“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…

Chương 1866

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Chương 1866:Dương Vân Thu thở hổn hà hổn hển, trừng mắt nhìn Phạm Văn Tiến, nói: “Anh Phạm! Anh việc gì phải khách khí với kẻ đáng chết kia chứ Anh trực tiếp lên! Không phải anh ta đã nói cho 5 anh thêm phút đồng hồ sao! Tôi cũng không tin anh ta còn có thể đấu lại với anh thêm 5 phút! Anh vốn chắc thắng, việc gì phải nhận thua?”“Lãng phí cơ hội khiêu chiến như vậy, không cảm thấy đáng tiếc sao? Hơn nữa bị đánh thua trước mặt mọi người, mặt mũi này, không thấy xấu hổ sao!” Dương Mạc Phi nấy giờ im lặng cũng mở miệng, ánh mắt anh ta lạnh lùng, giọng điệu châm chọc, hiển nhiên rất bất mãn với hành động của Phạm Văn Tiến.Phạm Văn Tiến liếc mắt nhìn anh ta, lắc đầu: “Thực lực của người này cũng không đơn giản như các anh nghĩ, nói thật, dù có đấu thêm 5 phút, tôi cũng không nắm chắc sẽ đánh bại được anh ta! Nếu mọi người có năng lực này, có thể lên đài đấu một trận cùng anh tai”Dương Mạc Phi hơi nhíu lông mày, không lên tiếng.Phạm Văn Tiến quay đầu, nhìn Bùi Quốc Thiên: “Anh Thiên, thật đáng tiếc khi không thể đấu một trận cùng với anh, người này…Xem ra phải dựa vào anh rồi!”“Hừ, anh vô năng thì thôi đi, việc gì phải viện cớ? Loại người này sao cần Bùi Quốc Thiên ra tay? Anh cho rằng ai cũng vô dụng giống anh à?”Không đợi Bùi Quốc Thiên nói chuyện, bên cạnh truyền đến một tiếng hừ lạnh.Tiếp lời là một người đàn ông đầu đinh, ăn mặc tùy ý đi ra.Người đàn ông này có bộ dạng vô cùng hung hãn, có một vết sẹo dài trên má phải, hai tay đeo găng, bên hông cắm một cây đao dài, toàn thân tràn ngập vẻ thô bạo.Phạm Văn Tiến nhìn lại, nhẹ nhàng cười nói: “Tôi nói là ai đây, hóa ra là Hoàng Nhật Bách?”“Cái gì? Hoàng Nhật Bách?”“Là Hoàng Nhật Bách đứng ở vị trí thứ mười bốn trong bảng Thiên Kiêu sao?”“Anh ta đến đây lúc nào thế?”“Người này luôn luôn độc lai độc vãng!Rất ít xuất hiện trước mặt người khác, sao hôm nay lại chạy đến đại hội kén rể này vậy?”“Chẳng lẽ anh ta cũng thích Dương Tuyết Mai à.”Khách khứa ở xung quanh ngạc nhiên bàn tán, đồng thời nhìn về phía người đàn ông đầu đinh.Hoàng Nhật Bách đi tới trước mặt mọi người, nhìn Lâm Dương đang đứng ở trên bục, quay lại nhìn Bùi Quốc Thiên, nói: “Bùi Quốc Thiên! Bây giờ tôi lên đài, xử lý tên nhóc này, chờ lát nữa anh cùng tôi lên lôi đài, đánh với tôi một trận chiến Thiên Kiêu! Thế nào?”Mọi người nghe thấy thế đều cảm thấy kinh ngạc.Mọi người cảm thấy mục đích của Hoàng Nhật Bách tới đại hội kén rể này là vì Bùi Quốc Thiên!“Anh không xứng khiêu chiến cùng tôi!”Bùi Quốc Thiên sắc mặt bình tĩnh, tùy ý trả lời.“Tôi chờ anh!” Tải app truyệnhola nhé cả nhà! Trên đó nhóm ưu tiên lên nhé!Hoàng Nhật Bách không quan tâm được nhiều như vậy, khẽ quát một tiếng, nhún người nhảy lên, như một mũi tên nhảy lên lôi đài.Quần chúng nhìn chăm chú.Hiện trường lập tức an tĩnh rất nhiều.Lâm Dương cũng nhìn kẻ được gọi là Hoàng Nhật Bách này.Vừa đánh bại được Phạm Văn Tiến, Hoàng Nhật Bách lại tới?Mọi người bắt đầu hoài nghi thể lực của người này rốt cuộc còn có thể tiếp tục trận đấu được hay không!Dù sao những người lên khiêu chiến tiếp theo, đều là rồng trong biển người…Hoàng Nhật Bách làm việc bá đạo, nói chuyện đương nhiên cũng bá đạo.Vừa bước lên đài, anh ta đã cầm Thiên Kiêu Lệnh trên hông tháo xuống, đặt ở cạnh chân, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Dương.“Ranh con, bây giờ không phải là đang đánh lôi đài kén rể, mà là đánh một trận chiến Thiên Kiêu, cậu thắng, lệnh bài Thiên Kiêu này sẽ là của cậu!”“Nếu tôi thua?” Lâm Dương hỏi.“Mạng của cậu, sẽ là của tôi!Lạnh lùng, dữ tợn.Giọng nói lạnh lẽo thấu xương.

Chương 1866:

Dương Vân Thu thở hổn hà hổn hển, trừng mắt nhìn Phạm Văn Tiến, nói: “Anh Phạm! Anh việc gì phải khách khí với kẻ đáng chết kia chứ Anh trực tiếp lên! Không phải anh ta đã nói cho 5 anh thêm phút đồng hồ sao! Tôi cũng không tin anh ta còn có thể đấu lại với anh thêm 5 phút! Anh vốn chắc thắng, việc gì phải nhận thua?”

“Lãng phí cơ hội khiêu chiến như vậy, không cảm thấy đáng tiếc sao? Hơn nữa bị đánh thua trước mặt mọi người, mặt mũi này, không thấy xấu hổ sao!” Dương Mạc Phi nấy giờ im lặng cũng mở miệng, ánh mắt anh ta lạnh lùng, giọng điệu châm chọc, hiển nhiên rất bất mãn với hành động của Phạm Văn Tiến.

Phạm Văn Tiến liếc mắt nhìn anh ta, lắc đầu: “Thực lực của người này cũng không đơn giản như các anh nghĩ, nói thật, dù có đấu thêm 5 phút, tôi cũng không nắm chắc sẽ đánh bại được anh ta! Nếu mọi người có năng lực này, có thể lên đài đấu một trận cùng anh tai”

Dương Mạc Phi hơi nhíu lông mày, không lên tiếng.

Phạm Văn Tiến quay đầu, nhìn Bùi Quốc Thiên: “Anh Thiên, thật đáng tiếc khi không thể đấu một trận cùng với anh, người này…

Xem ra phải dựa vào anh rồi!”

“Hừ, anh vô năng thì thôi đi, việc gì phải viện cớ? Loại người này sao cần Bùi Quốc Thiên ra tay? Anh cho rằng ai cũng vô dụng giống anh à?”

Không đợi Bùi Quốc Thiên nói chuyện, bên cạnh truyền đến một tiếng hừ lạnh.

Tiếp lời là một người đàn ông đầu đinh, ăn mặc tùy ý đi ra.

Người đàn ông này có bộ dạng vô cùng hung hãn, có một vết sẹo dài trên má phải, hai tay đeo găng, bên hông cắm một cây đao dài, toàn thân tràn ngập vẻ thô bạo.

Phạm Văn Tiến nhìn lại, nhẹ nhàng cười nói: “Tôi nói là ai đây, hóa ra là Hoàng Nhật Bách?”

“Cái gì? Hoàng Nhật Bách?”

“Là Hoàng Nhật Bách đứng ở vị trí thứ mười bốn trong bảng Thiên Kiêu sao?”

“Anh ta đến đây lúc nào thế?”

“Người này luôn luôn độc lai độc vãng!

Rất ít xuất hiện trước mặt người khác, sao hôm nay lại chạy đến đại hội kén rể này vậy?”

“Chẳng lẽ anh ta cũng thích Dương Tuyết Mai à.”

Khách khứa ở xung quanh ngạc nhiên bàn tán, đồng thời nhìn về phía người đàn ông đầu đinh.

Hoàng Nhật Bách đi tới trước mặt mọi người, nhìn Lâm Dương đang đứng ở trên bục, quay lại nhìn Bùi Quốc Thiên, nói: “Bùi Quốc Thiên! Bây giờ tôi lên đài, xử lý tên nhóc này, chờ lát nữa anh cùng tôi lên lôi đài, đánh với tôi một trận chiến Thiên Kiêu! Thế nào?”

Mọi người nghe thấy thế đều cảm thấy kinh ngạc.

Mọi người cảm thấy mục đích của Hoàng Nhật Bách tới đại hội kén rể này là vì Bùi Quốc Thiên!

“Anh không xứng khiêu chiến cùng tôi!”

Bùi Quốc Thiên sắc mặt bình tĩnh, tùy ý trả lời.

“Tôi chờ anh!” Tải app truyệnhola nhé cả nhà! Trên đó nhóm ưu tiên lên nhé!

Hoàng Nhật Bách không quan tâm được nhiều như vậy, khẽ quát một tiếng, nhún người nhảy lên, như một mũi tên nhảy lên lôi đài.

Quần chúng nhìn chăm chú.

Hiện trường lập tức an tĩnh rất nhiều.

Lâm Dương cũng nhìn kẻ được gọi là Hoàng Nhật Bách này.

Vừa đánh bại được Phạm Văn Tiến, Hoàng Nhật Bách lại tới?

Mọi người bắt đầu hoài nghi thể lực của người này rốt cuộc còn có thể tiếp tục trận đấu được hay không!

Dù sao những người lên khiêu chiến tiếp theo, đều là rồng trong biển người…

Hoàng Nhật Bách làm việc bá đạo, nói chuyện đương nhiên cũng bá đạo.

Vừa bước lên đài, anh ta đã cầm Thiên Kiêu Lệnh trên hông tháo xuống, đặt ở cạnh chân, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Dương.

“Ranh con, bây giờ không phải là đang đánh lôi đài kén rể, mà là đánh một trận chiến Thiên Kiêu, cậu thắng, lệnh bài Thiên Kiêu này sẽ là của cậu!”

“Nếu tôi thua?” Lâm Dương hỏi.

“Mạng của cậu, sẽ là của tôi!

Lạnh lùng, dữ tợn.

Giọng nói lạnh lẽo thấu xương.

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Chương 1866:Dương Vân Thu thở hổn hà hổn hển, trừng mắt nhìn Phạm Văn Tiến, nói: “Anh Phạm! Anh việc gì phải khách khí với kẻ đáng chết kia chứ Anh trực tiếp lên! Không phải anh ta đã nói cho 5 anh thêm phút đồng hồ sao! Tôi cũng không tin anh ta còn có thể đấu lại với anh thêm 5 phút! Anh vốn chắc thắng, việc gì phải nhận thua?”“Lãng phí cơ hội khiêu chiến như vậy, không cảm thấy đáng tiếc sao? Hơn nữa bị đánh thua trước mặt mọi người, mặt mũi này, không thấy xấu hổ sao!” Dương Mạc Phi nấy giờ im lặng cũng mở miệng, ánh mắt anh ta lạnh lùng, giọng điệu châm chọc, hiển nhiên rất bất mãn với hành động của Phạm Văn Tiến.Phạm Văn Tiến liếc mắt nhìn anh ta, lắc đầu: “Thực lực của người này cũng không đơn giản như các anh nghĩ, nói thật, dù có đấu thêm 5 phút, tôi cũng không nắm chắc sẽ đánh bại được anh ta! Nếu mọi người có năng lực này, có thể lên đài đấu một trận cùng anh tai”Dương Mạc Phi hơi nhíu lông mày, không lên tiếng.Phạm Văn Tiến quay đầu, nhìn Bùi Quốc Thiên: “Anh Thiên, thật đáng tiếc khi không thể đấu một trận cùng với anh, người này…Xem ra phải dựa vào anh rồi!”“Hừ, anh vô năng thì thôi đi, việc gì phải viện cớ? Loại người này sao cần Bùi Quốc Thiên ra tay? Anh cho rằng ai cũng vô dụng giống anh à?”Không đợi Bùi Quốc Thiên nói chuyện, bên cạnh truyền đến một tiếng hừ lạnh.Tiếp lời là một người đàn ông đầu đinh, ăn mặc tùy ý đi ra.Người đàn ông này có bộ dạng vô cùng hung hãn, có một vết sẹo dài trên má phải, hai tay đeo găng, bên hông cắm một cây đao dài, toàn thân tràn ngập vẻ thô bạo.Phạm Văn Tiến nhìn lại, nhẹ nhàng cười nói: “Tôi nói là ai đây, hóa ra là Hoàng Nhật Bách?”“Cái gì? Hoàng Nhật Bách?”“Là Hoàng Nhật Bách đứng ở vị trí thứ mười bốn trong bảng Thiên Kiêu sao?”“Anh ta đến đây lúc nào thế?”“Người này luôn luôn độc lai độc vãng!Rất ít xuất hiện trước mặt người khác, sao hôm nay lại chạy đến đại hội kén rể này vậy?”“Chẳng lẽ anh ta cũng thích Dương Tuyết Mai à.”Khách khứa ở xung quanh ngạc nhiên bàn tán, đồng thời nhìn về phía người đàn ông đầu đinh.Hoàng Nhật Bách đi tới trước mặt mọi người, nhìn Lâm Dương đang đứng ở trên bục, quay lại nhìn Bùi Quốc Thiên, nói: “Bùi Quốc Thiên! Bây giờ tôi lên đài, xử lý tên nhóc này, chờ lát nữa anh cùng tôi lên lôi đài, đánh với tôi một trận chiến Thiên Kiêu! Thế nào?”Mọi người nghe thấy thế đều cảm thấy kinh ngạc.Mọi người cảm thấy mục đích của Hoàng Nhật Bách tới đại hội kén rể này là vì Bùi Quốc Thiên!“Anh không xứng khiêu chiến cùng tôi!”Bùi Quốc Thiên sắc mặt bình tĩnh, tùy ý trả lời.“Tôi chờ anh!” Tải app truyệnhola nhé cả nhà! Trên đó nhóm ưu tiên lên nhé!Hoàng Nhật Bách không quan tâm được nhiều như vậy, khẽ quát một tiếng, nhún người nhảy lên, như một mũi tên nhảy lên lôi đài.Quần chúng nhìn chăm chú.Hiện trường lập tức an tĩnh rất nhiều.Lâm Dương cũng nhìn kẻ được gọi là Hoàng Nhật Bách này.Vừa đánh bại được Phạm Văn Tiến, Hoàng Nhật Bách lại tới?Mọi người bắt đầu hoài nghi thể lực của người này rốt cuộc còn có thể tiếp tục trận đấu được hay không!Dù sao những người lên khiêu chiến tiếp theo, đều là rồng trong biển người…Hoàng Nhật Bách làm việc bá đạo, nói chuyện đương nhiên cũng bá đạo.Vừa bước lên đài, anh ta đã cầm Thiên Kiêu Lệnh trên hông tháo xuống, đặt ở cạnh chân, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Dương.“Ranh con, bây giờ không phải là đang đánh lôi đài kén rể, mà là đánh một trận chiến Thiên Kiêu, cậu thắng, lệnh bài Thiên Kiêu này sẽ là của cậu!”“Nếu tôi thua?” Lâm Dương hỏi.“Mạng của cậu, sẽ là của tôi!Lạnh lùng, dữ tợn.Giọng nói lạnh lẽo thấu xương.

Chương 1866