“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…
Chương 1771
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Chương 1771:Không lâu sau, cả Bách Thảo đường cùng Đông Hoàng giáo đều sôi sục.Người của các đường khẩu lập tức lấy cáng cứu thương, đưa những giáo chúng bị thương nặng vào túp lều nhỏ cạnh Bách Thảo đường…Sắp xếp xong xiêu thuốc, Lâm Dương chỉ huy mọi người nấu thuốc, đồng thời khử trùng châm bạc lấy ra.Không ít bệnh nhân được đưa đến, đặt ở bãi lau sậy.Hiện trường đầy tiếng kêu rêm.Những người bị thương đã đến tình cảnh bấp bênh, ai nấy đều không phải chỉ gãy tay gãy chân đơn giản như vậy.Lâm Dương lấy châm bạc ra, bắt đầu châm cho những người có thương thế nặng.Vài đệ tử Bách Thảo đường đứng bên cạnh giúp đỡ.Cứu chữa trở nên đâu vào đấy.Rất nhanh, tiếng la hét và rêm ri ở hiện trường đần yếu.đi.Hiện trường trỏ nên yên ổn.Lâm Dương không hề giữ lại, toàn lực cứu chữa cho những giáo chúng trọng thương.Nhóm người Lưu Mã lặng lễ nhìn Lâm Dương chăm.chú.Chỉ thấy anh đầu đầy mồ hôi, không ngừng xuyên qua giữa nhóm đệ tử trọng thương.Châm pháp lưu loát cùng y thuật khó lường kia, quả thật chỉnh phục không ít người của Bách Thảo đường ở hiện trường.Phải biết, có không ít người vừa ngừng nhịp tim, đã được giáo chủ tân nhiệm cứng rắn cứu sống.Đây quả thật là kỳ tích! “Không ngờ y thuật của vị giáo chủ tân nhiệm lại kinh người như vậy, thật sự không đơn giản.”“Anh ấy có lẽ là một vị y võ, y võ rất lợi hại.”“Y võ sao? Thật không ngờ, giáo chủ của chúng ta lại biết cứu người như thết”“Câu này của cậu có ý gì? Giáo chủ biết y thuật, cứu.người có gì kỳ lạ à?”“Hừ, anh chưa thấy ở đại hội Đông Hoàng khi trước, thủ đoạn vị giáo chủ này của chúng ta, khi giết người là một kẻ ngoan độc, không từ thủ đoạn đấy! Phàm là kẻ chống đối anh ta, không ai không bị gãy tay gãy chân nứt xương, rất nhiều người đều mất mạng.”Một người bên cạnh cẩn thận nói.Mấy người đều cau mày.“Tôi không cảm thấy vị giáo chủ này của chúng ta là người hành y cứu thế trạch tâm nhân hậu, anh ta làm.vậy, chẳng qua chỉ giả vờ giả vịt, để lấy lòng người thôi! Vị giáo chủ này của chúng †a chẳng những thực lực mạnh mẽ, y thuật cao siêu, lòng dạ…cũng không tâm thường.”Người đó cười khổ.Thực tế anh ta nói rât đúng.Sở đi Lâm Dương cứu người trước mặt họ, mục đích, là để thành lập uy vọng, được lòng người! Bây giờ Đông Hoàng giáo đã là của anh, anh cứu những người này, cũng để bảo tồn sinh lực cho Đông Hoàng giáo.Dù sao đại hội Đông Hoàng giáo, tiêu hao sức mạnh.phân lớn của Đông Hoàng giáo, gây ra tổn hại cực lớn cho Đông Hoàng giáo.Nếu Lâm Dương muốn đựa vào Đông Hoàng giáo, trước tiên phải khiến người của Đông Hoàng giáo khuất phục.Anh chữa trị đâu vào đấy cho người bị thương.Những người của đường khẩu vốn bị đồng môn của minh vứt bỏ ai nấy lại có cơ hội sống sót, không khỏi kích động muôn phần, nảy sinh cảm kicñ và tín nhiệm.với Lâm Dương.Cùng lúc này, Phong Tín Tử trong được phòng Bách Thảo đường biết được tin này, lập tức kinh ngạc không thôi.“Cậu nói gì? Giáo chủ tập trưng toàn bộ người bị thương nặng của toàn giáo ở Bách Thảo đường chúng ta?⁄ Phong Tín Tử bỗng nhiên nói.“Phải đó trưởng lão, bây giờ trong ngoài Bách Thảo đường chúng ta đều là người, phía tây có mấy ngàn đệ tử sắp chết đang nằm, bây giờ cục diện thật sự loạn thành một đống! Người còn không ra mặt, tình thế không thể thu dọn được!” Đệ tử đến báo tin sắc mặt lo lắng nói.
Chương 1771:
Không lâu sau, cả Bách Thảo đường cùng Đông Hoàng giáo đều sôi sục.
Người của các đường khẩu lập tức lấy cáng cứu thương, đưa những giáo chúng bị thương nặng vào túp lều nhỏ cạnh Bách Thảo đường…
Sắp xếp xong xiêu thuốc, Lâm Dương chỉ huy mọi người nấu thuốc, đồng thời khử trùng châm bạc lấy ra.
Không ít bệnh nhân được đưa đến, đặt ở bãi lau sậy.
Hiện trường đầy tiếng kêu rêm.
Những người bị thương đã đến tình cảnh bấp bênh, ai nấy đều không phải chỉ gãy tay gãy chân đơn giản như vậy.
Lâm Dương lấy châm bạc ra, bắt đầu châm cho những người có thương thế nặng.
Vài đệ tử Bách Thảo đường đứng bên cạnh giúp đỡ.
Cứu chữa trở nên đâu vào đấy.
Rất nhanh, tiếng la hét và rêm ri ở hiện trường đần yếu.
đi.
Hiện trường trỏ nên yên ổn.
Lâm Dương không hề giữ lại, toàn lực cứu chữa cho những giáo chúng trọng thương.
Nhóm người Lưu Mã lặng lễ nhìn Lâm Dương chăm.
chú.
Chỉ thấy anh đầu đầy mồ hôi, không ngừng xuyên qua giữa nhóm đệ tử trọng thương.
Châm pháp lưu loát cùng y thuật khó lường kia, quả thật chỉnh phục không ít người của Bách Thảo đường ở hiện trường.
Phải biết, có không ít người vừa ngừng nhịp tim, đã được giáo chủ tân nhiệm cứng rắn cứu sống.
Đây quả thật là kỳ tích! “Không ngờ y thuật của vị giáo chủ tân nhiệm lại kinh người như vậy, thật sự không đơn giản.”
“Anh ấy có lẽ là một vị y võ, y võ rất lợi hại.”
“Y võ sao? Thật không ngờ, giáo chủ của chúng ta lại biết cứu người như thết”
“Câu này của cậu có ý gì? Giáo chủ biết y thuật, cứu.
người có gì kỳ lạ à?”
“Hừ, anh chưa thấy ở đại hội Đông Hoàng khi trước, thủ đoạn vị giáo chủ này của chúng ta, khi giết người là một kẻ ngoan độc, không từ thủ đoạn đấy! Phàm là kẻ chống đối anh ta, không ai không bị gãy tay gãy chân nứt xương, rất nhiều người đều mất mạng.”
Một người bên cạnh cẩn thận nói.
Mấy người đều cau mày.
“Tôi không cảm thấy vị giáo chủ này của chúng ta là người hành y cứu thế trạch tâm nhân hậu, anh ta làm.
vậy, chẳng qua chỉ giả vờ giả vịt, để lấy lòng người thôi! Vị giáo chủ này của chúng †a chẳng những thực lực mạnh mẽ, y thuật cao siêu, lòng dạ…cũng không tâm thường.”
Người đó cười khổ.
Thực tế anh ta nói rât đúng.
Sở đi Lâm Dương cứu người trước mặt họ, mục đích, là để thành lập uy vọng, được lòng người! Bây giờ Đông Hoàng giáo đã là của anh, anh cứu những người này, cũng để bảo tồn sinh lực cho Đông Hoàng giáo.
Dù sao đại hội Đông Hoàng giáo, tiêu hao sức mạnh.
phân lớn của Đông Hoàng giáo, gây ra tổn hại cực lớn cho Đông Hoàng giáo.
Nếu Lâm Dương muốn đựa vào Đông Hoàng giáo, trước tiên phải khiến người của Đông Hoàng giáo khuất phục.
Anh chữa trị đâu vào đấy cho người bị thương.
Những người của đường khẩu vốn bị đồng môn của minh vứt bỏ ai nấy lại có cơ hội sống sót, không khỏi kích động muôn phần, nảy sinh cảm kicñ và tín nhiệm.
với Lâm Dương.
Cùng lúc này, Phong Tín Tử trong được phòng Bách Thảo đường biết được tin này, lập tức kinh ngạc không thôi.
“Cậu nói gì? Giáo chủ tập trưng toàn bộ người bị thương nặng của toàn giáo ở Bách Thảo đường chúng ta?⁄ Phong Tín Tử bỗng nhiên nói.
“Phải đó trưởng lão, bây giờ trong ngoài Bách Thảo đường chúng ta đều là người, phía tây có mấy ngàn đệ tử sắp chết đang nằm, bây giờ cục diện thật sự loạn thành một đống! Người còn không ra mặt, tình thế không thể thu dọn được!” Đệ tử đến báo tin sắc mặt lo lắng nói.
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Chương 1771:Không lâu sau, cả Bách Thảo đường cùng Đông Hoàng giáo đều sôi sục.Người của các đường khẩu lập tức lấy cáng cứu thương, đưa những giáo chúng bị thương nặng vào túp lều nhỏ cạnh Bách Thảo đường…Sắp xếp xong xiêu thuốc, Lâm Dương chỉ huy mọi người nấu thuốc, đồng thời khử trùng châm bạc lấy ra.Không ít bệnh nhân được đưa đến, đặt ở bãi lau sậy.Hiện trường đầy tiếng kêu rêm.Những người bị thương đã đến tình cảnh bấp bênh, ai nấy đều không phải chỉ gãy tay gãy chân đơn giản như vậy.Lâm Dương lấy châm bạc ra, bắt đầu châm cho những người có thương thế nặng.Vài đệ tử Bách Thảo đường đứng bên cạnh giúp đỡ.Cứu chữa trở nên đâu vào đấy.Rất nhanh, tiếng la hét và rêm ri ở hiện trường đần yếu.đi.Hiện trường trỏ nên yên ổn.Lâm Dương không hề giữ lại, toàn lực cứu chữa cho những giáo chúng trọng thương.Nhóm người Lưu Mã lặng lễ nhìn Lâm Dương chăm.chú.Chỉ thấy anh đầu đầy mồ hôi, không ngừng xuyên qua giữa nhóm đệ tử trọng thương.Châm pháp lưu loát cùng y thuật khó lường kia, quả thật chỉnh phục không ít người của Bách Thảo đường ở hiện trường.Phải biết, có không ít người vừa ngừng nhịp tim, đã được giáo chủ tân nhiệm cứng rắn cứu sống.Đây quả thật là kỳ tích! “Không ngờ y thuật của vị giáo chủ tân nhiệm lại kinh người như vậy, thật sự không đơn giản.”“Anh ấy có lẽ là một vị y võ, y võ rất lợi hại.”“Y võ sao? Thật không ngờ, giáo chủ của chúng ta lại biết cứu người như thết”“Câu này của cậu có ý gì? Giáo chủ biết y thuật, cứu.người có gì kỳ lạ à?”“Hừ, anh chưa thấy ở đại hội Đông Hoàng khi trước, thủ đoạn vị giáo chủ này của chúng ta, khi giết người là một kẻ ngoan độc, không từ thủ đoạn đấy! Phàm là kẻ chống đối anh ta, không ai không bị gãy tay gãy chân nứt xương, rất nhiều người đều mất mạng.”Một người bên cạnh cẩn thận nói.Mấy người đều cau mày.“Tôi không cảm thấy vị giáo chủ này của chúng ta là người hành y cứu thế trạch tâm nhân hậu, anh ta làm.vậy, chẳng qua chỉ giả vờ giả vịt, để lấy lòng người thôi! Vị giáo chủ này của chúng †a chẳng những thực lực mạnh mẽ, y thuật cao siêu, lòng dạ…cũng không tâm thường.”Người đó cười khổ.Thực tế anh ta nói rât đúng.Sở đi Lâm Dương cứu người trước mặt họ, mục đích, là để thành lập uy vọng, được lòng người! Bây giờ Đông Hoàng giáo đã là của anh, anh cứu những người này, cũng để bảo tồn sinh lực cho Đông Hoàng giáo.Dù sao đại hội Đông Hoàng giáo, tiêu hao sức mạnh.phân lớn của Đông Hoàng giáo, gây ra tổn hại cực lớn cho Đông Hoàng giáo.Nếu Lâm Dương muốn đựa vào Đông Hoàng giáo, trước tiên phải khiến người của Đông Hoàng giáo khuất phục.Anh chữa trị đâu vào đấy cho người bị thương.Những người của đường khẩu vốn bị đồng môn của minh vứt bỏ ai nấy lại có cơ hội sống sót, không khỏi kích động muôn phần, nảy sinh cảm kicñ và tín nhiệm.với Lâm Dương.Cùng lúc này, Phong Tín Tử trong được phòng Bách Thảo đường biết được tin này, lập tức kinh ngạc không thôi.“Cậu nói gì? Giáo chủ tập trưng toàn bộ người bị thương nặng của toàn giáo ở Bách Thảo đường chúng ta?⁄ Phong Tín Tử bỗng nhiên nói.“Phải đó trưởng lão, bây giờ trong ngoài Bách Thảo đường chúng ta đều là người, phía tây có mấy ngàn đệ tử sắp chết đang nằm, bây giờ cục diện thật sự loạn thành một đống! Người còn không ra mặt, tình thế không thể thu dọn được!” Đệ tử đến báo tin sắc mặt lo lắng nói.