“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…

Chương 1765

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Chương 1765:“Đây là cái gì… Quái vật?”“Cứng rắn vậy sao?”“Kiếm của Đường công tử… Vậy mà lại không thể làm tổn thương anh ta?”“Quái vật! Anh ta chính là quái vật!”Người Đông Hoàng giáo nơm nớp lo sợ, đôi mắt điên cuồng.Tất cả mọi người đều điên rồi.Đường Thiên Hạo cũng điên rồi.Anh ta gào thét như bệnh tâm thần, đem hết toàn lực vung kiếm.Nhưng vung vung… Tay cầm kiếm kia dần dần chậm lại.Anh ta phát hiện bất kể bản thân chém ra bao nhiêu kiếm, cũng không gây ra chút thương tổn tới Lâm Dương.Loại tuyệt vọng này, khiến cho anh ta sắp từ bỏ phản kháng.Cuối cùng.Răng rắc!Một tiếng vang trong trẻo truyền ra.Liần nhìn thấy thanh bảo kiếm Thu Thủy kia sau một lần va chạm mãnh liệt đã gãy ngay tại chỗ, biến thành hai đoạn…Đường Thiên Hạo ngây ngốc nhìn kiếm gãy trong tay mình, cả người như đánh mất linh hồn, đứng nguyên tại chỗ.Kiếm cũng đã gấy.Người tài, lại không xảy ra chuyện gì…Tại sao lại như vậy?Lâm Dương đi tới trước mặt anh ta, yên lặng nhìn anh ta.Đường Thiên Hạo lấy lại tinh thần.Anh ta lui mạnh về phía sau, run run rẩy rẩy kêu to: “Anh… Anh không được tới đây!Nhãn là của tôi! Nhân là của tôi! Không ai được phép cướp nó đi! Anh không được tới đây!”Khuôn mặt anh ta đầy sợ hãi, sợ hãi tới cực điểm, vừa kêu to, vừa xoay người còn muốn chạy trốn.Nhưng giây tiếp theo, Lâm Dương vọt một bước xông đến trước mặt anh ta, khống chế cánh tay cầm kiếm gãy kia của anh ta, tiện đà bẻ tay anh ta, trở tay đâm vào ngực anh ta.Phập!Kiếm gấy trực tiếp đâm vào bên trong trái tim của Đường Thiên Hạo.Thân thể Đường Thiên Hạo đột ngột run rẩy, tiếp đó hai mắt xám xịt, miệng phun ra một lượng lớn máu tươi…Đường Thiên Hạo, chết.Cơ thể Đường Thiên Hạo nặng nề ngã xuống đất.Lâm Dương lấy nhẫn thần, lần nữa đeo vào ngón tay.Thời khắc này, không còn ai dám có ý đồ với nhẫn thần nữa!Bởi vì nhẫn thần lúc này, đã đeo vào người một tên quái vật.Bất kể là ai, đối với đường chủ Thanh Hà không biết từ đâu xuất hiện sinh ra nỗi kính sợ và khủng hoảng trước nay chưa từng có.Anh là ai?Rốt cuộc anh mạnh đến đâu?Rốt cuộc anh là ai?Tất cả mọi người đều không biết!Mọi người chỉ biết một điều! Bây giờ người này…sẽ trở thành giáo chủ tân nhiệm của Đông Hoàng giáo!Đông Hoàng Thần Quân!Sắp được sinh rat Cô gái tóc ngắn kia kinh hoảng nhìn Đường Thiên Hạo đã chết, xoay người muốn bỏ chạy.Lâm Dương không để ý, lần nữa đi đến trước tượng điêu khắc.Không chút do dự khởi động cơ quan.Cạch.

Chương 1765:

“Đây là cái gì… Quái vật?”

“Cứng rắn vậy sao?”

“Kiếm của Đường công tử… Vậy mà lại không thể làm tổn thương anh ta?”

“Quái vật! Anh ta chính là quái vật!”

Người Đông Hoàng giáo nơm nớp lo sợ, đôi mắt điên cuồng.

Tất cả mọi người đều điên rồi.

Đường Thiên Hạo cũng điên rồi.

Anh ta gào thét như bệnh tâm thần, đem hết toàn lực vung kiếm.

Nhưng vung vung… Tay cầm kiếm kia dần dần chậm lại.

Anh ta phát hiện bất kể bản thân chém ra bao nhiêu kiếm, cũng không gây ra chút thương tổn tới Lâm Dương.

Loại tuyệt vọng này, khiến cho anh ta sắp từ bỏ phản kháng.

Cuối cùng.

Răng rắc!

Một tiếng vang trong trẻo truyền ra.

Liần nhìn thấy thanh bảo kiếm Thu Thủy kia sau một lần va chạm mãnh liệt đã gãy ngay tại chỗ, biến thành hai đoạn…

Đường Thiên Hạo ngây ngốc nhìn kiếm gãy trong tay mình, cả người như đánh mất linh hồn, đứng nguyên tại chỗ.

Kiếm cũng đã gấy.

Người tài, lại không xảy ra chuyện gì…

Tại sao lại như vậy?

Lâm Dương đi tới trước mặt anh ta, yên lặng nhìn anh ta.

Đường Thiên Hạo lấy lại tinh thần.

Anh ta lui mạnh về phía sau, run run rẩy rẩy kêu to: “Anh… Anh không được tới đây!

Nhãn là của tôi! Nhân là của tôi! Không ai được phép cướp nó đi! Anh không được tới đây!”

Khuôn mặt anh ta đầy sợ hãi, sợ hãi tới cực điểm, vừa kêu to, vừa xoay người còn muốn chạy trốn.

Nhưng giây tiếp theo, Lâm Dương vọt một bước xông đến trước mặt anh ta, khống chế cánh tay cầm kiếm gãy kia của anh ta, tiện đà bẻ tay anh ta, trở tay đâm vào ngực anh ta.

Phập!

Kiếm gấy trực tiếp đâm vào bên trong trái tim của Đường Thiên Hạo.

Thân thể Đường Thiên Hạo đột ngột run rẩy, tiếp đó hai mắt xám xịt, miệng phun ra một lượng lớn máu tươi…

Đường Thiên Hạo, chết.

Cơ thể Đường Thiên Hạo nặng nề ngã xuống đất.

Lâm Dương lấy nhẫn thần, lần nữa đeo vào ngón tay.

Thời khắc này, không còn ai dám có ý đồ với nhẫn thần nữa!

Bởi vì nhẫn thần lúc này, đã đeo vào người một tên quái vật.

Bất kể là ai, đối với đường chủ Thanh Hà không biết từ đâu xuất hiện sinh ra nỗi kính sợ và khủng hoảng trước nay chưa từng có.

Anh là ai?

Rốt cuộc anh mạnh đến đâu?

Rốt cuộc anh là ai?

Tất cả mọi người đều không biết!

Mọi người chỉ biết một điều! Bây giờ người này…sẽ trở thành giáo chủ tân nhiệm của Đông Hoàng giáo!

Đông Hoàng Thần Quân!

Sắp được sinh rat Cô gái tóc ngắn kia kinh hoảng nhìn Đường Thiên Hạo đã chết, xoay người muốn bỏ chạy.

Lâm Dương không để ý, lần nữa đi đến trước tượng điêu khắc.

Không chút do dự khởi động cơ quan.

Cạch.

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Chương 1765:“Đây là cái gì… Quái vật?”“Cứng rắn vậy sao?”“Kiếm của Đường công tử… Vậy mà lại không thể làm tổn thương anh ta?”“Quái vật! Anh ta chính là quái vật!”Người Đông Hoàng giáo nơm nớp lo sợ, đôi mắt điên cuồng.Tất cả mọi người đều điên rồi.Đường Thiên Hạo cũng điên rồi.Anh ta gào thét như bệnh tâm thần, đem hết toàn lực vung kiếm.Nhưng vung vung… Tay cầm kiếm kia dần dần chậm lại.Anh ta phát hiện bất kể bản thân chém ra bao nhiêu kiếm, cũng không gây ra chút thương tổn tới Lâm Dương.Loại tuyệt vọng này, khiến cho anh ta sắp từ bỏ phản kháng.Cuối cùng.Răng rắc!Một tiếng vang trong trẻo truyền ra.Liần nhìn thấy thanh bảo kiếm Thu Thủy kia sau một lần va chạm mãnh liệt đã gãy ngay tại chỗ, biến thành hai đoạn…Đường Thiên Hạo ngây ngốc nhìn kiếm gãy trong tay mình, cả người như đánh mất linh hồn, đứng nguyên tại chỗ.Kiếm cũng đã gấy.Người tài, lại không xảy ra chuyện gì…Tại sao lại như vậy?Lâm Dương đi tới trước mặt anh ta, yên lặng nhìn anh ta.Đường Thiên Hạo lấy lại tinh thần.Anh ta lui mạnh về phía sau, run run rẩy rẩy kêu to: “Anh… Anh không được tới đây!Nhãn là của tôi! Nhân là của tôi! Không ai được phép cướp nó đi! Anh không được tới đây!”Khuôn mặt anh ta đầy sợ hãi, sợ hãi tới cực điểm, vừa kêu to, vừa xoay người còn muốn chạy trốn.Nhưng giây tiếp theo, Lâm Dương vọt một bước xông đến trước mặt anh ta, khống chế cánh tay cầm kiếm gãy kia của anh ta, tiện đà bẻ tay anh ta, trở tay đâm vào ngực anh ta.Phập!Kiếm gấy trực tiếp đâm vào bên trong trái tim của Đường Thiên Hạo.Thân thể Đường Thiên Hạo đột ngột run rẩy, tiếp đó hai mắt xám xịt, miệng phun ra một lượng lớn máu tươi…Đường Thiên Hạo, chết.Cơ thể Đường Thiên Hạo nặng nề ngã xuống đất.Lâm Dương lấy nhẫn thần, lần nữa đeo vào ngón tay.Thời khắc này, không còn ai dám có ý đồ với nhẫn thần nữa!Bởi vì nhẫn thần lúc này, đã đeo vào người một tên quái vật.Bất kể là ai, đối với đường chủ Thanh Hà không biết từ đâu xuất hiện sinh ra nỗi kính sợ và khủng hoảng trước nay chưa từng có.Anh là ai?Rốt cuộc anh mạnh đến đâu?Rốt cuộc anh là ai?Tất cả mọi người đều không biết!Mọi người chỉ biết một điều! Bây giờ người này…sẽ trở thành giáo chủ tân nhiệm của Đông Hoàng giáo!Đông Hoàng Thần Quân!Sắp được sinh rat Cô gái tóc ngắn kia kinh hoảng nhìn Đường Thiên Hạo đã chết, xoay người muốn bỏ chạy.Lâm Dương không để ý, lần nữa đi đến trước tượng điêu khắc.Không chút do dự khởi động cơ quan.Cạch.

Chương 1765