“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…
Chương 1946
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Chương 1946:Bỗng nhiên toàn thân mấy người run rẩy.Ngay cả Dịch Quế Lâm của Kỳ Lân Môn cũng không ngăn cản được… Người tới chắc chắn không phải hạng người hời hợt.“Người ở đâu?” Lâm Dương trầm giọng hỏi.“Bằng Tông!” Dịch Quế Lâm nói.Lâm Dương nghe thấy thế, đôi mắt hơi nheo lại.Bằng Tông!Một trong 13 thế lực của Cô Sơn!Chẳng trách Dịch Quế Lâm không dám ngăn cản, cho dù Bằng Tông này không gia nhập 13 liên minh Cô Sơn, vẫn là một tông phái quy mô lớn, Kỳ Lân Môn căn bản không có khả năng đấu lại.“Đi xem tình hình như thế nào.”Lâm Dương nói, cất bước đi tới.Trong phòng họp, một đám người ngồi ở bên trong dùng trà.Ở cửa phòng họp có mấy đệ tử của Kỳ Lân Môn đang nằm.Những đệ tử này đều bị đánh gãy chân tay, cả đám nằm trên đất không ngừng kêu rên, đau đớn tới cực điểm.“Hửm?”Sắc mặt Dịch Quế Lâm lập tức thay đổi, vội vàng tiến lên trước.“Mã Văn Trường! Lưu Quốc Minh! Hai cậu bị sao thế?”“Phó trưởng môn, tôi… Chúng tôi…”Mấy đệ tử đau tới mức không nói nên lời, chỉ có thể gian nan nhìn vào bên trong cửa.Dịch Quế Lâm giận tím mặt, đứng dậy đá văng cửa phòng họp.“Vô liêm sỉ Đám người của Bằng Tông các ông hơi quá đáng đấy! Vì sao lại thương tổn đệ tử của chúng tôi?” Dịch Quế Lâm chỉ vào người bên trong chửi lên.Nhưng người bên trong không để ý tới ông ta.Lâm Dương cũng đi theo vào.Phát hiện người ngồi ghế đầu ở trong phòng họp là một người đàn ông trung niên.Người đàn ông đang phẩm trà, khoan thai vênh váo, hành động ung dung mà…Không thèm liếc mắt nhìn Dịch Quế Lâm một cái!Chỉ riêng người đàn ông bên cạnh lên tiếng.“Gọi bác sĩ Lâm của các người xuất hiện đi! Những người khác không có tư cách nói chuyện với phó tông chủ của chúng tôi!”“Phó tông chủ?”Gương mặt Dịch Quế Lâm lập tức trắng bệch, giận dữ cũng giảm đi vài phần.“Ông quen à?” Lâm Dương hỏi.“Phó tông chủ của Bằng Tông, Đường Xuân Vĩnh! Lúc tôi còn là đứa trẻ, ông ta đã danh chấn tứ phương rồi.” Dịch Quế Lâm nhỏ giọng nói.“Đứa trẻ?”Lâm Dương hơi giật mình, liếc mắt nhìn Đường Xuân Vĩnh, lại nhìn Dịch Quế Lâm, hoang mang nói: “Ông ta nhìn không lớn hơn ông mà “Đó là vì ông ta là cao thủ luyện thể, cơ thể của ông ta được ông ta luyện tới mức vô cùng khủng bố, cho nên nhìn rất trẻ tuổi!Thực tế ông ta đã là ông già hơn trăm tuổi rồi!”“Thì ra là như vậy.”Lâm Dương gật đầu, nhìn Đường Xuân Vĩnh, đi tới.“Bác sĩ Lâm của các người đâu?” Người đàn ông kia mở miệng hỏi lần hai.“Là tôi!” Lâm Dương ngồi xuống nói.
Chương 1946:
Bỗng nhiên toàn thân mấy người run rẩy.
Ngay cả Dịch Quế Lâm của Kỳ Lân Môn cũng không ngăn cản được… Người tới chắc chắn không phải hạng người hời hợt.
“Người ở đâu?” Lâm Dương trầm giọng hỏi.
“Bằng Tông!” Dịch Quế Lâm nói.
Lâm Dương nghe thấy thế, đôi mắt hơi nheo lại.
Bằng Tông!
Một trong 13 thế lực của Cô Sơn!
Chẳng trách Dịch Quế Lâm không dám ngăn cản, cho dù Bằng Tông này không gia nhập 13 liên minh Cô Sơn, vẫn là một tông phái quy mô lớn, Kỳ Lân Môn căn bản không có khả năng đấu lại.
“Đi xem tình hình như thế nào.”
Lâm Dương nói, cất bước đi tới.
Trong phòng họp, một đám người ngồi ở bên trong dùng trà.
Ở cửa phòng họp có mấy đệ tử của Kỳ Lân Môn đang nằm.
Những đệ tử này đều bị đánh gãy chân tay, cả đám nằm trên đất không ngừng kêu rên, đau đớn tới cực điểm.
“Hửm?”
Sắc mặt Dịch Quế Lâm lập tức thay đổi, vội vàng tiến lên trước.
“Mã Văn Trường! Lưu Quốc Minh! Hai cậu bị sao thế?”
“Phó trưởng môn, tôi… Chúng tôi…”
Mấy đệ tử đau tới mức không nói nên lời, chỉ có thể gian nan nhìn vào bên trong cửa.
Dịch Quế Lâm giận tím mặt, đứng dậy đá văng cửa phòng họp.
“Vô liêm sỉ Đám người của Bằng Tông các ông hơi quá đáng đấy! Vì sao lại thương tổn đệ tử của chúng tôi?” Dịch Quế Lâm chỉ vào người bên trong chửi lên.
Nhưng người bên trong không để ý tới ông ta.
Lâm Dương cũng đi theo vào.
Phát hiện người ngồi ghế đầu ở trong phòng họp là một người đàn ông trung niên.
Người đàn ông đang phẩm trà, khoan thai vênh váo, hành động ung dung mà…
Không thèm liếc mắt nhìn Dịch Quế Lâm một cái!
Chỉ riêng người đàn ông bên cạnh lên tiếng.
“Gọi bác sĩ Lâm của các người xuất hiện đi! Những người khác không có tư cách nói chuyện với phó tông chủ của chúng tôi!”
“Phó tông chủ?”
Gương mặt Dịch Quế Lâm lập tức trắng bệch, giận dữ cũng giảm đi vài phần.
“Ông quen à?” Lâm Dương hỏi.
“Phó tông chủ của Bằng Tông, Đường Xuân Vĩnh! Lúc tôi còn là đứa trẻ, ông ta đã danh chấn tứ phương rồi.” Dịch Quế Lâm nhỏ giọng nói.
“Đứa trẻ?”
Lâm Dương hơi giật mình, liếc mắt nhìn Đường Xuân Vĩnh, lại nhìn Dịch Quế Lâm, hoang mang nói: “Ông ta nhìn không lớn hơn ông mà “Đó là vì ông ta là cao thủ luyện thể, cơ thể của ông ta được ông ta luyện tới mức vô cùng khủng bố, cho nên nhìn rất trẻ tuổi!
Thực tế ông ta đã là ông già hơn trăm tuổi rồi!”
“Thì ra là như vậy.”
Lâm Dương gật đầu, nhìn Đường Xuân Vĩnh, đi tới.
“Bác sĩ Lâm của các người đâu?” Người đàn ông kia mở miệng hỏi lần hai.
“Là tôi!” Lâm Dương ngồi xuống nói.
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Chương 1946:Bỗng nhiên toàn thân mấy người run rẩy.Ngay cả Dịch Quế Lâm của Kỳ Lân Môn cũng không ngăn cản được… Người tới chắc chắn không phải hạng người hời hợt.“Người ở đâu?” Lâm Dương trầm giọng hỏi.“Bằng Tông!” Dịch Quế Lâm nói.Lâm Dương nghe thấy thế, đôi mắt hơi nheo lại.Bằng Tông!Một trong 13 thế lực của Cô Sơn!Chẳng trách Dịch Quế Lâm không dám ngăn cản, cho dù Bằng Tông này không gia nhập 13 liên minh Cô Sơn, vẫn là một tông phái quy mô lớn, Kỳ Lân Môn căn bản không có khả năng đấu lại.“Đi xem tình hình như thế nào.”Lâm Dương nói, cất bước đi tới.Trong phòng họp, một đám người ngồi ở bên trong dùng trà.Ở cửa phòng họp có mấy đệ tử của Kỳ Lân Môn đang nằm.Những đệ tử này đều bị đánh gãy chân tay, cả đám nằm trên đất không ngừng kêu rên, đau đớn tới cực điểm.“Hửm?”Sắc mặt Dịch Quế Lâm lập tức thay đổi, vội vàng tiến lên trước.“Mã Văn Trường! Lưu Quốc Minh! Hai cậu bị sao thế?”“Phó trưởng môn, tôi… Chúng tôi…”Mấy đệ tử đau tới mức không nói nên lời, chỉ có thể gian nan nhìn vào bên trong cửa.Dịch Quế Lâm giận tím mặt, đứng dậy đá văng cửa phòng họp.“Vô liêm sỉ Đám người của Bằng Tông các ông hơi quá đáng đấy! Vì sao lại thương tổn đệ tử của chúng tôi?” Dịch Quế Lâm chỉ vào người bên trong chửi lên.Nhưng người bên trong không để ý tới ông ta.Lâm Dương cũng đi theo vào.Phát hiện người ngồi ghế đầu ở trong phòng họp là một người đàn ông trung niên.Người đàn ông đang phẩm trà, khoan thai vênh váo, hành động ung dung mà…Không thèm liếc mắt nhìn Dịch Quế Lâm một cái!Chỉ riêng người đàn ông bên cạnh lên tiếng.“Gọi bác sĩ Lâm của các người xuất hiện đi! Những người khác không có tư cách nói chuyện với phó tông chủ của chúng tôi!”“Phó tông chủ?”Gương mặt Dịch Quế Lâm lập tức trắng bệch, giận dữ cũng giảm đi vài phần.“Ông quen à?” Lâm Dương hỏi.“Phó tông chủ của Bằng Tông, Đường Xuân Vĩnh! Lúc tôi còn là đứa trẻ, ông ta đã danh chấn tứ phương rồi.” Dịch Quế Lâm nhỏ giọng nói.“Đứa trẻ?”Lâm Dương hơi giật mình, liếc mắt nhìn Đường Xuân Vĩnh, lại nhìn Dịch Quế Lâm, hoang mang nói: “Ông ta nhìn không lớn hơn ông mà “Đó là vì ông ta là cao thủ luyện thể, cơ thể của ông ta được ông ta luyện tới mức vô cùng khủng bố, cho nên nhìn rất trẻ tuổi!Thực tế ông ta đã là ông già hơn trăm tuổi rồi!”“Thì ra là như vậy.”Lâm Dương gật đầu, nhìn Đường Xuân Vĩnh, đi tới.“Bác sĩ Lâm của các người đâu?” Người đàn ông kia mở miệng hỏi lần hai.“Là tôi!” Lâm Dương ngồi xuống nói.