“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…
Chương 1737
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Chương 1737:Đến cuối cùng, những người này đã nhận thấy được không thích hợp.“Tất cả dừng tay lại!”Lý Mạt Vân lớn tiếng quát rống.Lúc này, chiếc nhân đang ở trong tay ông ta, ông ta đã bị mấy người Liễu Thị Phụng, Quỷ Thủ và Thiếu Hải vây quanh, trên người có không ít vết thương.Thật ra lấy thực lực của Liễu Thị Phụng và Quỷ Thủ, không thể làm gì được Lý Mạt Vân.Nhưng mà “Đông Hoàng hoàn vũ”của Thiếu Hải có uy lực thực không tầm thường, Lý Mạt Vân đúng là có chút không đỡ được.Cũng khó trách Cổ Linh Đường của Thiếu Hải có thể tùy ý chiếm đoạt những giáo hội khác, nhanh chóng mở rộng thế lực.Với loại thực lực này của ông ta ở Đông Hoàng Giáo, đương nhiên là đánh đâu thắng đó.Đám người vốn không muốn dừng tay, nhưng nhìn đến số lượng lớn thi thể của các trưởng lão nằm ở xung quanh, không khỏi ngừng lại thế công, nhìn về phiaa Lâm Dương.“Đây là… Có chuyện gì xảy ra vậy?”Liễu Thị Phụng trừng lớn hai mắt.“Người trẻ tuổi, là cậu làm?” Tịch Mộc Lâm trừng mắt nhìn Lâm Dương kinh ngạc hỏi.“Cậu thật to gan! Dám sát hại trưởng lão ở trước mặt mọi người?” Quỷ Thủ gào thét: “Cậu muốn đối đầu với Đông Hoàng Giáo chúng tôi sao?”“Những người tôi giết đều là kẻ có tội trong Đông Hoàng Giáo! Bao gồm cả mấy người!”Lâm Dương từ tốn nói.“Nhãi ranh ngông cuồng!” Quỷ Thủ dựng râu trừng mắt, tức giận nói: “Vậy †ôi sẽ giết cậu trước!!”Vừa nói xong, Quỷ Thủ đã lao thẳng về phía Lâm Dương.Mặc dù Lâm Dương thể hiện thực lực đúng là phi phàm, nhưng trận chiến lúc trước, anh không chỉ tiêu hao thể lực rất lớn, cả người lại toàn vết thương, trạng thái không tốt, Quỷ Thủ không cảm thấy mình sẽ không chiếm được lợi lộc gì trên tay Lâm Dương.Nhưng khi ông ta đi tới gần Lâm Dương, mới phát hiện không thích hợp.Chỉ thấy hai tay Quỷ Thủ chuyển động, tung ra ngàn vạn chưởng đánh đến, Lâm Dương lại dùng hai tay ngăn cản chính xác đâu vào đấy.Âm! Âm! Âm! Âm…Nắm đấm của hai người va mạnh vào nhau, phát ra âm thanh chấn động.Bầu không khí ở đây nóng hẳn lên, bóng nắm đấm trùng điệp.Nhưng mà, Quỷ Thủ cảm giác hai cánh tay của mình giống như đâm vào bên trên sắt thép, sau khi đánh đấm được một lát, hai tay đã đau nhức chấn động, cực kì khó chịu.Hơn nữa càng đánh, ông ta phát hiện hai cánh tay của mình càng thêm mất sức.Giống như tất cả sức lực đều bị thứ gì đó hút mất vậy!!Không được!Quỷ Thủ nhận thấy không đúng, bỗng nhiên lùi về phía sau, kéo dài khoảng cách.Sau đó kiểm tra hai cánh tay của mình, chỉ một chút mà đã khiến Quỷ Thủ phải sợ hãi.Chỉ nhìn thấy trên hai tay mình xuất hiện một đống lỗ kim nhỏ xíu lít nha lít nhít!“Ngân châm?”Quỷ Thủ nghẹn ngào.“Không sail”Lâm Dương giơ tay lên.Chỉ thấy ở giữa của mười ngón xen lẫn từng cây ngân châm sáng loáng.Người xung quanh đều kinh ngạc.“Quả nhiên cậu là y võ!”Quỷ Thủ hừ lạnh: “Nhưng là kĩ thuật cỏn con như của cậu, cho rằng tôi sẽ sợ sao?”Nói xong liền giơ tay lên đánh về phía Lâm Dương.Nhưng khi ông ta vung nắm đấm ra, trọng lượng của hai tay đột nhiên tăng lên.Cho dù là nâng quyền nắm đấm lên hay là vung nắm đấm ra, đều trở nên cực kì chậm chạp.Chuyện gì xảy ra vậy?
Chương 1737:
Đến cuối cùng, những người này đã nhận thấy được không thích hợp.
“Tất cả dừng tay lại!”
Lý Mạt Vân lớn tiếng quát rống.
Lúc này, chiếc nhân đang ở trong tay ông ta, ông ta đã bị mấy người Liễu Thị Phụng, Quỷ Thủ và Thiếu Hải vây quanh, trên người có không ít vết thương.
Thật ra lấy thực lực của Liễu Thị Phụng và Quỷ Thủ, không thể làm gì được Lý Mạt Vân.
Nhưng mà “Đông Hoàng hoàn vũ”
của Thiếu Hải có uy lực thực không tầm thường, Lý Mạt Vân đúng là có chút không đỡ được.
Cũng khó trách Cổ Linh Đường của Thiếu Hải có thể tùy ý chiếm đoạt những giáo hội khác, nhanh chóng mở rộng thế lực.
Với loại thực lực này của ông ta ở Đông Hoàng Giáo, đương nhiên là đánh đâu thắng đó.
Đám người vốn không muốn dừng tay, nhưng nhìn đến số lượng lớn thi thể của các trưởng lão nằm ở xung quanh, không khỏi ngừng lại thế công, nhìn về phiaa Lâm Dương.
“Đây là… Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Liễu Thị Phụng trừng lớn hai mắt.
“Người trẻ tuổi, là cậu làm?” Tịch Mộc Lâm trừng mắt nhìn Lâm Dương kinh ngạc hỏi.
“Cậu thật to gan! Dám sát hại trưởng lão ở trước mặt mọi người?” Quỷ Thủ gào thét: “Cậu muốn đối đầu với Đông Hoàng Giáo chúng tôi sao?”
“Những người tôi giết đều là kẻ có tội trong Đông Hoàng Giáo! Bao gồm cả mấy người!”
Lâm Dương từ tốn nói.
“Nhãi ranh ngông cuồng!” Quỷ Thủ dựng râu trừng mắt, tức giận nói: “Vậy †ôi sẽ giết cậu trước!!”
Vừa nói xong, Quỷ Thủ đã lao thẳng về phía Lâm Dương.
Mặc dù Lâm Dương thể hiện thực lực đúng là phi phàm, nhưng trận chiến lúc trước, anh không chỉ tiêu hao thể lực rất lớn, cả người lại toàn vết thương, trạng thái không tốt, Quỷ Thủ không cảm thấy mình sẽ không chiếm được lợi lộc gì trên tay Lâm Dương.
Nhưng khi ông ta đi tới gần Lâm Dương, mới phát hiện không thích hợp.
Chỉ thấy hai tay Quỷ Thủ chuyển động, tung ra ngàn vạn chưởng đánh đến, Lâm Dương lại dùng hai tay ngăn cản chính xác đâu vào đấy.
Âm! Âm! Âm! Âm…
Nắm đấm của hai người va mạnh vào nhau, phát ra âm thanh chấn động.
Bầu không khí ở đây nóng hẳn lên, bóng nắm đấm trùng điệp.
Nhưng mà, Quỷ Thủ cảm giác hai cánh tay của mình giống như đâm vào bên trên sắt thép, sau khi đánh đấm được một lát, hai tay đã đau nhức chấn động, cực kì khó chịu.
Hơn nữa càng đánh, ông ta phát hiện hai cánh tay của mình càng thêm mất sức.
Giống như tất cả sức lực đều bị thứ gì đó hút mất vậy!!
Không được!
Quỷ Thủ nhận thấy không đúng, bỗng nhiên lùi về phía sau, kéo dài khoảng cách.
Sau đó kiểm tra hai cánh tay của mình, chỉ một chút mà đã khiến Quỷ Thủ phải sợ hãi.
Chỉ nhìn thấy trên hai tay mình xuất hiện một đống lỗ kim nhỏ xíu lít nha lít nhít!
“Ngân châm?”
Quỷ Thủ nghẹn ngào.
“Không sail”
Lâm Dương giơ tay lên.
Chỉ thấy ở giữa của mười ngón xen lẫn từng cây ngân châm sáng loáng.
Người xung quanh đều kinh ngạc.
“Quả nhiên cậu là y võ!”
Quỷ Thủ hừ lạnh: “Nhưng là kĩ thuật cỏn con như của cậu, cho rằng tôi sẽ sợ sao?”
Nói xong liền giơ tay lên đánh về phía Lâm Dương.
Nhưng khi ông ta vung nắm đấm ra, trọng lượng của hai tay đột nhiên tăng lên.
Cho dù là nâng quyền nắm đấm lên hay là vung nắm đấm ra, đều trở nên cực kì chậm chạp.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Chương 1737:Đến cuối cùng, những người này đã nhận thấy được không thích hợp.“Tất cả dừng tay lại!”Lý Mạt Vân lớn tiếng quát rống.Lúc này, chiếc nhân đang ở trong tay ông ta, ông ta đã bị mấy người Liễu Thị Phụng, Quỷ Thủ và Thiếu Hải vây quanh, trên người có không ít vết thương.Thật ra lấy thực lực của Liễu Thị Phụng và Quỷ Thủ, không thể làm gì được Lý Mạt Vân.Nhưng mà “Đông Hoàng hoàn vũ”của Thiếu Hải có uy lực thực không tầm thường, Lý Mạt Vân đúng là có chút không đỡ được.Cũng khó trách Cổ Linh Đường của Thiếu Hải có thể tùy ý chiếm đoạt những giáo hội khác, nhanh chóng mở rộng thế lực.Với loại thực lực này của ông ta ở Đông Hoàng Giáo, đương nhiên là đánh đâu thắng đó.Đám người vốn không muốn dừng tay, nhưng nhìn đến số lượng lớn thi thể của các trưởng lão nằm ở xung quanh, không khỏi ngừng lại thế công, nhìn về phiaa Lâm Dương.“Đây là… Có chuyện gì xảy ra vậy?”Liễu Thị Phụng trừng lớn hai mắt.“Người trẻ tuổi, là cậu làm?” Tịch Mộc Lâm trừng mắt nhìn Lâm Dương kinh ngạc hỏi.“Cậu thật to gan! Dám sát hại trưởng lão ở trước mặt mọi người?” Quỷ Thủ gào thét: “Cậu muốn đối đầu với Đông Hoàng Giáo chúng tôi sao?”“Những người tôi giết đều là kẻ có tội trong Đông Hoàng Giáo! Bao gồm cả mấy người!”Lâm Dương từ tốn nói.“Nhãi ranh ngông cuồng!” Quỷ Thủ dựng râu trừng mắt, tức giận nói: “Vậy †ôi sẽ giết cậu trước!!”Vừa nói xong, Quỷ Thủ đã lao thẳng về phía Lâm Dương.Mặc dù Lâm Dương thể hiện thực lực đúng là phi phàm, nhưng trận chiến lúc trước, anh không chỉ tiêu hao thể lực rất lớn, cả người lại toàn vết thương, trạng thái không tốt, Quỷ Thủ không cảm thấy mình sẽ không chiếm được lợi lộc gì trên tay Lâm Dương.Nhưng khi ông ta đi tới gần Lâm Dương, mới phát hiện không thích hợp.Chỉ thấy hai tay Quỷ Thủ chuyển động, tung ra ngàn vạn chưởng đánh đến, Lâm Dương lại dùng hai tay ngăn cản chính xác đâu vào đấy.Âm! Âm! Âm! Âm…Nắm đấm của hai người va mạnh vào nhau, phát ra âm thanh chấn động.Bầu không khí ở đây nóng hẳn lên, bóng nắm đấm trùng điệp.Nhưng mà, Quỷ Thủ cảm giác hai cánh tay của mình giống như đâm vào bên trên sắt thép, sau khi đánh đấm được một lát, hai tay đã đau nhức chấn động, cực kì khó chịu.Hơn nữa càng đánh, ông ta phát hiện hai cánh tay của mình càng thêm mất sức.Giống như tất cả sức lực đều bị thứ gì đó hút mất vậy!!Không được!Quỷ Thủ nhận thấy không đúng, bỗng nhiên lùi về phía sau, kéo dài khoảng cách.Sau đó kiểm tra hai cánh tay của mình, chỉ một chút mà đã khiến Quỷ Thủ phải sợ hãi.Chỉ nhìn thấy trên hai tay mình xuất hiện một đống lỗ kim nhỏ xíu lít nha lít nhít!“Ngân châm?”Quỷ Thủ nghẹn ngào.“Không sail”Lâm Dương giơ tay lên.Chỉ thấy ở giữa của mười ngón xen lẫn từng cây ngân châm sáng loáng.Người xung quanh đều kinh ngạc.“Quả nhiên cậu là y võ!”Quỷ Thủ hừ lạnh: “Nhưng là kĩ thuật cỏn con như của cậu, cho rằng tôi sẽ sợ sao?”Nói xong liền giơ tay lên đánh về phía Lâm Dương.Nhưng khi ông ta vung nắm đấm ra, trọng lượng của hai tay đột nhiên tăng lên.Cho dù là nâng quyền nắm đấm lên hay là vung nắm đấm ra, đều trở nên cực kì chậm chạp.Chuyện gì xảy ra vậy?