“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…
Chương 1850
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Chương 1850:Tất cả mọi người đều thấy Lâm Dương không né tránh mà bàn tán xôn xao.Đột nhiên bọn họ đều câm lặng.Kengl Chỉ nghe thấy một cái âm thanh kỳ dị vang lên.Thanh đao kia chuẩn xác chém vào cổ Lâm Dương.Lâm Dương, không trầy miếng da nào.Người nọ sửng sốt.Anh ta nhìn đao trên tay của mình rồi lại vội vàng nhìn chằm chằm vào cổ Lâm Dương.Lâm Dương vẫn lạnh lùng nhìn anh ta, trên mặt không có chút cảm xúc nào, toàn thân cũng không có chỗ nào sứt mẻ.“Đây…Người nọ há hốc miệng, có chút luống cuống.“Tôi đã nói rồi, không đủ thực lực thì đừng có đi lên làm gì để mất mặt xấu hổ như vậy, chỉ làm lãng phí thời gian của đôi bên!”Lâm Dương nhàn nhạt lên tiếng, anh bất ngờ vươn tay trực tiếp nắm lấy đỉnh đầu của người này, một tay nhấc lên, một loạt động tác liền mạch.“ÁỊ”Người nọ la lên đau đớn, cả người điên cuồng giấy giụa, hai tay tóm lấy cổ Lâm Dương cào cấu lung tung.Nhưng cho dù anh ta có cố gắng như thế nào cũng không thể giãy khỏi bàn tay năm lấy mình của Lâm Dương.thản nhiên nói.Truyền khắp toàn thân!“Gấy xương?”Một cao thủ trẻ tuổi ở dưới kinh ngạc nói.Hai mắt Bùi Quốc Thiên bỗng nhiên trầm lại.Chỉ thấy người nọ giống như bùn nhão giống như, không còn giấy giụa nữa, tay chân rủ xuống đất, không còn tri giác.Lâm Dương buông lỏng tay ra.Cơ thể người nọ mới trực tiếp ngã trên mặt đất, không rõ sống chết…Cả hiện trường hít vào một ngụm khí lạnh.“Còn có ai muốn lên đài hay không? Vui lòng mau một chút đi.” Lâm Dương chắp hai †ay sau lưng, nhìn những người dưới đài, Cả người bị xách lên như con gà…“Lão đại!”Đồng bọn của người nọ dưới khán đài lo lắng hô lên.Ánh mắt sáng rực từ bốn phía đều dồn lên lôi đài.“Vừa rồi anh nói muốn chặt tay chặt chân tôi, đúng không?” Lâm Dương nhìn người nọ hỏi.“Thả tôi ra… Mau thả tôi ra… Người nọ la lên thảm thiết.Nhưng một giây sau, Lâm Dương đã vung một chưởng vào ngực người nọ.Răng rắc!Cơ thể người nọ lập tức vang lên một loạt tiếng vỡ vụn.Thấy một màn như vậy, không ít người đưới đài đều nín thở, đa đầu run lên.Người mang mặt nạ này lợi hại như vậy? Hơn nữa…Thủ đoạn của anh ta cũng quá tàn nhẫn rồi? “Thật sự đánh nát xương?”Người đàn ông tóc đài ngang vai, một trong những, khách mời trong bữa tiệc, nhíu chặt mày nhìn chằm chằm vào Lâm Dương, khàn giọng hỏi.“Chỉ một chưởng đã đánh nát xương toàn thân vậy thực lực của người này rốt cuộc đã cao đến cảnh giới nào rồi! Xem ra người này thực sự không phải người đơn giản!” Bùi Quốc Thiên bình tĩnh nói.“Thực sự không đơn giản? Bùi Quốc Thiên trong bảng Thiên Kiêu, nói như vậy…..Anh cũng biết người này là ai?” Người đàn ông tóc dài kia nghiêng đầu hỏi thăm.
Chương 1850:
Tất cả mọi người đều thấy Lâm Dương không né tránh mà bàn tán xôn xao.
Đột nhiên bọn họ đều câm lặng.
Kengl Chỉ nghe thấy một cái âm thanh kỳ dị vang lên.
Thanh đao kia chuẩn xác chém vào cổ Lâm Dương.
Lâm Dương, không trầy miếng da nào.
Người nọ sửng sốt.
Anh ta nhìn đao trên tay của mình rồi lại vội vàng nhìn chằm chằm vào cổ Lâm Dương.
Lâm Dương vẫn lạnh lùng nhìn anh ta, trên mặt không có chút cảm xúc nào, toàn thân cũng không có chỗ nào sứt mẻ.
“Đây…
Người nọ há hốc miệng, có chút luống cuống.
“Tôi đã nói rồi, không đủ thực lực thì đừng có đi lên làm gì để mất mặt xấu hổ như vậy, chỉ làm lãng phí thời gian của đôi bên!”
Lâm Dương nhàn nhạt lên tiếng, anh bất ngờ vươn tay trực tiếp nắm lấy đỉnh đầu của người này, một tay nhấc lên, một loạt động tác liền mạch.
“ÁỊ”
Người nọ la lên đau đớn, cả người điên cuồng giấy giụa, hai tay tóm lấy cổ Lâm Dương cào cấu lung tung.
Nhưng cho dù anh ta có cố gắng như thế nào cũng không thể giãy khỏi bàn tay năm lấy mình của Lâm Dương.
thản nhiên nói.
Truyền khắp toàn thân!
“Gấy xương?”
Một cao thủ trẻ tuổi ở dưới kinh ngạc nói.
Hai mắt Bùi Quốc Thiên bỗng nhiên trầm lại.
Chỉ thấy người nọ giống như bùn nhão giống như, không còn giấy giụa nữa, tay chân rủ xuống đất, không còn tri giác.
Lâm Dương buông lỏng tay ra.
Cơ thể người nọ mới trực tiếp ngã trên mặt đất, không rõ sống chết…
Cả hiện trường hít vào một ngụm khí lạnh.
“Còn có ai muốn lên đài hay không? Vui lòng mau một chút đi.” Lâm Dương chắp hai †ay sau lưng, nhìn những người dưới đài, Cả người bị xách lên như con gà…
“Lão đại!”
Đồng bọn của người nọ dưới khán đài lo lắng hô lên.
Ánh mắt sáng rực từ bốn phía đều dồn lên lôi đài.
“Vừa rồi anh nói muốn chặt tay chặt chân tôi, đúng không?” Lâm Dương nhìn người nọ hỏi.
“Thả tôi ra… Mau thả tôi ra… Người nọ la lên thảm thiết.
Nhưng một giây sau, Lâm Dương đã vung một chưởng vào ngực người nọ.
Răng rắc!
Cơ thể người nọ lập tức vang lên một loạt tiếng vỡ vụn.
Thấy một màn như vậy, không ít người đưới đài đều nín thở, đa đầu run lên.
Người mang mặt nạ này lợi hại như vậy? Hơn nữa…
Thủ đoạn của anh ta cũng quá tàn nhẫn rồi? “Thật sự đánh nát xương?”
Người đàn ông tóc đài ngang vai, một trong những, khách mời trong bữa tiệc, nhíu chặt mày nhìn chằm chằm vào Lâm Dương, khàn giọng hỏi.
“Chỉ một chưởng đã đánh nát xương toàn thân vậy thực lực của người này rốt cuộc đã cao đến cảnh giới nào rồi! Xem ra người này thực sự không phải người đơn giản!” Bùi Quốc Thiên bình tĩnh nói.
“Thực sự không đơn giản? Bùi Quốc Thiên trong bảng Thiên Kiêu, nói như vậy…..
Anh cũng biết người này là ai?” Người đàn ông tóc dài kia nghiêng đầu hỏi thăm.
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Chương 1850:Tất cả mọi người đều thấy Lâm Dương không né tránh mà bàn tán xôn xao.Đột nhiên bọn họ đều câm lặng.Kengl Chỉ nghe thấy một cái âm thanh kỳ dị vang lên.Thanh đao kia chuẩn xác chém vào cổ Lâm Dương.Lâm Dương, không trầy miếng da nào.Người nọ sửng sốt.Anh ta nhìn đao trên tay của mình rồi lại vội vàng nhìn chằm chằm vào cổ Lâm Dương.Lâm Dương vẫn lạnh lùng nhìn anh ta, trên mặt không có chút cảm xúc nào, toàn thân cũng không có chỗ nào sứt mẻ.“Đây…Người nọ há hốc miệng, có chút luống cuống.“Tôi đã nói rồi, không đủ thực lực thì đừng có đi lên làm gì để mất mặt xấu hổ như vậy, chỉ làm lãng phí thời gian của đôi bên!”Lâm Dương nhàn nhạt lên tiếng, anh bất ngờ vươn tay trực tiếp nắm lấy đỉnh đầu của người này, một tay nhấc lên, một loạt động tác liền mạch.“ÁỊ”Người nọ la lên đau đớn, cả người điên cuồng giấy giụa, hai tay tóm lấy cổ Lâm Dương cào cấu lung tung.Nhưng cho dù anh ta có cố gắng như thế nào cũng không thể giãy khỏi bàn tay năm lấy mình của Lâm Dương.thản nhiên nói.Truyền khắp toàn thân!“Gấy xương?”Một cao thủ trẻ tuổi ở dưới kinh ngạc nói.Hai mắt Bùi Quốc Thiên bỗng nhiên trầm lại.Chỉ thấy người nọ giống như bùn nhão giống như, không còn giấy giụa nữa, tay chân rủ xuống đất, không còn tri giác.Lâm Dương buông lỏng tay ra.Cơ thể người nọ mới trực tiếp ngã trên mặt đất, không rõ sống chết…Cả hiện trường hít vào một ngụm khí lạnh.“Còn có ai muốn lên đài hay không? Vui lòng mau một chút đi.” Lâm Dương chắp hai †ay sau lưng, nhìn những người dưới đài, Cả người bị xách lên như con gà…“Lão đại!”Đồng bọn của người nọ dưới khán đài lo lắng hô lên.Ánh mắt sáng rực từ bốn phía đều dồn lên lôi đài.“Vừa rồi anh nói muốn chặt tay chặt chân tôi, đúng không?” Lâm Dương nhìn người nọ hỏi.“Thả tôi ra… Mau thả tôi ra… Người nọ la lên thảm thiết.Nhưng một giây sau, Lâm Dương đã vung một chưởng vào ngực người nọ.Răng rắc!Cơ thể người nọ lập tức vang lên một loạt tiếng vỡ vụn.Thấy một màn như vậy, không ít người đưới đài đều nín thở, đa đầu run lên.Người mang mặt nạ này lợi hại như vậy? Hơn nữa…Thủ đoạn của anh ta cũng quá tàn nhẫn rồi? “Thật sự đánh nát xương?”Người đàn ông tóc đài ngang vai, một trong những, khách mời trong bữa tiệc, nhíu chặt mày nhìn chằm chằm vào Lâm Dương, khàn giọng hỏi.“Chỉ một chưởng đã đánh nát xương toàn thân vậy thực lực của người này rốt cuộc đã cao đến cảnh giới nào rồi! Xem ra người này thực sự không phải người đơn giản!” Bùi Quốc Thiên bình tĩnh nói.“Thực sự không đơn giản? Bùi Quốc Thiên trong bảng Thiên Kiêu, nói như vậy…..Anh cũng biết người này là ai?” Người đàn ông tóc dài kia nghiêng đầu hỏi thăm.