“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…
Chương 1980
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… CHương 1980:Ông sợ người này, nhưng tôi không sợi Lưu Tuấn Phi tôi chưa từng bị người ta bắt nạt như thất”“Vậy sao? Xem ra chủ tịch Cường rất mạnh?” Huỳnh Lam lạnh lùng nói.“Các ông không đạt tới mức độ cao như vậy, tất nhiên là không thể tưởng tượng được rồi” Lưu Tuấn Phi hừ lạnh nói.Huỳnh Lam gật đầu, cầm lấy điện thoại ấn số.Tút tút.Điện thoại vang lên vài cái, liền truyền tới một giọng nói kinh sợ.“Ồ, ông Lam, sao lại rảnh rỗi gọi điện thoại cho tôi thế? Là có chuyện gì phân phó sao?”Giọng nói truyền từ trong điện thoại ra.Lưu Tuấn Phi hơi ngẩn ra: Giọng nói này… Rất quen thuộc!Lại nghe Huỳnh Lam nói: “Hồ Văn Cường à, đúng là có tiền đồ! Sao tôi không biết bây giờ ông lợi hại như vậy nhỉ? Thuộc hạ của ông còn dám bảo tôi quỳ xuống xin lỗi, xem ra bây giờ tôi phải gọi ông một tiếng ông Cường rồi!”Những lời này vang lên, Hồ Văn Cường ở bên kia điện thoại thiếu chút nữa ngã từ trên ghế xuống.Hồ Văn Cường là người thông minh lanh lợi.Nghe nói như vậy lập tức hiểu rõ là thuộc hạ nào đó của mình trêu chọc Huỳnh Lam, lúc này vội vàng kêu lên: “Ông Lam! Hiểu lầm! Hiểu lầm rồi! Nhất định là tên nào có mắt như mù mạo phạm ông, bây giờ ông ở đâu? Tôi lập tức qua đó, thay ông dạy dỗ tên đói”“Vậy sao? Ông đang ở Giang Thành à?”Huỳnh Lam lạnh nhạt hỏi.“Ở đây… Ở đây, sáng nay tôi tới tập đoàn Dương Hoa họp.” Hồ Văn Cường cố gắng nở nụ cười nói.“Ông ở đây vậy thì dễ làm rồi, trong lòng 5 phút lập tức tới quán cà phê đối diện khách sạn Minh Châu, tốt nhất là chuyện này để cho ông xử lý, tôi không xử lý được!”Huỳnh Lam lạnh nhạt nói, sau đó cúp điện thoại.Vẻ mặt Hồ Văn Cường kinh ngạc.Cái gì mà để cho ông xử lý?Những lời này của Huỳnh Lam là có ý gì?Hồ Văn Cường không rõ lắm, nhưng không dám thất lễ, lập tức đi tới quán cà phê.Còn Lưu Tuấn Phi, đã sớm choáng váng rồi.“Ông… Sao ông có số điện thoại của chủ tịch Cường chúng tôi? Rốt cuộc ông là ai?”Lưu Tuấn Phi run rẩy hỏi.“Ông ấy là Huỳnh Lam! Ông Lam ở Giang Thành!” Cuối cùng Trần lão đại cũng có thể nói rõ ràng, lớn tiếng la lên.“Cái gì?”Lưu Tuấn Phi sợ tới mức hai chân mềm nhũn, trực tiếp đặt mông ngồi trên đất.Đám người nhà họ Lưu còn lại cũng như bị sét đánh, đầu óc trống rỗng.Tuy nhà họ Lưu không ở Giang Thành, nhưng danh tiếng của Huỳnh Lam ở Giang Thành không khỏi như sấm bên tai bọn họ.Phải biết rằng, đây là lão đại ở Giang Thành đấy!Người nào cũng biết rõ trong thế giới ngầm này hoàn toàn chỉ nhìn sắc mặt của hai người.Hai người theo thứ tự là một nam một nữ.Nam là Huỳnh Lam.Nữ thì là Thủy Bình Vân.Loại thế giới ngầm một tay che trời này, vậy đám dân chúng bình thường như bọn họ có đối phó sao?Còn Trần lão đại này, càng không đáng giá nhắc tới rồi.Ông ta ngay cả tư cách xách giày cho Huỳnh Lam đều không có.
CHương 1980:
Ông sợ người này, nhưng tôi không sợi Lưu Tuấn Phi tôi chưa từng bị người ta bắt nạt như thất”
“Vậy sao? Xem ra chủ tịch Cường rất mạnh?” Huỳnh Lam lạnh lùng nói.
“Các ông không đạt tới mức độ cao như vậy, tất nhiên là không thể tưởng tượng được rồi” Lưu Tuấn Phi hừ lạnh nói.
Huỳnh Lam gật đầu, cầm lấy điện thoại ấn số.
Tút tút.
Điện thoại vang lên vài cái, liền truyền tới một giọng nói kinh sợ.
“Ồ, ông Lam, sao lại rảnh rỗi gọi điện thoại cho tôi thế? Là có chuyện gì phân phó sao?”
Giọng nói truyền từ trong điện thoại ra.
Lưu Tuấn Phi hơi ngẩn ra: Giọng nói này… Rất quen thuộc!
Lại nghe Huỳnh Lam nói: “Hồ Văn Cường à, đúng là có tiền đồ! Sao tôi không biết bây giờ ông lợi hại như vậy nhỉ? Thuộc hạ của ông còn dám bảo tôi quỳ xuống xin lỗi, xem ra bây giờ tôi phải gọi ông một tiếng ông Cường rồi!”
Những lời này vang lên, Hồ Văn Cường ở bên kia điện thoại thiếu chút nữa ngã từ trên ghế xuống.
Hồ Văn Cường là người thông minh lanh lợi.
Nghe nói như vậy lập tức hiểu rõ là thuộc hạ nào đó của mình trêu chọc Huỳnh Lam, lúc này vội vàng kêu lên: “Ông Lam! Hiểu lầm! Hiểu lầm rồi! Nhất định là tên nào có mắt như mù mạo phạm ông, bây giờ ông ở đâu? Tôi lập tức qua đó, thay ông dạy dỗ tên đói”
“Vậy sao? Ông đang ở Giang Thành à?”
Huỳnh Lam lạnh nhạt hỏi.
“Ở đây… Ở đây, sáng nay tôi tới tập đoàn Dương Hoa họp.” Hồ Văn Cường cố gắng nở nụ cười nói.
“Ông ở đây vậy thì dễ làm rồi, trong lòng 5 phút lập tức tới quán cà phê đối diện khách sạn Minh Châu, tốt nhất là chuyện này để cho ông xử lý, tôi không xử lý được!”
Huỳnh Lam lạnh nhạt nói, sau đó cúp điện thoại.
Vẻ mặt Hồ Văn Cường kinh ngạc.
Cái gì mà để cho ông xử lý?
Những lời này của Huỳnh Lam là có ý gì?
Hồ Văn Cường không rõ lắm, nhưng không dám thất lễ, lập tức đi tới quán cà phê.
Còn Lưu Tuấn Phi, đã sớm choáng váng rồi.
“Ông… Sao ông có số điện thoại của chủ tịch Cường chúng tôi? Rốt cuộc ông là ai?”
Lưu Tuấn Phi run rẩy hỏi.
“Ông ấy là Huỳnh Lam! Ông Lam ở Giang Thành!” Cuối cùng Trần lão đại cũng có thể nói rõ ràng, lớn tiếng la lên.
“Cái gì?”
Lưu Tuấn Phi sợ tới mức hai chân mềm nhũn, trực tiếp đặt mông ngồi trên đất.
Đám người nhà họ Lưu còn lại cũng như bị sét đánh, đầu óc trống rỗng.
Tuy nhà họ Lưu không ở Giang Thành, nhưng danh tiếng của Huỳnh Lam ở Giang Thành không khỏi như sấm bên tai bọn họ.
Phải biết rằng, đây là lão đại ở Giang Thành đấy!
Người nào cũng biết rõ trong thế giới ngầm này hoàn toàn chỉ nhìn sắc mặt của hai người.
Hai người theo thứ tự là một nam một nữ.
Nam là Huỳnh Lam.
Nữ thì là Thủy Bình Vân.
Loại thế giới ngầm một tay che trời này, vậy đám dân chúng bình thường như bọn họ có đối phó sao?
Còn Trần lão đại này, càng không đáng giá nhắc tới rồi.
Ông ta ngay cả tư cách xách giày cho Huỳnh Lam đều không có.
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… CHương 1980:Ông sợ người này, nhưng tôi không sợi Lưu Tuấn Phi tôi chưa từng bị người ta bắt nạt như thất”“Vậy sao? Xem ra chủ tịch Cường rất mạnh?” Huỳnh Lam lạnh lùng nói.“Các ông không đạt tới mức độ cao như vậy, tất nhiên là không thể tưởng tượng được rồi” Lưu Tuấn Phi hừ lạnh nói.Huỳnh Lam gật đầu, cầm lấy điện thoại ấn số.Tút tút.Điện thoại vang lên vài cái, liền truyền tới một giọng nói kinh sợ.“Ồ, ông Lam, sao lại rảnh rỗi gọi điện thoại cho tôi thế? Là có chuyện gì phân phó sao?”Giọng nói truyền từ trong điện thoại ra.Lưu Tuấn Phi hơi ngẩn ra: Giọng nói này… Rất quen thuộc!Lại nghe Huỳnh Lam nói: “Hồ Văn Cường à, đúng là có tiền đồ! Sao tôi không biết bây giờ ông lợi hại như vậy nhỉ? Thuộc hạ của ông còn dám bảo tôi quỳ xuống xin lỗi, xem ra bây giờ tôi phải gọi ông một tiếng ông Cường rồi!”Những lời này vang lên, Hồ Văn Cường ở bên kia điện thoại thiếu chút nữa ngã từ trên ghế xuống.Hồ Văn Cường là người thông minh lanh lợi.Nghe nói như vậy lập tức hiểu rõ là thuộc hạ nào đó của mình trêu chọc Huỳnh Lam, lúc này vội vàng kêu lên: “Ông Lam! Hiểu lầm! Hiểu lầm rồi! Nhất định là tên nào có mắt như mù mạo phạm ông, bây giờ ông ở đâu? Tôi lập tức qua đó, thay ông dạy dỗ tên đói”“Vậy sao? Ông đang ở Giang Thành à?”Huỳnh Lam lạnh nhạt hỏi.“Ở đây… Ở đây, sáng nay tôi tới tập đoàn Dương Hoa họp.” Hồ Văn Cường cố gắng nở nụ cười nói.“Ông ở đây vậy thì dễ làm rồi, trong lòng 5 phút lập tức tới quán cà phê đối diện khách sạn Minh Châu, tốt nhất là chuyện này để cho ông xử lý, tôi không xử lý được!”Huỳnh Lam lạnh nhạt nói, sau đó cúp điện thoại.Vẻ mặt Hồ Văn Cường kinh ngạc.Cái gì mà để cho ông xử lý?Những lời này của Huỳnh Lam là có ý gì?Hồ Văn Cường không rõ lắm, nhưng không dám thất lễ, lập tức đi tới quán cà phê.Còn Lưu Tuấn Phi, đã sớm choáng váng rồi.“Ông… Sao ông có số điện thoại của chủ tịch Cường chúng tôi? Rốt cuộc ông là ai?”Lưu Tuấn Phi run rẩy hỏi.“Ông ấy là Huỳnh Lam! Ông Lam ở Giang Thành!” Cuối cùng Trần lão đại cũng có thể nói rõ ràng, lớn tiếng la lên.“Cái gì?”Lưu Tuấn Phi sợ tới mức hai chân mềm nhũn, trực tiếp đặt mông ngồi trên đất.Đám người nhà họ Lưu còn lại cũng như bị sét đánh, đầu óc trống rỗng.Tuy nhà họ Lưu không ở Giang Thành, nhưng danh tiếng của Huỳnh Lam ở Giang Thành không khỏi như sấm bên tai bọn họ.Phải biết rằng, đây là lão đại ở Giang Thành đấy!Người nào cũng biết rõ trong thế giới ngầm này hoàn toàn chỉ nhìn sắc mặt của hai người.Hai người theo thứ tự là một nam một nữ.Nam là Huỳnh Lam.Nữ thì là Thủy Bình Vân.Loại thế giới ngầm một tay che trời này, vậy đám dân chúng bình thường như bọn họ có đối phó sao?Còn Trần lão đại này, càng không đáng giá nhắc tới rồi.Ông ta ngay cả tư cách xách giày cho Huỳnh Lam đều không có.