe một tia sáng lạnh, sau đó một cỗ năng lượng kiếm khí kinh người mạnh như sóng bộc phát ra từ lưỡi kiếm.

 

Đồng tử của Tây Môn Đao co rút lại, anh ta võ thức nâng cơn dao trong tay lên đề chống cự.

 

Leng keng!

 

Phù phù!

 

Hai bóng người vang lên cùng lúc.

 

Nhìn thấy mặt đất đột nhiên nứt ra.

 

Và làn sóng năng lượng trên thanh đã biến mất.

 

Lưỡi đao mà Lâm Dương đang cầm đã nằm trên mặt đất.

 

Xung quanh yên tĩnh đến chết người.

 

Mọi người trợn to hai mắt, đờ đẫn nhìn về phía bên này.

 

Tây Môn Đao trợn tròn mắt.

 

Lưỡi đao ma thuật dính đầy máu cầm trên tay đột nhiên gãy làm đôi, nửa lưỡi đao.

 

rơi xuống trước mắt anh ta.

 

Anh ta mơ hồ nhận ra điều gì đó.

 

Nhưng bản thân vẫn chưa cảm thấy đau.

 

Anh ta dường như đã hiều.

 

Con dao nhỏ này quá nhanh …

 

Anh ta thậm chí không có thời gian đề cảm nhận cơn đau.

 

Tây Môn Đao mở miệng muốn ni đó, nhưng đã quá muộn.

 

Phụt!

 

Máu phun ra.

 

Thân hình anh ta cũng từ từ tách ra, đi theo bước chân của sư đệ trước.

 

Những người của Cuồng Đao Đường xung quanh đều chết lặng.

 

Đám người Trịnh Đan ở đằng xa bất thình lình hoảng sợ, tất cả đều trở nên trống rỗng.

 

Tây Môn Đao…. vừa bị Lâm Dương Dương giết sao ?

 

“Quái vật, đó … đó là một con quái vật!

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Chương 1682: Rầm rầm! P Mặt đất bị cắt thành một hố sâ năng lượng của thanh kiếm này. Về phần Lâm Dương, anh bình an vô sự. “Lại lần nữa!” Tây Môn Đao hét lên không chịu bỏ cuộc. Nhưng Lâm Dương không có thời gian đùa giỡn cùng anh ta. ” Anh 1 chiêu, tôi cũng sẽ 1 chiêu!” Lâm Dương một tay cầm dao, lưỡi kiếm nghiêng về phía không trung! “ Ngươi nói cái gì ?“ Tây Môn Đao thở dốc. Nhưng mà, thân thề của Lâm Dương lóe lên một than ảnh màu đỏ. Mơ hồ, Tây Môn Đao như nhìn thấy hư ảo của một con kỳ lân sau lưng của Lâm. Khi anh ta nhìn kỹ, nó đã biến mất. Anh ta đã cho rằng bản thân bị ảo giác. Nhưng đúng lúc này, con dao của Lâm Dương đã chém xuống. Xoạt xoạt! Thân kiếm bình thường chợt lóe một tia sáng lạnh, sau đó một cỗ năng lượng kiếm khí kinh người mạnh như sóng bộc phát ra từ lưỡi kiếm. Đồng tử của Tây Môn Đao co rút lại, anh ta võ thức nâng cơn dao trong tay lên đề chống cự. Leng keng! Phù phù! Hai bóng người vang lên cùng lúc. Nhìn thấy mặt đất đột nhiên nứt ra. Và làn sóng năng lượng trên thanh đã biến mất. Lưỡi đao mà Lâm Dương đang cầm đã nằm trên mặt đất. Xung quanh yên tĩnh đến chết người. Mọi người trợn to hai mắt, đờ đẫn nhìn về phía bên này. Tây Môn Đao trợn tròn mắt. Lưỡi đao ma thuật dính đầy máu cầm trên tay đột nhiên gãy làm đôi, nửa lưỡi đao. rơi xuống trước mắt anh ta. Anh ta mơ hồ nhận ra điều gì đó. Nhưng bản thân vẫn chưa cảm thấy đau. Anh ta dường như đã hiều. Con dao nhỏ này quá nhanh … Anh ta thậm chí không có thời gian đề cảm nhận cơn đau. Tây Môn Đao mở miệng muốn ni đó, nhưng đã quá muộn. Phụt! Máu phun ra. Thân hình anh ta cũng từ từ tách ra, đi theo bước chân của sư đệ trước. Những người của Cuồng Đao Đường xung quanh đều chết lặng. Đám người Trịnh Đan ở đằng xa bất thình lình hoảng sợ, tất cả đều trở nên trống rỗng. Tây Môn Đao…. vừa bị Lâm Dương Dương giết sao ? “Quái vật, đó … đó là một con quái vật!

Chương 1682